chap 5
haruto ngồi lại vào ghế. sự ngại ngùng giây trước biến mất để lại một chàng trai với dáng vẻ đào hoa quen thuộc.
"anh đi làm việc được rồi"
lại là giọng điệu trịch thượng ấy. junkyu không biết và cũng không hiểu tại sao bản thân lại đem lòng yêu cái giọng nói ấy nhiều đến như vậy, trái tim cậu từ lâu đã không còn là của cậu nữa rồi...
dù đang là buổi chiều nhưng quán bar cậu làm vẫn khá đông đúc, chốn gangnam sầm uất này mà, làm gì có giây nào vắng vẻ.
cậu làm việc quần quật mấy tiếng đồng hồ mà không được nghỉ ngơi khắc nào. đôi khi đưa mắt sang nhìn, lại thấy hắn đang chăm chú nhìn cậu, cậu không biết mình có điên không khi thấy hắn nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng ấy. cậu vô thức mỉm cười, cơ hồ thấy cảnh này hệt như mấy phim ngôn tình tổng tài đợi người yêu tan làm.
haruto vốn rảnh rỗi, nói đúng hơn thì chống lưng của hắn quá lớn để hắn phải đi học thường xuyên. ba hắn là bạn thân của hiệu trưởng đại học hắn đang học, con trai của thầy hiệu trưởng lại là so junghwan, nghĩ đường nào hắn cũng thấy việc học không quá cần thiết.
hôm nay, hắn chỉ có mỗi việc ngồi nhìn cậu cả ngày, thắng ván cược của so junghwan thì hắn ắt sẽ không còn hứng thú với tình yêu nữa, rồi sẽ quên được hanna thôi...
nghĩ thì, junkyu cũng khá xinh đẹp, dùng để chơi đùa cũng khá được. bỗng nhiên, hắn nhớ đến những bức ảnh được cậu đăng tải trên trang cá nhân, tim hắn lại như mất kiểm soát rung lên từng hồi. sau đó lại phì cười, nhắc nhở bản thân.
mày đúng là điên rồi haruto, làm sao mà mày lại có tình cảm với loại người như anh ta được.
hết việc để làm, hắn mở điện loại lên, xem mạng xã hội để giết thời gian. bỗng, junghwan nhắn tin vào nhóm của hội bạn chuyên tụ tập ở mấy quán bar.
này, tao vừa nhìn thấy hanna của tên haruto bước vào khách sạn với thằng cha nào nhìn như ba tao luôn ấy
tao không cho hanna nhiều tiền như cô ta muốn thì cô ta đi ngủ với đại gia thôi, quan tâm làm gì
ái chà, haruto đây lẽ nào đã phải lòng cái tên làm ở quán bar kia rồi sao? haha
nhìn anh ta cũng không đến nổi nào, khi nào mày lên giường được với anh ta thì muốn gì bọn tao cũng chiều
im mồm đi! việc đó chỉ là vấn đề thời gian thôi, anh ta có vẻ si mê tao lắm
nhắn xong hắn liền cất điện thoại vào túi. phát hiện cũng đã hơn 9h tối thì liền gọi cậu đến bàn của mình.
"cậu gọi tôi đến có việc gì sao?"
"anh ngồi xuống ghế đi, nãy giờ anh đứng cũng lâu rồi"
cậu nghe theo hắn mà ngồi xuống, chân cậu cũng đã mỏi nhừ rồi.
"anh cứ ngồi ở đây nói chuyện với tôi đi, đừng đi đâu nữa"
giọng nói trầm ấm của hắn một lần nữa khiến cậu rung động, chưa kịp hỏi tại sao thì hắn đã lên tiếng.
"tôi là khách vip mà, anh đừng lo. anh làm nãy giờ nhiều rồi, giờ cứ ngồi nghỉ đi, lát tôi đưa anh về"
"thôi..tôi về một mình cũng không sao"
cậu xua xua hai tay tỏ ý không cần, hắn vậy mà lại dùng tay nắm chặt lấy hay tai cậu, hòng không cho cậu từ chối.
"tôi không thích để anh về một mình, đừng bỏ tôi một mình..."
lời này hắn nói ra nửa thật nửa giả, hắn không muốn phải cô đơn một mình chút nào, nhưng cũng không hề muốn thua trò cá cược kia. junkyu hết cách từ chối, đành ngồi ấy với hắn một lát rồi để hắn chở cậu về, nhưng vẫn như hôm qua thôi...cậu không muốn hắn thấy, không muốn hắn biết về gia đình của mình nên vẫn chọn đi bộ một đoạn nữa để về nhà.
sáng hôm sau, cậu cầm cv của bản thân đến một công ty thiết kế đồ họa để xin việc. ừ thì cũng như mọi khi, cậu lại bị từ chối, cũng với cái lý do cậu không có kinh nghiệm.
cậu mang theo vẻ mặt buồn bã nhất quả đất ra khỏi công ty, nhưng khi vừa chỉ ra tới sảnh thì lại bắt gặp...haruto?
hắn vừa thấy cậu liền mỉm cười, tiến về phía cậu. cậu cũng mỉm cười với hắn, không hiểu sao khi vừa nhìn hắn cười, nỗi buồn ban nãy lại như bị gió cuốn đi tất thảy.
"junkyu, anh đến đây làm gì vậy?"
