Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9💐

Junkyu biến mất như bị Trái đất nuốt chửng. Lúc đầu Haruto nghĩ rằng Junkyu chỉ mệt mỏi vì khóc cả đêm nên không có thời gian để nói chuyện với Haruto. Nhưng từ một ngày tiến lên thành 3 ngày.

Haruto đã nhiều lần cố gắng liên lạc với Junkyu nhưng điện thoại di động của em luôn tắt máy. Hơn thế nữa, thậm chí ngôi nhà của Junkyu dường như không có người ở.

Một ngày nọ, Haruto cố đợi cả ngày trước cửa nhà Junkyu, hy vọng ai đó sẽ ra cung cấp thông tin nhưng vô ích. Không ai ra ngoài, ngay cả đèn nhà Junkyu cũng không sáng. Gia đình Kim có chuyển đi không?

"Có lẽ ẻm muốn chia tay với cậu, Haruto."

Mặt Haruto đanh lại ngay sau khi nghe những lời của Jihoon. Chia tay? Haruto đã làm gì khiến Junkyu muốn chia tay với cậu.

"Đừng đùa, Jihoon. Nếu em ấy muốn chia tay với em, ẻm nhất định sẽ nói ra."

"Ẻm rời bỏ cậu mà không có lý do có nghĩa là ẻm đã nói điều đó, một cách nhẹ nhàng."

"Không thể nào." Haruto bực tức xoa xoa mặt, "Chắc em ấy bận việc gia đình nên không có thời gian liên lạc với em."

"Chà, đó chỉ là ý kiến ​​​​của anh. Nhưng lần này anh khá chắc chắn. Hãy đợi một tuần, nếu ẻm vẫn không liên lạc với cậu, điều đó có nghĩa là cậu đã thực sự bị đá, Watanabe Haruto."

Rồi Jihoon rời đi trong khi vỗ vai Haruto như muốn nói 'vui lên'.

.

.

Haruto làm theo lời Jihoon, cậu đợi một tuần. Và vào ngày cuối cùng Haruto đã nhận được câu trả lời, rằng Junkyu đã thực sự đá cậu. Trái tim của Haruto vẫn không thể chấp nhận sự thật đó.

Chính vì vậy mà hàng ngày Haruto vẫn tìm đến nơi Junkyu ở và định trực tiếp hỏi Junkyu một lời giải thích, và cho đến lúc đó, Haruto vẫn sẽ coi Junkyu là người yêu của mình.

2 tuần. Cuộc sống của Haruto là một mớ hỗn độn trong 2 tuần. Cậu đã không nhìn thấy niềm động viên của cuộc sống trong 2 tuần và điều đó khiến cậu day dứt. Haruto không muốn ăn và thời gian nghỉ ngơi của cậu bị rút cạn chỉ để tìm Junkyu. Haruto thậm chí còn suýt báo cảnh sát để đưa Junkyu vào danh sách những người mất tích nếu Jihoon không ngăn cản.

Haruto vẫn trung thành đợi trước cửa nhà Junkyu đến tận khuya, đến những nơi Junkyu thường lui tới, ngắm nhìn trường Đại học. Các báo cáo mới nhất nói rằng Kim Junkyu đang nghỉ hai học kỳ ở trường đại học. Haruto không thể bị tàn phá hơn thế này.

"Ồ thôi nào Haruto, chú vừa bị một sinh viên đại học bình thường bỏ rơi. Chú có thể tìm kiếm nhiều thứ hơn Junkyu." Hyunsuk bày tỏ ý kiến ​​của mình. Bây giờ anh và Jihoon đang cùng người bạn thân yêu mỏng manh thưởng thức vài chai soju.

Hyunsuk và Jihoon hiện giờ thực sự thân thiết, không biết từ bao giờ, có lẽ họ đã hẹn hò và Haruto thực sự không quan tâm đến những điều đó.

"Hãy cẩn thận lời nói của anh, Hyunsuk. Junkyu không phải là một sinh viên đại học bình thường như anh nói." Haruto đã uống một ly soju không biết bao nhiêu lần trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Junkyu trên điện thoại di động.

