Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Nghi Lâm gặp nạn:

Đêm nay ở Ẩn Nguyệt cốc trời u tối, không trăng, cũng không có 1 chút ánh sáng le lói của các vì sao. Lệnh Hồ Xung tay bưng chén canh nhân sâm mà không hề hay biết có chất kịch độc bên trong. Hắn đứng trước cửa phòng nàng Đông Phương do dự không dám vào. Hắn tự hứa sẽ đem tình cảm của hắn dành cho nàng chôn chắc trong tim, một lòng một dạ với thê tử. Bới thế hắn sợ khi đối mặt với nàng hắn không tự kiềm chế được bản thần sẽ làm điều khuất. “Lênh Hồ đại ca”. Hắn đang suy tư, bỗng nghe thấy tiếng Nghi Lâm từ đằng sau gọi, khiến hắn giật nãy mình xém chút làm đỗ cả chén canh, may sao Nghi Lâm đỡ được.

-NL: Lênh Hồ đại ca, có việc gì sao?-gương mặt nhỏ nhắn mang vẻ quan tâm.

-LHX: Nghi Lâm sư muội, muội giúp ta mang canh sâm này vào cho Đông Phương cô nương có được không? Nó rất tốt cho việc điều thương của cô ấy.

-NL: Sao huynh không mang vào? Tỷ tỷ thấy huynh đến thăm chắc sẽ vui lắm!

-LHX bối rối: muội cũng biết huynh có cái khó riêng. Đành nhờ đến muội vậy?

-NL: ân, muội mang vào giúp huynh.- Nghi Lâm nở một nụ cười hồn nhiên, ấm áp với hắn.

Nghi Lâm vừa  bước vào phòng, vừa nói

-NL: tỷ tỷ, muội về rồi đây!

ĐP nghe tiếng muội muội, đang thiền định khai thông đại chu thiên nối các kinh mạch thì ngừng lại phong bế để chân khí hồi về đồng bộ. Nàng khẽ mở mắt, ôn nhu nói với Nghi Lâm

-ĐP: muội vừa đi đâu sao?

-NL: muội nghe lời tỷ đi tìm Điền Bá Quang. Muội đã nói rõ với huynh ấy, sau này không mắng huynh ấy nữa, sẽ coi huynh ấy như đại ca ca.- NL nở nụ cười tinh nghịch

ĐP bước chân xuống giường, thanh thoát tiến ra gian phòng chính. Rồi nàng ung dung ngồi xuống chiếc ghế đặt sát tường cách chỗ NL chừng 5 bước chân. NL đứng giữa gian phòng, đặt chén canh lên bàn, vui vẻ nói

-NL: tỷ tỷ, mau qua đây dùng canh nhân sâm đi!

-ĐP: ta không dùng!

-NL có phần ngỡ ngàng ra ý trách móc: tỷ cũng thật quá độc đoán. Không hỏi của ai mang đến đã vội nói không dùng.

ĐP lúc này từ tốn toạ bằng, để cho một luồng chân khí nhè nhẹ lưu chuyển xung quanh, nhắm mắt định tâm mà rằng

-ĐP: của ai cũng vậy. Ta xưa nay không thích mùi nhân sâm.

-NL vội vàng phân bua: nhưng đây là của Lệnh Hồ đại ca mang đến. Nói không chưng huynh ấy tự tay nấu cho tỷ!

ĐP vừa nghe đến tên LHX bất đắc dĩ ánh mắt lưu động, thở dài nghĩ rằng “hắn cũng thật biết cách để ta mau chóng rời khỏi đây”.

-ĐP: vậy ta lại càng không dùng. Muội cứ đem đổ đi.

-NL bất bình: sao lại đổ đi! Nếu để LH đại ca thấy được huynh ấy sẽ buồn lắm! Tỷ không dùng thì muội dùng đó!

Thấy tỷ tỷ cũng không nói gì, NL ngồi xuống mở nắp chén canh dùng muỗng khuấy đều

-NL: tỷ tỷ, muội ăn hết rồi tỷ đừng có hối hận nha!

