Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 14

junkyu khó khăn lắm mới vượt qua buổi làm ấy. trong lúc chuẩn bị rời phòng thay đồ để về nhà thì cậu lại bắt gặp chị đồng nghiệp lúc nãy đi vào phòng thay đồ.

cảm giác tội lỗi pha lẫn biết ơn ép lấy thân thể cậu. cậu ngập ngừng mãi mới dám quay lại nhìn chị ấy, cất lời.

"chuyện lúc nãy...em cảm ơn chị rất nhiều ạ.."

chị ấy cười nhẹ, giọng cười nhưng đầy bất cần, đánh mắt sang nhìn vào mắt cậu. đôi mắt đẹp đẽ mà đau thương đến khó diễn tả thành lời.

"em nhìn rõ rồi chứ..? dù có chuyện gì cũng đừng quay lại nơi này nhé cậu bé..."

từ 'cậu bé' được thoát ra từ miệng chị ấy khiến cậu cảm thấy ấm áp không thôi, nhưng cậu biết đây không phải là rung động, mà chính là sự biết ơn.

cậu cúi gập người chào chị ấy. ra khỏi phòng thay đồ, nhận lương rồi rời đi.

lê bước chân nặng như chì quay trở về căn phòng bán hầm kia. lòng đau âm ỉ không thể nói thành lời.

cô chủ nhà ấy có lẽ cũng liên quan đến cái phố đèn nọ. cậu biết chắc bản thân sẽ không thể ở lại nơi đó lâu, nhưng trên đời này cậu lại chẳng còn chốn dung thân.

đến giờ cậu mới nhận ra mình thảm hại đến thế nào khi không có hắn. cậu đã dựa dẫm hắn quá nhiều rồi, thế nên khi phải một mình một lần nữa, cậu lại không tài nào đứng vững được, cứ lao đao như con tàu trong bão lớn.

có những điều dù biết là không nên nghĩ đến, nhưng cậu vẫn không phủ nhận được sự thật. cậu nhớ hắn rất nhiều.

haruto ngồi một mình trong quán bar khi xưa chính hắn đã ngỏ lời yêu với cậu. trong tay hắn là một ly rượu mạnh đắt tiền cứ bị vơi đi dần theo thời gian.

hắn còn nhớ ngày còn ở bên cậu, cậu đã luôn nhắc nhở hắn uống ít rượu bia thôi vì chúng không tốt cho sức khỏe. lúc ấy hắn cũng không nghĩ gì nhiều mà gật đầu, ngoắc ngoéo tay hứa với cậu.

chắc cậu là một người thích người khác giữ lời hứa nên luôn đưa tay lên trước mặt hắn để hắn hứa với cậu rằng sẽ làm hoặc không làm điều gì đó.

đôi bàn tay của junkyu gầy gò lắm. nhớ khi xưa, hắn vẫn luôn mân mê những đầu ngón tay của cậu trong lúc nghe cậu kể chuyện.

nhìn về góc tường, nơi junkyu luôn đứng lúc còn làm ở đây. hắn ấy vậy mà bật khóc nức nở.

nói cho cùng thì cũng chính hắn đã bóp nát mối quan hệ này, giờ lấy tư cách gì mà nhớ nhung người ta nữa?

hai người đều ôm trong mình vô số tâm sự vậy mà chẳng thể nói được với ai, ai nấy đều cô đơn đến tội.

bỗng nhiên, có một cô gái ngồi xuống cạnh haruto. hắn đưa mắt nhìn sang, thấy người đó là hanna thì liền đảo mắt nơi khác, tỏ rõ ý không muốn tiếp chuyện với người này.

"bộ anh có chuyện gì buồn sao?"

"không có liên quan đến cô"

"nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt rồi kìa"

ả ta như không nghe hiểu lời hắn nói mà trả lời một câu lệch hẳn khỏi chủ đề, toan đưa tay lên lau nước mắt hắn lại bị hắn đẩy ra.

"đừng làm phiền tôi! không sợ bạn trai đứng tuổi của cô ghen à?"

"ông ta chết rồi"

câu này cô ả nói ra không mang chút đau thương nào mà lại còn đầy thỏa mãn, như thể đang nói chuyện của một ai khác.

hắn bất ngờ trước lời hanna nói, nhưng không phải vì giọng điệu của ả, mà là vì tin người đàn ông kia đã qua đời. chưa kịp mở miệng hỏi thì ả ta đã nhanh miệng nói tiếp.

"bị ung thư giai đoạn cuối vậy mà vẫn quen tôi. báo hại giờ tôi phải mang tiếng từng quen một thằng già giàu có...đã chết"

vẫn là bộ dạng ấy, hắn phát ngán lên được khi nghe cô ả nói chuyện liền đứng dậy rời đi lại bị ả ta gọi lại.

"kim junkyu..."

haruto quay phắt người lại khi nghe hanna nhắc đến tên junkyu bằng cái giọng chua chóe ấy.