"Anh sẽ giới thiệu em với một người." Hyunsuk lại đề nghị.

"Không cần."

"Anh vẫn sẽ giới thiệu cho em."

Haruto phớt lờ lời nói của Hyunsuk. Cậu vẫn đang bận xem điện thoại, lần này cậu đọc tin nhắn mà Junkyu đã gửi. Cậu mỉm cười một mình, cậu nhớ Junkyu, người luôn gửi cho cậu những tin nhắn ngắn mỗi phút.

Haruto nhớ giọng nói khàn khàn của Junkyu khi thức dậy vào buổi sáng, cậu cũng nhớ giọng hát du dương của Junkyu khi em hát ru trước khi đi ngủ. Và Haruto không hề nhận ra rằng mình đã khóc.

Đêm đó Haruto uống hết sáu chai soju một mình. Jihoon và Hyunsuk phải sẵn sàng cõng thân hình cao lớn của Haruto đến căn hộ, cộng với Haruto, người đã vùng vẫy một cách không mạch lạc và yêu cầu được đưa đến nhà của Junkyu.

Haruto thức dậy với cơn đau đầu vào ngày hôm sau. Đêm qua, cậu gặp lại Junkyu trong giấc mơ.

Cậu bước vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ. Bên trong, như thường lệ, cậu bật đi bật lại tin nhắn thoại của Junkyu cho đến khi chán.

Haruto sau đó đi vào bếp để ăn bữa sáng, một ly sữa dâu yêu thích của Junkyu và hai miếng bánh mì nướng hóa ra cũng là món yêu thích của Junkyu.

.

.

Hyunsuk và Jihoon thực sự rất hào hứng khi giúp bạn mình bước tiếp. Mỗi ngày họ đến với một danh sách tên những người đàn ông đẹp trai, đôi khi là cả phụ nữ, trong tay.

Dĩ nhiên là Haruto không thể từ chối ý tốt của các anh bạn thân vì họ dọa sẽ báo cáo rằng Haruto bây giờ hỗn láo như thế nào để bố mẹ Haruto bắt Haruto về nhà.

"Lần này anh còn mang theo ai nữa hả Jihoon?" Haruto hỏi Jihoon, người được nhìn thấy đang đi với đôi mắt lấp lánh về phía cậu.

"Đó là Asahi. Chú phải có được cậu ta, cậu ta giống như một Jackpot!"

"Giải độc đắc?"

"Ừ. Cậu ấy đẹp trai, tốt bụng và giàu có. Gia đình em cũng sẽ chấp nhận vì anh chắc chắn rằng cậu ta là con trai của một trong những đối tác kinh doanh của cha em."

Haruto cau mày. Jihoon luôn nhắc đến ba từ 'đẹp trai, tốt bụng và giàu có'. Và điều cuối cùng mà Haruto nhận được từ người đàn ông mà Jihoon nói là 'đẹp trai, tốt bụng và giàu có' lại là một người đàn ông có vẻ ngoài đáng sợ cộng với bản tính hư hỏng thái quá ẩn sau vẻ ngoài đáng sợ đó.

"Nói gì cũng được." Haruto sau đó bỏ đi để lại Jihoon, người mà cậu tin rằng đang hét địa chỉ quán cà phê cho buổi hẹn hò mù quáng của mình.

.

.

Haruto ra khỏi phòng tắm trong khi lau khô mái tóc ướt của mình bằng một chiếc khăn tắm nhỏ. Cậu bước vào bếp, mở tủ lạnh và lấy ra một lon bia Hite.

Haruto vừa khui một cái thì chuông căn hộ của cậu sốt ruột reo lên. Haruto miễn cưỡng mở cửa và thấy Jihoon và Hyunsuk đằng sau nó.

Haruto chỉ định chào họ thôi nhưng tay Jihoon đã thô bạo đẩy vào ngực Haruto khiến cậu ngã ngửa ra sau.

