Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 16

haruto chạy vội theo bước chân của junkyu. hắn cứ chạy cho đến khi nhìn thấy cậu, người mà hắn yêu đến khắc cốt ghi tâm.

đưa tay bắt lấy vai cậu thật nhanh như thể sợ rằng cậu có thể tan biến trong sương gió, để rồi trơ mắt đứng nhìn gương mặt lúc bấy giờ lấm lem nước mắt tràn ngập đau thương.

"xin anh cho em một cơ hội nữa có được không...? anh junkyu.."

hắn từng là một tên đàn ông đầy kiêu ngạo và tự tôn. vậy mà khi ấy lại như không nghe, không thấy những gì người ta đang chỉ trỏ mà ôm cậu vào lòng, òa khóc nức nở.

dẫu biết rõ hai người đã không nói chuyện một khoảng thời gian đủ dài để tình cảm cậu nguội lạnh. nhưng hắn vẫn cố chấp đi tìm một cánh cửa khác để bước vào thế giới cậu một lần nữa.

cậu như quên mất nỗi đau hắn mang đến. cậu không kìm được mà yếu lòng không thôi. cậu bật khóc, tiếng khóc đâm sâu vào trái tim hắn, thôi thúc hắn ôm cậu vào lòng.

junkyu cậu ấy vậy mà lại vùng ra khỏi vòng tay hắn, dùng ánh mắt đỏ hoen đầy kiên định nhìn hắn.

"không, anh không thể...em đừng đến gần anh nữa...chuyện chúng ta không thể cứu vãn đâu em.."

đau đớn là thứ duy nhất hắn cảm nhận được vào lúc này. cậu đã nói đến vậy hắn chỉ đành lực bất tòng tâm.

"em hiểu rồi"

hắn dùng hai tay nắm lấy tay cậu như một lời từ biệt, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. thút thít một câu như có như không lọt vào tai cậu.

"em sẽ rời xa anh..nhưng em vẫn yêu anh rất nhiều"

giọng nói hắn nhỏ dần. junkyu nghe được câu này thì không những không đau lòng mà còn nhẹ nhõm đôi phần. cuối cùng thì haruto cũng có thể gỡ bỏ chấp niệm với thứ tình yêu này rồi. dù rằng chính cậu cũng không rõ liệu hắn có thật lòng.

"nếu ngoài kia có khó khăn quá thì về bên em, anh nhé?"

cậu nở một cười tuyệt đẹp để lộ má lúm đồng tiền xinh xắn đến khó tin. hắn thấy cậu gật đầu, dù nhận thức được cái gật đầu ấy chỉ để hắn yên tâm.

cậu xoay người rời đi để lại hắn chết trân nơi phố xá đông người. cứ vậy họ lại bỏ lỡ nhau, lại một lần nữa chia xa.

một tuần sau, trong lúc cậu đang nằm suy tư nghĩ về haruto nơi xa thì điện thoại lại rung nhẹ lên vì tin nhắn. cậu đoán thầm, có lẽ là hắn nhắn. nhưng khi đụng vào điện thoại lại là một số điện thoại hoàn toàn xa lạ với dòng tin nhắn khiến cậu thắt lòng.

chào anh nha,
tôi là hanna bạn gái cũ của haruto
tôi có chuyện muốn nói với anh, tôi hẹn anh vào lúc 7h tối nay ở quán cà phê xx được chứ?

cậu khẽ nhíu mày vì cảm giác chột dạ pha lẫn lo sợ. lẽ nào hắn và ả ta đã quay về bên nhau nên hanna muốn tìm cậu để cảnh cáo cậu đừng lại gần haruto hay những thứ đại loại vậy.

lo sợ là không thể tránh khỏi, nhưng cậu biết chắc nếu trốn tránh hanna, cậu sẽ hối hận và thắc mắc cả đời chuyện ả ta muốn nói với cậu, thế là cậu trả lời tin nhắn ấy.

được

nhìn về phía đồng hồ treo tường, phát hiện đã không còn nhiều thời gian cậu liền bật dậy chuẩn bị. dù sao đối phương cũng là người có một quan hệ mật thiết với người cậu thương. nếu đến đó với vẻ lôi thôi, xấu xí thì thật là đáng khinh thường.

