Chương 4: Kí túc xá
Sau khi mọi người đã ăn uống no nê, thức ăn thừa trên dĩa cũng tự động biến mất dần, đề lại những cái dĩa sạch boong như trước. Lát sau, món tráng miệng hiện ra. Hàng tảng kem đủ các vị mà người ta có thể nghĩ ra, bánh mật, bánh sôcôla nhồi kem, mứt, đậu, dâu, thạch, ché nếp... đủ thứ.
Cô tự xắn cho mình một miếng bánh mật. Lúc này câu chuyện phiếm đã chuyển sang đề tài gia đình.
Seamus nói "Tôi nửa này nửa kia. Ba tôi là dân Muggle. Mẹ tôi không hề nói cho cha tôi biết bà là dân phù thủy. Khi cưới nhau rồi, cha tôi mới biết. Một cú sốc ghê gớm cho ổng.
Những đứa trẻ chung quanh bật cười.
Ron hỏi "Còn cậu thì sao hả Neville?"
"À, bà tôi nuôi dạy tôi, bà tôi là một phù thủy. Nhưng cả nhà tôi đến lớn vẫn nghĩ tôi chỉ là dân Muggle trăm phần trăm. Ông cậu Algie cứ thừa lúc tôi không đề ý là tìm cách thử xem tôi có nảy ra được tí phép thuật nào không. Có lần ông đem trấn nước tôi ngoài câu cảng, tôi sém chết luôn! Nhưng mà chẳng có gì đặt biệt xảy ra hết. Mãi đến khi tôi lên tám... kỳ đó ở trên lầu, ông cậu Algie đến uống trà, ổng nắm cổ chân tôi trút ngược xuống đưa ra ngoài cửa sổ. Đang vậy thì mợ Enid đưa ổng ổ bánh trứng, ổng vô tình buông tôi ra để cầm bánh. Tôi rớt xuống đường rồi dội ngược lên, lăn ra ngoài vườn, không sao cả. Bà tôi mừng đến phát khóc. Tất cả mọi người đều mừng. Phải như mấy cậu thấy mặt họ lúc tôi nhận được giấy gọi nhập trường. Mọi người đều nghĩ tôi không đủ năng khiếu ma thuật để được đi học. Ông cậu Algie mừng đến nỗi mua cho tôi một con cóc nè!"
Cuối cùng bữa ăn tráng miệng cũng xong. Giáo sư Dumbledore lại đứng lên cả sảnh đường im lặng.
"E hèm! Chỉ vòi lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gởi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nen biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy."
Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn anh em sinh đôi nhà Weasley, rồi cụ tiếp tục "Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó."
Harry bật cười, nhưng cả đám chỉ có vài đứa cười được như nó. Cô nghe Harry thì thào hỏi Percy "Cụ ấy nói nghiêm túc chứ hả?"
Percy cau mày trước những lời giáo huấn của cụ Dumbledore đáp "Phải, nghiêm túc đó! Cũng hơi lạ, bởi vì cụ Dumbledore thường nói rõ lý do chúng ta không được phép đi đâu đó. Thí dụ như không được vào rừng vì đầy thú dữ nguy hiểm. Còn vụ này... anh nghĩ ít nhất cụ cũng nên nói cho các huynh trưởng biết."
Cụ Dumbledore lại nói "Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường."
Cô chợt nhận thấy nụ cười của các giáo sư khác chợt tắt lịm.
Cụ Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn. Cụ Dumbledore bảo "Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu."
Và cả trường gào lên "Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts. Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều. Dù chúng tôi già hói. Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ. Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét! Những điều thú vị. Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí Ruồi chết và ít lông bụi. Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết Trả lại điều gì chúng tôi đã quên Hãy làm hết sức mình. Phần còn lại để chúng tôi tự do. Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa."
Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau rốt chỉ còn hai anh em sinh đôi là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê. Khi hai đứa hát xong, cụ Dumbledore giơ cây đũa thần lên thu hồi các lời ca và vỗ tay, cụ vỗ tay to nhất.
Vừa chùi mắt cụ vừa nói "Ôi! Âm nhạc. Đó là phép mầu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!"
Dân Gryffindor năm thứ nhất theo anh Percy đi len qua đám dông đang trò chuyện, ra khỏi sảnh đường, lên một cầu thang đá hoa cương. Chân cẳng cô lại nặng như chì, nhưng ấy là tại vì cô đã quá mệt và vừa ních xong một bụng đầy. Cô cũng quá buồn ngủ nên đến nỗi không còn lấy làm ngạc nhiên khi những bước chân dung treo dọc tường xì xào chỉ chỏ lúc nó đi qua. Cô cũng hết ngạc nhiên nổi khi Percy dắt cả bọn đi xuyên qua cánh cửa ẩn sau những tấm tranh lớn và những tấm thảm treo tường cả hai lần. Họ trèo lên nhiều cầu thang nữa, vừa lê lết cặp giò vừa ngáp. Cô đang thắc mắc nó còn phải đi thêm bao xa nữa thì cả đám ngừng lại đột ngột.