"cậu ta chia tay anh xong có vẻ khổ sở lắm. còn phải đi làm trai bao để xoay xở cuộc sống mà. ôi...chỉ cần nghĩ đến thôi là đau lòng muốn rơi nước mắt nhỉ?"

hắn nghe vậy liền tưởng hanna bịa đặt liền bỏ đi, chẳng để ả ta kịp đuổi theo.

trở về nhà, hắn một lần nữa gọi cho cậu, không phải vì chuyện lúc nãy, mà là vì nhớ cậu.

tít tít tít..

thứ âm thanh hắn ghét nhất trên cõi đời này có lẽ là tiếng 'tít' ấy. thứ âm thanh chia cắt cậu và hắn, đồng thời cũng như một con dao cắt trái tim hắn thành trăm mảnh.

3 tháng sau,

tuyết đầu mùa bắt đầu rơi. trên con phố thưa thớt người qua lại, xuất hiện một hình bóng một người con trai nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng có vẻ rất gầy gò. người ấy chính là kim junkyu.

cậu dạo quanh khu phố đi bộ lúc bấy giờ chẳng còn bóng người. không dù, cũng không có gì che chắn khiến nhiều chỗ trên người cậu bị bao phủ bởi tuyết.

cậu thích những ngày tuyết rơi trắng trời, thích nhìn mọi thứ được bao bọc bởi một lớp tuyết dày. đơn độc và lạnh lẽo, hệt như trái tim cậu vậy.

cậu làm nhân viên tại một quán cà phê ở rất sâu trong một con hẻm. hôm nay cô chủ đã đi du lịch nên cậu cũng được nghỉ vài hôm.

cậu ước rằng thời khắc này haruto sẽ xuất hiện như một chàng hoàng tử trong cổ tích. đem đến một chiếc dù để che chở cho cậu khỏi tuyết, ôm cậu vào lòng để sưởi ấm cho trái tim hao gầy nơi cậu.

nhưng ước mơ luôn khác biệt với hiện tại mà...

đột nhiên cậu nhớ đến lúc trước hắn từng đưa cậu đến công viên giải trí, cùng cậu chơi vòng quay xe ngựa, cùng cậu chơi những trò mạo hiểm.

cậu muốn quay lại nơi ấy, chỉ là cậu muốn ôn lại kỉ niệm một chút thôi...

bắt taxi đến công viên giải trí nọ. cậu không màng đến việc tiền vé đắt cắt cổ mà thanh toán không chút do dự.

em thấy chưa haruto? anh đã có thể tự lo cho bản thân rồi, có thể sống hạnh phúc được rồi em không phải lo cho anh nữa.

hạnh phúc sao...?

hai tháng qua, cậu vẫn đều đặn nhận được cuộc gọi của hắn. một tuần ít nhất hai lần. nhưng cậu lại chẳng bắt máy lấy một cuộc... chỉ điều đó cũng khiến cậu biết rằng, hắn vẫn còn nhớ về cậu.

cậu bước vào cổng với vẻ mặt tươi cười. ngày trước, haruto vẫn luôn miệng khen cậu cười rất đẹp, hãy cười nhiều lên. nhưng đã lâu lắm rồi cậu mới lại cười thế này, nhất là sau khi chia tay hắn.

cậu ngắm nhìn vòng quay xe ngựa sáng lấp lánh với ánh đèn màu vàng nhẹ. lòng xôn xao lạ thường. có lẽ là do nhớ hắn, nhớ những kỉ niệm ngày xưa đến đau lòng.

vừa định tiến đến vòng xoay ấy, cậu liền cảm nhận được ai đó ôm rất chặt từ phía sau khiến cậu không tài nào bước tiếp được.

junkyu quay người lại thì phát hiện người ấy là hắn.

hình như hắn khóc, vài ba giọt nước mắt còn đọng lại trên gò má như biết nói mà kể hết cho cậu nghe những nhớ nhung của hắn dành cho cậu.

hắn ôm chặt cậu vào lòng, dùi mặt vào hõm cổ cậu mà khóc nức nở.

cậu nghệch ra vài giây, vòng tay sang ôm lấy hắn, vuốt ve lưng hắn như an ủi, mặt lặng như tờ.

đến bây giờ junkyu mới nhận ra, thì ra bản thân cậu rất để bụng. giây trước còn đang nhớ thương hắn, mà giờ đây khi hắn đã ngay trước mắt, thì tất thảy những kí ức đau thương ngày ấy như một thước phim tua chậm, từng từ cậu nghe được như xé nát những vết thương sâu thẳm trong tim cậu, đau đến quặn thắt ruột gan.

bộ mày quên trò cá cược rồi à? hay anh ta không chịu lên giường với mày? eo ơi đồ thua cuộc, haha

haruto, mày đã lên giường được với junkyu chưa? mày diễn trò yêu đương với anh ta cũng được gần hai tháng rồi đấy







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com