Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 21

Hôm sau , Triển Chiêu được phân công trông nom Bàng Tịch . Ngồi mãi một chỗ làm Tiểu Miêu nhà ta cảm thấy buồn chán , y chợt nghĩ :" Hay là ta chạy vào bếp lấy cá ăn cho tỉnh táo nhỉ.. Đúng rồi , phải tỉnh táo thì mới xem chừng phu nhân tốt được " . Nghĩ rồi , Miêu Nhi chạy vụt vào bếp . Triển Chiêu vừa rời khỏi một lúc thì Bàng Tịch dần tỉnh dậy sau nhiều ngày hôn mê , Cua Hồng nhìn xung quanh chẳng thấy ai , lại không biết Bao Chửng hiện ra sao nên vô cùng lo lắng . Hắn vừa xuống giường định đi tìm Bánh Bao thì Tiểu Meo bước vào.

Bàng Tịch :" Triển Chiêu ! Bánh Bao hắn đâu rồi ? "

Triển Chiêu*Cá này má Trương cho nhiều ớt quá... cay chết ta rồi*:" Ưm... Ưm... " (Ngậm một mồm đầy cá nên không trả lời được)

Bàng Tịch :" Ưm là sao ? Ngươi mau nói ta biết... Sao mặt ngươi đỏ thế kia , ngươi sao lại khóc . Không lẽ....? " . Cua Hồng nắm lấy áo Tiểu Miêu hỏi dồn :" Bao Chửng xảy ra chuyện gì rồi... "

Tiểu Miêu không trả lời , nước mắt cứ lăn từng dòng ( lý do vẫn là con cá kia quá cay) . Bàng Tịch không nghĩ Bánh Bao lại bỏ hắn đi sớm thế , hắn tự trách mình đã làm liên lụy Bao Chửng , quá suy sụp và hụt hẫng trước ý nghĩ Bao Chửng đã chết , Bàng Tịch đập phá khắp phòng . Bao Chửng , Công Tôn Sách , Bàng Dũng ở tiền sảnh nghe thấy tiếng động lớn như vậy liền cùng những người khác chạy đến xem đã xảy ra chuyện gì.

Bàng Tịch trông thấy Bao Chửng cứ ngỡ là mình đau lòng quá độ mà tưởng tượng ra , y tiến lại gần đưa hai tay lên sờ lấy khuôn mặt kia rồi khóc lớn :" Bánh Bao thối , sao ngươi lại bỏ ta đi , ta không cho phép ngươi chết , ngươi không được phép chết trước ta (ಥ_ಥ)"

Bánh Bao :" Nàng đang nói mớ đấy à ? Ta đã chết đâu , ta vẫn đang sống sờ sờ đây !"

Nghe đến đấy , Bàng Tịch kéo tay Bao Chửng lên cắn một cái thật mạnh

Bao Chửng :"AAAAAA...Đau quá !!.... Sao nàng lại cắn ta?? "

Bàng Tịch *ngây ngốc*:" Đau như vậy chắc không phải là mơ rồi (﹋o﹋) "

Bao Chửng :" Muốn thử thì tự đi mà cắn tay nàng ấy (=''=) "

Bàng Tịch :" Vậy là ngươi vẫn chưa chết...... *quệt nước mắt* Triển Chiêu !! Sao ngươi dám gạt ta ? "

Triển Chiêu (đã nuốt xong con cá) :" Ta đâu có gạt người đâu ? "

Bàng Tịch :" Còn dám nói không ? Vậy sao lúc ta hỏi ngươi không thèm trả lời mà cứ khóc ?"

Triển Chiêu :" Tại vì con cá mà hôm nay má Trương làm quá cay nên nước mắt của ta cứ tuôn ra , tai thì ù đi không nghe phu nhân hỏi gì , người lại còn nắm áo ta giật làm ta mắc nghẹn thì làm sao mà trả lời :'( "

Bánh Bao kéo Cua nhỏ ôm vào lòng :" Con Cua ngang ngược của bổn quan vừa tỉnh dậy đã gây chuyện rồi , nàng xem đồ đạc trong phòng bị làm đập vỡ hết lại còn gây khó dễ Triển Hộ Vệ nữa"

Bạch Ngọc Đường :" Bao già =.= , ngươi dùng lời nói là được rồi , ở đây có biết bao nhiêu người mà ngươi cứ ôm ôm ấp ấp , thật là ngứa mắt mà "

Bao Chửng :" Phu nhân của ta thì ta ôm , ngươi ngứa mắt thì lấy tay che lại đừng nhìn , hứ "

Bàng Tịch :" Phải rồi ! Minh ca có an toàn không ? Huynh ấy đã trở về Giang gia trang chưa ??"