"Mày!" Jihoon gắt gỏng với Haruto bằng một giọng oang oang và mặt cậu đỏ bừng vì tức giận. "Đừng làm nhục anh nữa, đồ ngốc!"

Jihoon suýt nữa vung nắm đấm vào mặt Haruto nếu như Hyunsuk không nắm tay và cũng giữ người cậu không cho cậu bước vào căn hộ của Haruto. Haruto vẫn chưa hiểu rõ tình huống này, không suy nghĩ nhiều cậu lập tức đóng cửa và đi theo hai người bạn thân của mình.

"Chuyện gì đang thực sự xảy ra vậy?" cậu hỏi.

Jihoon vẫn đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, sau khi đã cảm thấy đủ ổn định mới bắt đầu nói.

"Chú mày vừa bỏ Asahi ở quán cà phê à? Chú vừa tiếp cận Asahi và nói rằng chú mày đã có bạn trai rồi bỏ đi, mày để cái não của mày ở đâu vậy Haruto?"

"Em đã có người yêu rồi."

"Đừng có ảo tưởng nữa, Haruto! Junkyu đã rời xa mày hơn một tháng rồi đấy!" Jihoon lại cao giọng.

"Anh vẫn đang cố gắng kiên nhẫn khi cậu đối xử thiếu tôn trọng với người khác như vậy. Nhưng đây là Asahi, Haruto. Vì Chúa, cậu ấy còn thiếu điều gì? Cậu ấy thậm chí còn bằng tuổi cậu!"

Haruto nhắm mắt lại để kìm lại cơn chóng mặt. Cậu biết cuộc trò chuyện này sẽ đi đến đâu. Và gián tiếp, cảm xúc của Haruto bắt đầu bùng cháy kể từ khi Jihoon nói rằng sự tồn tại của Junkyu là ảo tưởng. Haruto sau đó từ từ mở đôi mắt đỏ hoe của mình.

"Vấn đề không phải là ai lớn hơn, bằng tuổi hay nhỏ hơn. Không phải là chuyện ai giàu hơn hay ai đẹp trai hơn." Haruto nói trong khi ổn định lại giọng nói đang bắt đầu run rẩy của mình.

"Đó là về những gì cân bằng cho cuộc sống và những gì song hành với nhau. Nó mang lại sự bình yên cho trái tim, sự thoải mái cho hai bên và tình yêu bất tận."

"Haruto.." Hyunsuk cố nắm lấy vai Haruto đang run rẩy như sắp gục xuống.

Haruto không nhúc nhích. Cậu vẫn nhìn kĩ vào mắt Jihoon như thể đưa ra lời giải thích cho mọi chuyện. Trong khi những người nhìn chằm chằm bắt đầu cảm thấy khó chịu.

"Là về Junkyu, Jihoon."

"Junkyu là người luôn cười với em, hỗ trợ và cầu nguyện cho em, nói chuyện thoải mái không giới hạn bất kể điều đó có phù hợp hay không. Khi thế giới quá tàn khốc, Junkyu luôn là nơi để em trở về. Junkyu, người tạo nên một em rất kiên nhẫn và cố gắng thấu hiểu cho em dù điều đó có khó khăn. Junkyu người đã chấp nhận con người thật của em cho dù em là chính em."

Mọi người trong phòng im lặng lắng nghe những lời u sầu từ đôi môi của Haruto. Và tệ hơn nữa, bây giờ Haruto đã bắt đầu khóc cho đến khi ngã xuống sàn.

"Em biết khuôn mặt của Junkyu có thể không đẹp trai bằng Asahi đối với anh, nhưng được ở bên em ấy là điều mà em chắc chắn mình phải phấn đấu." Haruto cười cay đắng.

"Haruto, anh xin lỗi." Jihoon cũng ngồi ôm cơ thể run rẩy của Haruto. "Anh xin lỗi, anh sẽ không yêu cầu em đi xem mắt nữa." Haruto có thể cảm thấy cơ thể Jihoon cũng đang run lên, có lẽ anh ấy cũng đang khóc.