"à, tôi đi xin việc thôi"
nói rồi cậu cúi mặt xuống, nhìn bộ cv đang cầm trên tay, ngại ngùng xen lẫn thất vọng khiến cậu vô thức để hắn thấy dáng vẻ sầu bi của mình.
"nhìn anh buồn quá. bộ không được nhận hả anh?"
"ừm, mà này, cậu đến đây làm gì vậy? bộ cũng xin việc sao? mà không đúng, cậu mới là sinh viên năm nhất thôi mà"
"ba của tôi nhờ đem tài liệu đến, tôi cũng gửi ở quầy lễ tân rồi"
"ba cậu làm ở đây sao?"
"ừm...anh ăn kẹo không? tôi có vài viên kẹo này"
nói rồi hắn lấy từ trong túi áo ra mươi viên socola, junkyu cũng vui vẻ cầm lấy một viên. haruto thấy cậu đã ăn rồi thì tiến đến bên cạnh, như không mà khoác vai cậu.
"vẫn còn sớm, đi chơi với tôi đi, xong thì tôi chở anh đi làm"
"à, hôm nay tôi không phải đi làm đâu. hôm nay là ca của người khác"
"ồ"
cậu không từ chối lời đề nghị đi chơi của hắn, cậu biết đây là cơ hội hiếm hoi để có thể ở gần người bản thân yêu thích, cậu xin phép ích kỷ mà chiều theo trái tim của mình lần này...
cả hai cứ im lặng, không nói lời nào với đối phương suốt quãng đường đến công viên giải trí, nơi hắn nói muốn đi. cậu không chịu nổi cái bầu không khí yên lặng này đành tìm một chủ đề để bắt chuyện.
"cậu lúc nào cũng để kẹo trong túi sao? tôi thấy cậu mang theo nhiều lắm"
hắn nghe thấy câu hỏi của cậu nhưng không đáp lại ngay. làm sao hắn có thể nói với cậu rằng hắn luôn mang theo kẹo như một thói quen vì hanna chứ?
"tôi thích socola lắm, đôi khi buồn miệng thì ăn thôi"
"tôi cũng rất thích socola...đôi khi stress thì ăn nó giúp tôi đỡ nhiều lắm"
hanna...cũng từng nói với hắn như thế, vậy nên hắn luôn mang theo socola bên mình để tặng ả mỗi khi ả than vãn nhức đầu, mệt mỏi. hình như ông trời không thích hắn nên mới không muốn hắn nhận được tình yêu thương. cái gì mà chân thành sẽ nhận lại chân thành chứ? nực cười.
junkyu thấy hắn không đáp thì cũng chẳng nói gì thêm, mơ hồ cho rằng hắn không thích nói chuyện với mình.
đến công viên giải trí, nhìn dòng người tấp nập ra vào, lòng cậu lại phấn khởi lạ thường. thì ra, trên đời vẫn có một nơi đầy ắp sự vui vẻ thế này.
hắn nắm lấy tay cậu, đi lại quầy bán vé để mua vé. trong lúc mua vé, tay hắn vẫn luôn nắm chặt lấy tay cậu không buông.
vừa vào trong, sự chú ý của cậu đã luôn đặt ở vòng quay xe ngựa. cậu biết không ít người không thích trò này vì nó quá trẻ con và nhàm chán. nhưng cậu lại thấy nó rất lãng mạn, nhẹ nhàng mà mơ mộng làm sao.
hắn cũng chú ý thấy cậu luôn nhìn về vòng quay xe ngựa. dù có chút không thích nhưng hắn vẫn mỉm cười, cầm tay cậu đi về phía đó.
ngồi trên vòng quay, cậu cứ mỉm cười đưa mắt nhìn xung quanh mãi. đôi khi lại dùng ánh mắt biết cười nhìn hắn khiến trái tim hắn vô thức lỡ nhịp.
haruto cố lắm mới thuyết phục được cậu chơi tàu lượn siêu tốc. nhìn junkyu cúi đầu tỏ vẻ không muốn, hắn liền ngồi thụp xuống, dùng hai tay nắm lấy tay cậu, nhỏ giọng năn nỉ.
"một lần thôi được chứ? một lần thôi rồi anh muốn chơi cái gì cũng được.."
nhìn vào đôi mắt cún con kia, junkyu biết mình bị dụ rồi. cậu gật đầu đồng ý, hắn vui sướng như em bé mới được mua đồ chơi, nhảy cẫng lên mà ôm lấy cậu.
bước chân lên tàu mà cậu lo lắng đến toát mồ hôi hột, tay lại vô thức nắm chặt tay hắn hơn, thoạt nhìn như hai người yêu nhau đang hẹn hò vậy.
khoảnh khắc tai junkyu ù đi chỉ còn nghe được tiếng gió cùng tiếng la hét của mọi người, cậu lại vô thức nhìn sang haruto, lần đầu cậu thấy hắn có bộ dạng này, một cậu thanh niên vui vẻ, thoải mái chơi đùa, khác hoàn toàn với người con trai chỉ biết đến rượu bia, uống rượu như thể không có ngày mai mà cậu biết.
cậu nhìn mà rung động, từ lâu đã chẳng còn quan tâm đến việc mình đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, chỉ chú ý đến người kế bên. cậu không biết chọn đi cùng hắn mà đúng hay sai, nhưng ít nhất cậu đang cảm nhận được thứ hạnh phúc mà mình muốn kiếm tìm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com