ĐP mắt vẫn nhắm nghiền chỉ khẽ mỉm cười. NL tay đưa muỗng lên miệng, hết ngụm này đến ngụm khác, lại lầm bầm “ canh ngon vậy mà tỷ không chịu uống!”. Rồi bỗng cô nương ta rên lên một tiếng. ĐP nghe thấy tiếng rên, mở mắt hỏi “muội sao vậy?”, “không biết nữa, muội thấy hơi đau” NL nhăn nhó trả lời. Nàng chưa kịp tiến lại xem muội muội thì NL đã ngã ra đất, ôm bụng thổ huyết. ĐP cả kinh vô cùng lao đến ôm muội muội. Nàng vội điểm huyệt phóng bế kinh mạch rồi hét lớn “Vô Danh, ngươi đâu rồi!” đồng thời vận khí truyền công cho muội muội. VD từ ngoài nghe tiếng Bạch tỷ vội vã chạy vào. Nhìn thấy NL đang cơn đau đớn. Hắn dùng ngân châm phong toả 12 kinh mạch gồm 4 loại thủ tam âm kinh, thủ tam dương kinh, túc tam dương kinh, túc tam âm kinh và đút dược đan vào miệng NL. Hắn xem xét chén canh trên bàn thì liền sững sốt “thoái hoàn đan!”. ĐP vẫn tiếp tục truyền nội công, những xem ra không chút tác dụng. NL không ngừng nôn máu, đau đớn quằn quại, nắm chặt lấy tay ĐP, gắng gượng nói lời thật khó khăn “không phải đâu… Lệnh Hồ đại ca sẽ không đối xử… với tỷ như vậy! Muội…không…tỷ…”. Chưa kịp nói hết câu, bàn tay NL đã buông lơi, khoé mắt vẫn còn động lại giọt sương nhưng người giờ hồn lìa khỏi xác. Toàn thân ĐP run rẫy, cắn chặt môi ngăn không cho tiếng nấc thoát ra khỏi miệng, nước mắt bị ép lan ra trên khuôn mặt hoà cùng máu dưới đất. Như đang có ai đó bóp nát tìm nàng, uất nghẹn thành tiếng kêu thống khổ “AAAaaaa”.

Điền Bá Quang và LHX nghe tiếng hét thống thiết của ĐP vội vàng chạy đến. Cả hai bàng hoàng nhìn thấy cảnh tan thương. ĐP vừa thấy LHX ánh mắt bùng cháy lửa oán giận. Nàng đặt NL xuống đất, phi thân đến trước mặt LHX, hai tay xiết chặt lấy cổ áo hắn giận dữ “LHX! Ngươi căm ghét ta đến như vậy sao?”. LHX lấp bấp “xảy ra chuyện gì?”. -ĐP đưa ánh mắt sắt bén đầy hận ý: NL chết rồi! Là uống canh ngươi đem đến mà chết!

-LHX vẫn như không nhận thức được điều gì đang diễn ra. Hắn vừa lắc đầu vừa liên tục lặp đi lặp lại: không! Không thể nào! Không thể nào.