Haruto chỉ gật đầu, nhưng rồi Haruto buông cái ôm của họ ra sau khi nghe những lời cuối cùng của Jihoon.

"Nhưng trước tiên cậu phải đến gặp Jungwon vào ngày mai. Cậu ấy là người tốt. Anh đã hẹn với cậu ấy và anh không muốn hủy bỏ nó."

Hyunsuk chỉ nhìn chằm chằm vào bạn trai của mình trong sự hoài nghi.

.

.

Haruto làm theo mong muốn của Jihoon, vì đây là buổi hẹn hò cuối cùng, Haruto sẽ dành một chút thời gian để chia sẻ một số cách cư xử với bất kỳ ai là bạn của Jihoon.

Hóa ra Jihoon nói đúng, Jungwon là người tốt. Ngay khi Haruto bắt đầu trò chuyện, cậu đã thấy hợp nhau và dòng chảy cuộc trò chuyện của họ có cùng một hướng. Sở thích của họ giống nhau. Còn Jungwon là kiểu người biết lắng nghe, rất hợp với tính cách hơi ồn ào và bướng bỉnh của Haruto.

Haruto bắt đầu cảm thấy có lỗi với Jihoon. Có lẽ từ trước đến giờ, tất cả những người mà Jihoon cố gắng giới thiệu với cậu đều là người tốt, chỉ là Haruto không muốn nghe mà thôi.

.

.

Haruto bắt đầu làm bạn với Jungwon. Phải, chỉ là bạn vì Haruto đã nói với Jungwon rằng cậu đã có bạn trai. Và Jungwon không bận tâm điều đó chút nào.

Hai người họ thậm chí còn thường xuyên trao đổi tin nhắn hoặc uống cà phê cùng nhau tại một quán cà phê ven đường, cũng chính là quán cà phê mà Junkyu và Haruto thường hẹn hò.

Hôm nay Haruto mời Jungwon đến thăm căn hộ mini của mình. Cậu nghĩ rằng họ là những người bạn đủ thân thiết nên cậu quyết định đã đến lúc mời Jungwon đến thăm.

Haruto mở cửa căn hộ của mình và để Jungwon vào. Cậu vào phòng thay quần áo và để Jungwon khám phá căn hộ chật hẹp của mình. Jungwon dừng lại trước một chiếc bàn có nhiều khung ảnh trên đó.

Jungwon bắt đầu phân tích, cậu cho rằng người đàn ông dễ thương thống trị tất cả các bức ảnh ở đó chính là Junkyu, người yêu của Haruto.

"Kể cho tôi nghe về Junkyu của cậu đi, Haruto."

Haruto đồng ý ngay sau khi ra khỏi phòng. Sau đó, cậu đi theo Jungwon, người hiện đang ngồi trên chiếc ghế dài. Haruto bắt đầu kể chuyện. Cậu kể tất cả về Junkyu, họ gặp nhau như thế nào, tính cách của Junkyu như thế nào, khuôn mặt của Junkyu trông dễ thương hơn khi em ấy tức giận, v.v.

"Chỉ nói về điều đó thôi mà trông cậu đã rất hạnh phúc rồi, không thể tưởng tượng được nếu em ấy thực sự ở bên cạnh cậu lúc này thì sẽ như thế nào."

Haruto mỉm cười, vì quả thật trái tim cậu luôn ấm áp chỉ bằng cách nói về Junkyu.

"Cậu nói Junkyu thích xem phim, em ấy thường xem thể loại gì?"

"Chính kịch hiện thực, khẩu vị của ẻm có chút kỳ quái so với đàn ông thông thường." Haruto khẽ cười khúc khích khi kết thúc câu nói của mình.

"Có thật không?" Khuôn mặt của Jungwon sáng lên một chút. "Các cậu đã xem A Walk to Remember chưa?"

