Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 5

muốn đi xe buýt từ trường về đến nhà hai người cũng mất ít nhất 35 phút, chưa kể đến hôm nay trời mưa, đường trơn trượt nên chắc sẽ mất nhiều thời gian hơn.

haruto cố tình ngồi cạnh junkyu trên xe. cậu đưa mắt ra ngoài cửa sổ mà ngắm nhìn, cậu thích trời mưa. mỗi lần cơn mưa qua đi thứ còn lại là vẻ tươi mới, mát mẻ khiến tâm hồn cậu thoải mái lạ thường.

còn đang miên man trong dòng suy nghĩ, cậu bỗng giật mình khi cảm thấy vai mình nặng đi. quay sang nhìn thí thấy hắn đang dựa vào vai cậu mà ngủ, cậu thoáng bất ngờ. sau cùng cũng chỉ để im cho hắn dựa.

nhìn kỹ mới thấy, nhan sắc của hắn quả thực không tầm thường. mũi thì cao, mắt lại sâu, lông mày rậm rất nam tính.

bỗng, hắn khẽ cựa mình khiến cậu như hồi tỉnh, thoát khỏi cái suy nghĩ kia. hắn thức dậy thì từ từ ngồi dậy, quay sang nhìn cậu với vẻ mặt ngượng ngùng.

"tôi làm phiền cậu rồi...xin lỗi.."

"có ai trách đâu mà cậu xin lỗi"

cậu nhàn nhạt trả lời, mắt lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. hắn nghe vậy thì nhẹ nhõm. hắn lén lút kiểm tra vai áo của cậu rồi thầm thở phào.

may quá, chưa chảy nước bọt lên áo cậu ấy

"junkyu này, cậu có thích xem phim không?"

cậu quay sang nhìn hắn, dùng ngón trỏ chỉ vào bản thân.

"tôi sao...tôi cũng ít khi xem phim nên không rõ bản thân có thích không nữa"

haruto nghe cậu nói vậy thì gật gật đầu, lấy hết dũng khí mà mở lời.

"cuối tuần này, chúng ta đi xem phim cùng nhau nhé?"

"cũng được"

cậu đồng ý nhanh hơn hắn nghĩ. hắn nghe được câu trả lời của cậu thì vui vẻ mỉm cười, bắt đầu huyên thuyên với cậu về việc sẽ xem phim gì. đã đồng ý lời mời của hắn, ấy vậy mà hắn đề nghị xem phim nào thì cậu cũng không thích.

cậu sợ ma nên không thể xem phim kinh dị được, phim hành động thì quá buồn ngủ, mà hai thằng con trai cùng nhau đi xem phim tình cảm thì lại quá kì lạ.

"vậy cậu muốn xem phim gì?"

"phim hài thì sao"

cậu ngây thơ hỏi ngược lại hắn. hắn ngớ người, không ngờ ở độ tuổi này vẫn có người thích xem phim hài. nhưng đã phóng lao rồi thì phải theo lao thôi.

hắn gật đầu lia lịa, nói với cậu rằng bản thân cũng rất thích phim hài. cậu nghe thế thì bật cười, thì ra cậu và hắn có cùng sở thích.

mãi trò chuyện, cậu và hắn đến tận lúc xe buýt đã dừng lại mới nhận ra mưa đã dứt từ bao giờ. cả hai cùng nhau xuống xe khi vẫn còn đang nói với nhau những câu chuyện dang dở.

nhà cậu gần trạm xe buýt hơn nhà hắn. đến hẻm đầu tiên, cậu chào tạm biệt hắn để trở về nhà, nhưng hắn không về nhà mà đòi đưa cậu về đến tận cửa. cậu hết cách đành cho hắn đi theo.

được một lúc thì cũng đến nhà cậu, cậu chào tạm biệt hắn xong thì quay lưng bước vào nhà. hắn cũng yên tâm mà đi về.

lên đến phòng junkyu mới nhận ra, hắn vẫn còn đang giữ áo khoác của cậu. nhưng bây giờ đuổi theo cũng chẳng kịp, thôi thì đành kệ vậy.

sáng hôm sau, junkyu vừa ra khỏi cửa nhà thì đã thấy hắn đợi sẵn ở ngoài.