đến quán cà phê nơi hanna hẹn, cậu chỉ cần đưa mắt nhìn qua liền biết ngay ả đang ngồi bàn nào. hanna vốn có vẻ ngoài xuất thần, hơn nữa lúc còn quen hắn rất hay tới lui quán bar cậu từng làm nên chỉ cần nhìn là cậu có thể nhận ra ngay.

ngồi xuống đối diện với chỗ ngồi của hanna, cô ấy lúc này mới bỏ điện thoại xuống, ngước mặt lên nhìn cậu.

đẹp thật!

nhìn gần thế này junkyu cậu mới hiểu rõ tại sao lúc trước haruto lại yêu hanna nhiều đến vậy.

"tôi hẹn anh ra đây là vì có chuyện muốn nói, liên quan đến haruto"

trái với suy nghĩ rằng cậu sẽ rất tò mò mà hỏi lại ngay của hanna, cậu chỉ nuốt khan một lần rồi nói.

"tôi vẫn đang nghe, cô cứ nói"

hanna bỏ qua thái độ có phần khiến cô ả thất vọng của cậu, tiếp nối câu chuyện còn đang bỏ ngỏ của mình.

"hôm qua, tôi chán quá nên có nhắn với haruto rằng anh bị tai nạn ở một tỉnh lẻ gần seoul. tôi cứ tưởng anh ta hết yêu anh rồi nên sẽ không để tâm mà chửi tôi một trận. nhưng anh ta vậy mà lại cuống quýt hỏi tên bệnh viện anh nằm, tôi nói bừa một bệnh viện thôi thế mà anh ta đến thật. giờ sợ anh ta vả cho quá nên đành nói chuyện này với anh vậy, anh thu xếp đến đó dùm tôi nhé! nếu anh ta sau này có đến tìm tôi vì chuyện này thì tôi sẽ không màng đến việc anh lớn hơn tôi nhiều đâu"

cô ta nói một tràn khiến cậu bất ngờ không thôi. nói xong cô ả liền đứng dậy toan bỏ đi, cậu không để ý mà chỉ chăm chăm nghĩ về những gì cô ta vừa nói. đi được một đoạn chưa xa thì hanna quay đầu nhìn cậu đang ngây người ra.

"tôi quên nói, nơi đó là bệnh viện xx, tỉnh xx"

nói xong liền phì cười bỏ đi. cậu nghe xong thì nhanh chóng lên mạng tra cứu về nơi đó. có vẻ là một tỉnh ít dân cư, không gần mà cũng chẳng xa seoul.

tìm thấy một tuyến xe buýt vào sáng mai đến nơi đó, cậu phi như bay về nhà chuẩn bị, còn không quên nhắn với cô chủ để xin nghỉ ít ngày.

chưa đầy 7h sáng, tại trạm xe buýt đã xuất hiện bóng dáng một cậu trai có dáng nhỏ nhắn xinh đẹp co ro dưới cái lạnh âm độ ngày mùa đông.

cậu vì quá lo lắng cho hắn nên mới đến trạm xe buýt khá sớm dù rằng nhà cậu chỉ cách nơi này chưa đầy 5 phút đi bộ.

đúng 7h20 chiếc xe buýt ấy vừa vặn dừng lại ngay trước mắt cậu. cậu hít sâu một hơi lạnh rồi bước lên chiếc xe ấy.

vừa nhìn qua cậu liền phát hiện chị gái từng làm việc với cậu ở phố đèn đỏ kia. chị ấy tên là kim ara, người con gái lúc nào cũng mang vẻ u buồn ảm đạm như trời ngày giông bão.

cậu không e dè bước đến ngồi bên cạnh chị ấy. chuyến xe rất vắng người, không có hành khách nào ngoài cậu và chị ấy.

ara đưa mắt sang nhìn cậu thì bất ngờ không thôi. sau cùng chỉ nhẹ mỉm cười, chào hỏi cậu.

cậu vẫn xinh đẹp như ngày nào, chỉ là nỗi buồn không thể che khuất trên gương mặt cậu khiến chị ấy đôi phần lo lắng nhưng cũng không hỏi.

"chị định đến tỉnh xx làm gì vậy ạ? hay chị đã nghỉ việc ở nơi đó rồi ạ"

cậu mở lời, dùng vẻ mặt thắc mắc nhìn chị ara.