Trước mặt chúng, một bó gậy đang bay lơ lửng trong không trung. Anh Percy bước tới một bước và những cây gậy bắt đầu nhào vô cậu. Percy nói nhỏ với đám học sinh năm thứ nhất "Peeves một gã yêu tinh." Rồi Percy kêu lớn "Peeves, xuất đầu lộ diện đi."
Chỉ có một tiếng gì nghe thô và lớn, giồng như tiếng bong bóng xì hơi, đáp lại Percy dọa "Anh có muốn tôi đến gặp nam tước đẫm máu không?"
Bốp một cái, một gã bé choắc có đôi mắt ranh ma tăm tối và cái miệng rộng hoác hiện ra. Hắn vắt chân tréo nguẩy và trôi lơ lững cùng đám gậy. Với giọng yêu tinh tí tởn, hắn xuýt xoa "Ái chà, lính mới tò te. Vui đáo để!"
Thình lình hắn chọc bó gậy vô đám học sinh năm thứ nhất, khiến cả đám vội thụp đầu xuống.
Percy giận dữ quát "Tránh ra, Peeves, nếu không thì ta sẽ méc nam tước, ta nói thật đấy."
Peeves thè lưỡi ra rồi biến mất, thả rơi đám gậy xuống đầu Neville. Bọn trẻ nghe tiếng hắn lượn vòng, khua áo giáp xủng xoẻng khi bỏ đi.
Cả bọn lại đi tiếp, Percy dặn dò "Các em hãy coi chừng Peeves. Nam tước đẫm máu là người duy nhất kềm chế được hắn, chứ huynh trưởng thì hắn cũng chẳng sợ đâu. Chúng ta đến nơi rồi đây."
Cuối hành lang có treo bức chân dung một người đàn bà mập ú mặc áo lụa hồng.
Bà hỏi "Mật khẩu!"
Percy đáp "Caput Draconis."
Bức chân dung tự lách mình qua một bên, để lộ một lỗ tròn trên tường. Tất cả chui vào, Neville cần phải có người đỡ một chân lên mới chuôi qua được. Thế là họ đã vào gian phòng chung của nhà Gryffindor, một căn phòng tròn ấm áp đầy những chiếc ghế bành êm ái.
Percy đưa mấy đứa nữ sinh qua một cánh cửa về phòng ngủ riêng, còn bạn nam sinh về một phòng ngủ khác. Lên hết cầu thang ốc trên cùng, có lẽ đó là một trong những cái tháp cao nghệu của lâu đài, cuối cùng đám con gái cũng mò ra được giường ngủ.
Cô chung phòng với Hermione Granger và Parvati Patil cô nàng Ấn Độ. Lavender Brown chung phòng với các chị năm hai do vẫn còn thừa một giường. Và giờ phòng cô lại thừa ra một giường, cũng tốt, năm sau Ginny có thể chung phòng với cô.
"Mình là Parvati Patil. Hai cậu là?" Parvati hỏi
"Mình là Hermione Granger còn cậu ấy là Flora Weasley." Hermione đáp đồng thời chỉ đến cô mà giới thiệu
Nhưng cô quá mệt chỉ vẫy vẫy tay mình và nói chào.
"Mệt sao thì cũng thay quần áo rồi hãy ngủ." Hermione vừa nói vừa kéo cô dậy khỏi giường, cô cũng đành lê thân thể mình vào phòng tắm
Mặc bộ đồ ngủ đơn giản ra ngoài, Parvati liền thấy sợi dây chuyền kì lạ trên cổ cô mà hỏi "Sợi dây chuyền của cậu lạ vậy? Mà đeo nó cậu không thấy nặng sao?"
"Đeo hoài cũng quen rồi. Với mình không tháo xuống được. Càng cố tháo nó càng siết chặt cổ mình hơn nên kệ nó."
"Sao lại có món trang sức kì vậy ta!"
"Mình nghe cha mẹ nói sợi dây chuyền đã ở trên cổ mình từ lúc mình còn bé xíu. Hình như là mẹ ruột đã đeo lên cho mình như một cách để nhận biết."
"Mẹ ruột? Cậu không phải người nhà Weasley sao?" Hermione hỏi
"Theo giấy tờ là vậy nhưng mình chỉ là con nuôi. Mẹ ruột chỉ đặt tên mình một chữ là Flora, ngoài ra không có tên đệm cũng không có họ. Chắc họ muốn vứt bỏ mình từ đầu nên mới vậy."