"chào buổi sáng"

"cậu.."

"tôi đến đi học cùng cậu. cậu đi học sớm quá nên tôi cũng phải dậy sớm theo.."

cậu bật cười, tiến lại gần hắn. cả hai cùng nhau đi bộ đến trám xe buýt.

vẫn còn đang mà mùa xuân, thời tiết se lạnh khiến cậu khẽ run lên vì cậu đang phải mặc chiếc áo đồng phục mà mình mua phòng hờ, rộng hơn hẳn chiếc áo kia. hắn thấy cậu run lên thì cởi áo khoác của mình đắp lên người cậu.

"áo khoác của cậu bị áo sơ mi tôi làm cho ướt rồi, tôi đang phơi nó ở nhà. chiều nay tôi đem qua trả cậu sau"

cậu gật đầu. bây giờ thì cậu tin rồi, hắn thật sự khỏe mạnh đấy chứ.

đến trường, cậu đang lon ton chạy phía trước, còn hắn thì chậm rãi đi theo phía sau.

"kim junkyu"

cậu quay đầu nhìn hắn, khẽ nghiêng đầu chờ đợi xem hắn muốn nói gì. hành động này của cậu khiến hắn ngây người, gương mặt phản chủ kia lại tự đỏ ửng lên.

"sao thế"

"chỉ là...cậu hãy kết bạn kakaotalk với tôi đi...chuyện hôm đó thật sự chỉ là lỡ tay thôi..."

"ừm"

cậu mỉm cười, gật đầu rồi lại quay lưng bước đi. hắn thấy vậy thì vui vẻ đuổi theo, tay vừa khoác lấy vai cậu thì liền bị cậu đẩy ra.

"tôi không có trách cậu, những tôi không tin đó là lỡ tay đâu"

chính vì cái lần lỡ tay ấy mà hắn mất cả tuần để nhõng nhẽo bên cậu để cậu hết giận.

cậu thấy tên kia cũng có vẻ chân thành thì cũng nhắm mắt bỏ qua, làm bạn với hắn một cách thoải mái.

rồi cuối tuần cũng đến, haruto đang đứng đợi cậu trước rạp chiếu phim, vé hắn đã đặt mua từ trước, bây giờ chỉ cần đợi cậu tới thôi.

bỗng, điện thoại hắn rung lên, hắn háo hức bắt máy điện thoại của cậu gọi.

"cậu đến đâu rồi junkyu"

"tôi xin lỗi cậu nha. tôi quên mất hôm nay phải đi thăm ông bà với mẹ tôi. tôi không đến được mất rồi"

hắn hụt hẫng, tâm trạng tụt dốc không phanh. hôm nay hắn đã từ chối luyện tập cùng ba người kia vì muốn xem phim với cậu, vậy mà...

"không sao đâu, gia đình quan trọng hơn mà. cậu cứ đi đi"

"tôi thật sự xin lỗi cậu nhiều.."

"thật sự không sao đâu, đừng cảm thấy có lỗi"

hắn cúp máy, toan bước đi, trở về nhà lại cảm thấy có ai đang đu lên người mình, chính là junkyu. cậu đến thì đã thấy hắn đang đứng đợi liền nảy ra ý tưởng trêu chọc hắn. thấy hắn thất vọng ra mặt mà cậu cười không mãi không thôi.

"bộ cậu mắc giỡn lắm hả?"

hắn giận hờn, cậu nghe vậy cũng chỉ cười hì hì, cùng hắn bước vào rạp phim.

hắn ít khi xem phim hài, chỉ là lúc nhỏ có đôi khi xem với ba mẹ thôi. còn cậu thì ít xem phim, nhưng mỗi lần xem chỉ xem phim hài.

bộ phim bắt đầu chưa được 10 phút thì cả rạp phim đã bật cười đến lần thứ hai. hắn lúc này mới nhận ra, thì ra phim hài không nhàm chán đến vậy.

hắn quay sang nhìn cậu đang bật cười vui vẻ mà lòng cũng hạnh phúc theo. nếu không có junkyu, đến cuối đời ắt hắn cũng không bao giờ xem thể loại phim này mất.

"junkyu này"

"sao vậy"

"cậu cứ mãi cười thế này nhé. cậu cười đẹp lắm"












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com