"không đâu, nghỉ ở đó thì nơi nào chịu nhận chị chứ? một con điếm ở phố đèn đỏ...ai mà chấp nhận chứ... chị đến đó vì nơi đó vốn là quê nhà của chị, chị về để thăm mẹ"

cậu gật gù tỏ ý đã hiểu. chị ara nhìn cậu đáng yêu như thế thì nhẹ mỉm cười, một nụ cười đã rất lâu không xuất hiện trên gương mặt khả ái ấy.

"còn em đến đó làm gì chứ? cậu bé"

"em đến có xíu việc riêng thôi, không có gì quan trọng đâu chị"

cậu cũng nở nụ cười khi nhìn chị ara mỉm cười, hai tay cậu xua xua như tỏ ý không có chuyện gì quan trọng.

"hôm nay, chị về nhà mẹ vì lúc trước đi làm về, chị có vô tình gặp một bà lão có vẻ là một bà đồng đi lang thang, bà ấy nói rằng ngày hôm nay chị sẽ chết..."

cậu ngạc nhiên, tròn mắt nhìn chị ara, cái người đang mỉm cười nhưng vẻ mặt lại đầy chua xót. chưa kịp mở lời hỏi thì chị ấy đã chủ động nói tiếp.

"chị vốn không tin vào tâm linh lắm đâu, nhưng không hiểu sao chị vẫn chọn về thăm mẹ...để nhỡ có chết thì không còn gì hối tiếc.."

cậu im bặt, không biết nên trả lời chị ấy thế nào mới phải. cuộc trò chuyện đi vào ngỏ cụt, không ai nói với ai câu nào, cả chuyến xe chỉ còn tiếng lại tiếng động cơ vang lên.

junkyu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe buýt đang ở trên đèo, nhìn xuống cảnh vật chỉ toàn là cỏ cây khiến lòng cậu thoải mái lạ thường, như thể đây là một sự giải thoát...

cậu vô thức nhớ đến ba mẹ và cả hắn. từ ngày chọn dứt áo ra đi, cậu không gặp hai người họ một lần nào, cũng không liên lạc hay đòi tiền nữa.

nói thì có vẻ khó nghe, nhưng thật sự cậu cũng không chắc về việc họ còn sống hay đã chết... ở cái chốn bài bạc đỏ đen giang hồ ấy, cái chết đến rất bất ngờ, không ai biết được rằng liệu hôm nay mình có còn sống sau một ván bài nào đó, thật sự không ai có thể biết được.

còn haruto, cậu biết hắn vẫn yêu cậu, lòng tin về tình yêu còn được củng cố khi nghe những lời hanna nói hôm qua. cậu lo lắng liệu hắn có đang phát cuồng đi tìm cậu hay không, liệu hắn có điên tiết mà lục tung tỉnh đó để tìm kiếm cậu hay không...

bên này, haruto đang bình lặng lướt mạng xã hội, tâm tình khó tả.phải nói sao nhỉ, từ sau cái ngày quyết tâm rời xa cậu, nỗi nhớ nhung trong hắn không những không vơi đi mà còn nhiều hơn bội phần. nhiều lần muốn gọi cho cậu, muốn nhắn tin cho cậu nhưng rồi lại e dè rụt tay lại.

đến ngay cả lúc ngồi trong lớp học, đầu óc của hắn chẳng nghe lọt được mấy chữ, chỉ chăm chăm nhớ đến gương mặt hốc hác đi đôi phần của cậu, nhớ đến những kỉ niệm khi xưa của hai người mà dường như rơi nước mắt...

hắn yêu cậu là điều lúc trước hắn chưa từng ngờ tới. đằng này còn yêu cậu đến khắc cốt ghi tâm, ngay cả bọn bạn lâu năm cũng không khuyên nhủ gì được hắn.

thật ra, hanna chỉ nói dối thôi. cô ả nào dám chọc đến haruto, đành đem junkyu ra trêu chọc một chút. đợi đến lúc hắn quay về bên hanna, ả kể lại cho hắn nghe cũng chưa muộn. từ đầu đã nhắm cậu làm trò cười cho thiên hạ.

sau hơn 15 phút trên xe, cậu dần dà rơi vào cơn buồn ngủ. bỗng dưng, bác tài hét lớn làm cả cậu và chị ara đều thât kinh.

"CHẾT RỒI ! xe mất thắng rồi!"

_______________________

mấy bồ có bị lỗi wattpad giống tui hong. tui phải tải app vpn về mới dùng được huhu. ai chỉ tui cách khắc phục vớiii


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com