Bao Chửng bực dọc :" Phu quân nàng bị kiếm đâm thấu xương nàng không hỏi han một câu còn cắn ta vậy mà với tên kia thì Minh Ca thế này , Minh ca thế kia (="=) "

Bàng Tịch :" Dĩ nhiên là ta lo cho ngươi hơn rồi , thấy ngươi bình an như vậy ta mới hỏi về Minh Ca " 

Bao Chửng :" Huynh ấy sớm trở về nhà rồi nàng yên tâm ! Nàng còn đau chỗ nào không , có thấy khó chịu không ?"

Lữ Linh Chi đứng ở ngoài cửa trông thấy Bao Chửng lo lắng cho Bàng Tịch như thế càng sinh lòng đố kị ghen ghét , lại tự trách bản thân không ra tay sớm để bây giờ Bàng Tịch tỉnh dậy lại khó bề hành động . Cô ta bực dọc đi đến hậu hoa viên thì va trúng Bảo Nhi .

Linh Chi cuối xuống nắm chặt lấy vai Bảo Nhi  :" Con bé này ! Ngươi bị mù à ? Làm bẩn bộ y phục của bổn tiểu thư rồi , đáng ghét !!" . Bảo Nhi đau quá mới khóc òa lên , Lữ Linh Chi gằn giọng :" Ta nói sai hay sao mà ngươi còn khóc , mau im mồm ". Thấy Bảo Nhi không những không nín mà còn khóc to hơn , Lữ Linh Chi vung tay định đánh thì bị Bàng Tịch ngăn lại . 

Bàng Tịch :" Linh Chi tiểu thư , Bảo Nhi chỉ là một đứa trẻ , nếu nó có đắc tội với cô thì ta thay mặt nó xin lỗi , cô hà tất phải tính toán với nó "

Linh Chi :" Aizzzzo , chẳng phải là thị ngự sử đây sao ? Người đang bị thương nặng như vậy sao không ở trong phòng tịnh dưỡng mà còn chạy tới đây làm gì ? Bao đại ca không ép người nằm trên giường nghỉ ngơi ư ? "

Bàng Tịch :" Ta cũng đã nằm suốt mấy ngày mấy đêm rồi nên hôm nay vừa tỉnh dậy muốn vận động một chút cho giãn gân giãn cốt , Bao Chửng bảo ta ra đây trước còn  hắn thì vào bếp lấy chút tổ yến bồi bổ cho ta ấy mà . Đa tạ Linh Chi tiểu thư đã có lòng quan tâm đến ah " 

Linh Chi tiến sát lại Bàng Tịch thì thầm :" Ta nói cho ngươi biết , tên đoạn tụ như ngươi biết điều thì mau tránh xa Bao đại ca ra , còn dám tranh giành nam nhân với ta thì đừng trách tại sao ta ra tay tàn độc " 

Bàng Tịch :" Cô nói gì ta không hiểu ~~ " 

Lữ Linh Chi vừa định hăm he tiếp thì thấy Bao Chửng từ xa đang đi đến , cô ta bèn vờ như bị Bàng Tịch đẩy ngã xuống ao sen gần đó . Không ngờ Cua hồng lầm tưởng cô ta không được khỏe bèn nắm tay giữ lại , chẳng may không những không giữ được còn bị Linh Chi kia lôi xuống cùng . Bánh Bao trông thấy thì hốt hoảng , chẳng kịp nghĩ nhảy ùm xuống nước kéo Cua nhỏ lên ...

~Một lúc sau~

Lữ Linh Chi*nước mắt đầm đìa* :" Tịch tỷ tỷ thật là quá đáng , ta biết là sau chuyện ban hôn tỷ không thích ta nhưng ta đâu còn ý định giành Bao đại ca với tỷ nữa . Nếu tỷ cảm thấy không vui thì nói thẳng với ta , ta sẽ không đến Khai Phong phủ này nữa hà cớ gì phải xô ta xuống nước :'( " 

Cua nhỏ :" Là cô tự ngã đấy chứ , sao lại vu oan cho ta , huống hồ ta vừa tỉnh dậy lấy sức lực đâu mà đẩy . Hơn nữa , ta là vì giúp cô mới bị cô lôi xuống nước , nếu ta có ý hại cô việc gì ta phải làm mình liên lụy " 

Linh Chi :" Còn không phải do tỷ thấy Bao đại ca đi đến nên mới giả vờ sao ?" 