"Đừng nói với tôi là cậu cũng thích đấy." Haruto hơi khó tin đối với một người đàn ông cũng thích những bộ phim đẫm nước mắt như Jungwon, "Và vâng, chúng tôi đã xem nó."

"Không có gì sai với điều đó phải không? Nhân tiện, cậu vẫn còn giữ đĩa DVD chứ?"

Haruto nhún vai không chắc chắn "Tôi không biết, để thử xem." Haruto chỉ vào cái giá chứa hàng tá băng DVD, hầu hết chúng thuộc về Junkyu.

Junkyu thường để các đĩa DVD ở nhà Haruto sau khi xem, nhưng ẻm cũng sẽ mang chúng về nhà nếu không phải là tài sản cá nhân của ẻm.

Jungwon với sự nhiệt tình hừng hực bắt đầu đứng dậy khỏi ghế sofa và lục tung giá DVD của Haruto. Sau khi lấy được mục tiêu, Jungwon ngay lập tức bỏ đĩa DVD vào đầu DVD của Haruto.

"Cậu không phiền nếu tôi xem nó ở đây chứ?"

Haruto lắc đầu, "Tôi sẽ làm cho cậu một ít sô cô la nóng."

Bộ phim mới chiếu được vài phút thì Haruto quay lại chỗ Jungwon với hai cốc đầy sô cô la ấm. Haruto đặt hai chiếc cốc lên bàn kính, không lâu sau Jungwon lấy một chiếc và uống cạn.

"Woah, Haruto. Cái này thực sự tốt." Jungwon nói với vẻ mặt kịch tính.

Haruto nhớ cách ai đó sẽ khen kỹ năng làm sô cô la nóng của cậu, nhưng Haruto nhớ Junkyu hơn, người đã nói điều đó.

Haruto gần như duỗi thẳng chân đặt lên bàn nếu không nhìn thấy đôi chân của Jungwon đang treo lịch sự dưới chân ghế sofa. Mặc dù đây là nhà của cậu nhưng Haruto vẫn không muốn bị coi là một người đàn ông thiếu tôn trọng trong mắt Jungwon.

Haruto lấy một hộp khăn giấy và đặt nó ở giữa, thói quen mỗi khi xem cùng Junkyu. Nhưng cho đến khi bộ phim kết thúc, không cái nào làm cậu xúc động, Haruto thầm nhớ Junkyu đã thổn thức khi xem phim.

"Tôi sẽ về trước, Haruto. Cảm ơn vì sô cô la nóng và cơ sở chiếu phim miễn phí của cậu."

"Cậu có chắc là về nhà không? Đã mười một giờ đêm rồi, cậu muốn ở lại đây cũng được."

"Tôi không phải là một đứa trẻ." Jungwon một lần nữa vẫy tay chào Haruto trước khi cậu ấy rời đi.

Haruto nhớ Junkyu, người luôn nhõng nhẽo đòi ở lại qua đêm vì không dám về nhà một mình.

Cậu nhớ Junkyu của mình.

.

.

Haruto trải qua ngày này qua ngày khác với khó khăn lớn. Tất cả năng lượng và hào quang của cậu dường như đã biến mất sau sự ra đi của Junkyu. Haruto vẫn khó ăn như trước, vẫn hay lang thang khắp nơi tìm Junkyu, và giờ lại nói thêm rằng Haruto luôn mất đi nhiệt huyết với công việc vì quá bận nghĩ về Junkyu.

Haruto thậm chí đã 4 lần bị cấp trên khiển trách vì thành tích không đạt yêu cầu gần đây.

"Haruto, giao bình này đi." Jihoon hỏi. Lúc đó Haruto đang mải mê mơ mộng sau quầy.

Haruto thở ra một hơi khó khăn, "Sao anh không kêu Jeongwoo đi thay vì em nhỉ?"

"Sau này cậu sẽ hối hận vì đã từ chối đấy, Haruto."

Haruto nhìn Jihoon đầy thắc mắc.

"Một người nào đó từ gia đình Kim đã gọi điện và yêu cầu chuyển bình nước này đến."

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com