"...Thôi nghỉ sớm đi mai còn lên lớp." Hermione nói rồi tắt đèn khiến căn phòng chìm vào trong màn đêm
Đôi lúc cô cầm vào sợi dây chuyền bạc mà ngắm nghía. Bên trong nó có hai giọt nước đỏ y như hai giọt máu thông qua mặt kính cầu lồi ở hai mặt. Nó kha khá giống với một chiếc kìa khoá không có răng cưa vậy.
Sáng hôm sau, khi rời khỏi ký túc xá và tới lớp cùng Ron và Harry. Những tiếng bàn tán và xì xầm cứ bủa vây lấy xung quanh mấy người bọn cô hay chính xác hơn là lời bàn tán về Harry.
"Đó! Nhìn kìa!"
"Đâu?"
"Kế bên thằng tóc đỏ cao ngòng đó."
"Đeo kiếng phải không?"
"Thấy mặt nó không?"
"Thấy vết thẹo của nó không?"
Bọn học trò đứng chen nhau bên ngoài lớp học, kiễng chân nhòm cho được Harry một cái, hoặc quay lại đi ngang qua mặt Harry một lần nữa, nhìn nó chòng chọc. Cả ba người đều cầu mong sao cho chúng đừng làm vậy nữa, vì bọn cô cần tập trung tư tưởng kiếm cho ra đường tới mấy phòng học.
Có tới một trăm bốn mươi hai cầu thang ở Hogwarts. Có cầu thang rộng, sạch bóng; có cầu thang hẹp, ọp ẹp; có cầu thang đến ngày thứ sáu thì dẫn đến một nơi khác hẳn những ngày thường; có cầu thang lại biến mất nửa chừng và người ta đi tới đó phải biết mà nhảy qua. Lại có những cánh của không chịu mở ra nếu không nếu không xin xỏ một cách lễ phép, hay không gõ đúng một điểm nào đó trên cửa. Và có những cánh cửa không hẳn là cửa, mà chỉ là những bức tường chắc chắn trông như cửa. Cũng rất khó mà nhớ nổi vị trí của các đồ vật, vì hình như chúng tự do di chuyển lung tung. Mấy người trong tranh treo tường thì cứ bỏ cái khung mà đi thăm viếng lẫn nhau, còn mấy bộ áo giáp chiến binh thì cô tin chắc là chúng có đi lang thang trong lâu đài.
Mấy con ma cũng chẳng được tích sự gì. Chỉ giỏi làm người ta giật cả mình, nhất là khi đang loay hoay mở cửa thì chúng vèo vèo bay xuyên qua. Chỉ có ma Nick suýt mất đầu là tử tế, luôn luôn vui vẻ chỉ cho đám học trò mới của Gryffindor đi đúng hướng. Còn ai mà xui xẻo hỏi đường tên yêu tinh Peeves thì thể nào hắn cũng dẫn kẻ đó đến hai cánh cửa khoá chặt và một cầu thang giả. Hắn khoái ụp thùng rác lên đầu người ta, rút thảm dưới chân người ta cho té lăn kềnh, chọi phấn loạn xạ, hay núp lén sau lưng, vô hình, bất ngờ véo mũi rồi thét lên "Chộp được mũi mày nè!"
Nhưng mà Peeves cũng chưa tệ bằng ông giám thị Flich. Ba người cô xui xẻo đụng đầu ông ngay bữa sáng đầu tiên. Ông bắt gặp ba đứa đang ra sức đẩy một cánh cửa, và không may cho chúng, cánh cửa đó hóa ra là lối vào một hành lang cấm trên tầng thứ ba. Ông nhất định không tin là ba đứa nhỏ đi lạc, cứ khăng khăng cho là chúng có ý đồ đột nhập khu cấm địa. Ông toan nhốt hai đứa vô hầm, thì may thay, giáo sư Quirrell đi ngang và thế là thoát nạn.
Ông Flich có một con mèo tên là bà Norris, một sinh vật gầy khẳng khiu, lông xám như bám đầy bụi, mắt lồi sáng như bóng đèn, hệt như mắt ông Flich. Một thân một mình, bà Norris đi tuần tra dọc các hành lang. Chỉ cần ai đó thò một ngón chân qua khỏi lằn ranh qui định, là bà Norris lập tức chạy đi mét ông giám thị Flich ngay. Ông Flich sẽ xuất hiện liền, thở khọt khẹt, chỉ trong vòng hai giây, bởi ông biết rành những lối đi bí mật trong lâu đài hơn bất kỳ ai (có lẽ chỉ thua hai anh em sinh đôi), và cũng giống như mọi con ma ở đây, ông có thể hiện ra bất thình lình, ngay trước mũi. Tất cả học sinh đều ghét ông Flich, và đứa học trò nào cũng khao khát được đá cho bà Norris một cái ra trò.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com