Tiểu Ân :" Tỷ tỷ nói dối !! Ta đứng luyện kiếm cùng các vị thúc thúc bên kia đã trông thấy hết rồi , chính tỷ mới là người đặt điều , mẫu thân của ta chẳng làm gì tỷ hết !! Phụ thân... người đừng tin lời tỷ ta mà trách oan mẫu thân  " 

Bảo Nhi :" Đúng...đúng vậy... :'( . Tỷ ấy đang định đánh Bảo Nhi thì mẫu thân xuất hiện can ngăn , tỷ ấy tức giận còn chửi mẫu thân nữa "

Linh Chi :" Bao Chửng ... huynh phải tin ta ! Hai đứa oắt con này là ai sao lại có quyền lên tiếng ở đây ?" 

Bao Chửng :" Đủ rồi !!!  Thứ nhất , đây là hài tử của ta , Linh Chi muội đừng có oắt con này nọ . Thứ hai , phu nhân của ta là người như thế nào ta hiểu rõ , nàng ấy sẽ không làm mấy việc bỉ ổi như vậy . Nàng ấy vừa mới khỏe lại cần được tịnh dưỡng thêm , cẩn mong Linh Chi muội quay về Lữ phủ trước , chuyện này dừng lại tại đây . Công Tôn tiên sinh ... cho người đưa Lữ tiểu thư về giúp ta " 

Dứt lời Bánh Bao bế Cua nhỏ ẵm vào phòng , trước sự mất mặt và tức giận của Linh Chi 

Tiểu Ân :" Lêu lêu ... Đáng đời xú tỷ tỷ . Đừng hòng chia rẽ quan hệ của phụ mẫu ta , ple' " 

Công Tôn Sách :" Tiểu Ân !!! Không được vô lễ .... Lữ tiểu thư đừng so đo tính toán với chúng làm gì ah , để ta tiễn tiểu thư một đoạn " 

Linh Chi :" Không cần , ta tự đến được thì tự đi được " 

Xe ngựa của Lữ Linh Chi đi khuất rồi nhưng Công Tôn tiên sinh vẫn đứng ở cổng phủ Khai Phong trông  theo , trong đầu ngài ấy nhiều ý nghĩ lần lượt xuất hiện :" Thấy đại nhân và phu nhân tình cảm mặn nồng như thế ta cũng lấy làm vui , nhưng với tình thế hiện giờ đại nhân cần phải tìm cách lấy được lòng tin của Linh Chi kia để có được thuốc giải mà cứu phu nhân , cứ như thế này e là...." . Đang ngẩn ngơ thẩn thờ thì Công Tôn tiên sinh bị Bạch Cúc Hoa gõ vào đầu :" Sao vậy mọt sách ? Đừng nói với ta là ngươi tương tư Lữ Linh Chi đó nhé !"

Công Tôn Sách :" Cô là đang ghen đấy à ?" 

Bỗng nhiên Bạch Cúc Hoa cảm thấy nóng ran cả người , cho tiên sinh một chưởng rồi đỏ mặt lắp bắp :" Ta ... ta ...không có ... Tên mọt sách ...ngươi..đừng nói bậy" 

Công Tôn Sách* ăn một chưởng nằm bẹp dưới đất*:" Cô nói bình thường không được sao -.- , lại còn đánh ta " 

~Từ đằng xa~

Triệu Hổ :" Chẳng hiểu sao mỗi lần ta thấy tiên sinh bị Bạch Cúc Hoa đánh thì lại cảm thấy vô cùng vui sướng trong lòng " 

Trương Long :" Nguyên cái phủ Khai Phong này , người dám đánh tiên sinh duy chỉ có Bạch Cúc Hoa thôi "

Mã Hán :" Ngươi nói sai rồi , phải nói là người mà tiên sinh không nỡ đánh ở Khai Phong phủ chỉ có mỗi Bạch Cúc Hoa "

Vương Triều :" Thế nào chả được , cứ là tiên sinh bị đánh thì bốn người chúng ta đã hả dạ rồi :3 " 

______________________________________________________________________________________________________________________



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com