ĐP dùng lực chưởng mạnh vào ngực LHX khiến hắn văng đi, đập thân người vào góc tường. Hắn ói ra một ngụm máu lớn. Lúc này ĐBQ điên cuồng lao đến, vừa đấm vừa đánh vào người LHX. Hắn cũng không hề chống đỡ. Nếu không phải có Kế Vô Thị, Lam Phượng Hoàng dùng hết sức kéo ĐBQ ra thì LHX sớm muộn gì cũng bị đánh chết. Nhâm Doanh Doanh thì kinh hải vô cùng khi thấy kẻ bị chết là Nghi Lâm, phu quân thì lại khắp người bị thương. DD vội đỡ LHX đứng lên, xót xa nhìn hắn. “tại sao trong canh lại có độc?” hắn nhìn DD vừa dứt lời thị giọt nước mắt của hắn cũng rơi xuống. DD hoảng hốt ấp úng “ sao trong canh lại có độc được?” . Tất cả mọi người trong phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía DD. Cô ta lấp liếm “nhất định là có kẻ đã lén hạ độc”. VD cười khinh miệt “ Thì ra là độc phụ thánh cô này!”. NDD hét lớn “ KHÔNG PHẢI TA! Là Bình Nhất Chỉ. Phải, là ông ta. BNC trước kia nhận ân huệ của cha ta. Nên ông ta muốn giết ĐP giáo chủ trả thù. Ông ta rất giỏi y thuật, đã lẫn trốn ở đây đợi cơ hội hạ độc. Nhất định là như vậy”. Cô ta như đang tự nói với mình. VD phẫn nộ gầm lên “BNC sao có thể hạ độc. Hắn…”. ĐP đã ngăn lại trước khi hắn nói hết câu. Hắn bậm môi, quay sang ĐP với cái nhìn phức tạp, hoang mang. Đông Phương Bạch sao lại không biết được người hạ độc là Thánh Cô. Không phải chỉ vì BNC đã chết, mà vì ông ta cũng đã nhiều lần cứu nàng. Nhưng nàng sao có thể để VD  nói rõ sự thật. Với tính cách của LHX, hắn ta nêu biết DD là hung thủ. Hắn nhất định sẽ tự sát tạ tội. Nàng có thể ép hắn vào con đường chết hay sao. Nhưng nếu nàng cứ để mặc mọi sự trôi đi há còn mặt mũi nào mà nhìn Nghi Lâm, tiểu muội chí thân chí yêu của mình. Nàng uất ức khiến tâm động, khí huyết nghịch trào, khoé miệng xuất hiện một dòng máu tươi “Cút đi! Tất cả các ngươi cút hết cho ta!”.

ĐBQ vẫn còn điên cuồng, hắn nhìn NL nằm yên bất động. Hắn nhớ lại vừa nãy NL còn nói cười với hắn. Mừng vui chưa được bao lâu, trời cao đã vội cướp đi hạnh phúc nhỏ nhoi đó của hắn. Hắn trừng trừng nhìn DD “ NDD, ta sẽ đi tìm BNC hỏi rõ ràng. Nhưng nếu ngươi gạt ta, ta sẽ phanh thay sẽ thịt ngươi để trả thù cho NL”. Hắn lao đi trong đêm tăm tối tĩnh mịt. NDD, KVT và LPH nhanh chóng đỡ LHX về phòng.

LHX được đưa về phòng. Người hắn không còn chút sức lực. Hắn giờ cũng chẳng màng đến mạng sống này. Đợi LPH và KVT rời đi. NDD vội bước đến bên hắn, thoa thuốc lên vết thương trên mặt hắn. Hắn dùng tay ngăn lại. Hắn cũng biết thế tử hắn mới là người đáng nghi nhất. Nhưng hắn luôn hy vọng không liên quan đến DD. Vì nếu thật là thê tử hắn, thì hắn có chết trăm ngàn lần cũng không bù đắp. DD vội lao vào người hắn, ôm chắc lấy hắn, khóc nức nỡ. “Xung ca! Muội biết NL mất đi huynh rất đau lòng. Người chết không thể sống lại. Nhưng muội là thê tử kết tóc của huynh. Muội luôn ở bên cạnh huynh. Con người muội thế nào huynh chắc hiểu rõ. Muội không bao giơ làm chuyện bỉ ổi, thâm độc như vậy. Huynh phải tìn muội. Chuyện không liên quan đến muội. NL chết rồi muội cũng đau lòng lắm…” LHX lạnh lùng dùng tay đẩy DD ra, “ta không biết! Ta không biết nên tìn vào điều gì nữa. Muội đừng nói nữa ra ngoài đi. Ta cầu xin muôi ra ngoài đi”- hắn ôm đầu đau khổ. Không phải vết thương làm hắn đau mà ruột gan hắn dương như đang chảy máu không ngừng. DD định tiến lại gần hắn thì bị hắn quát lớn vào mắt “Đi ra!!! Ta không muốn nhìn thấy cô nữa.”.

ĐP cả đêm cứ ngồi yên bên cạnh NL. Nước mắt dường như đã khô cạn, trong đôi mặt phượng đó chỉ còn lại sự xót xa. Nàng nhìn vào gương mặt trắng nhợt, không còn sinh khí đó mà lòng quặc thắc tưng cơn. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh giá của NL đặt trên mặt mình. Nhìn dáng vẻ thương tâm muốn chết của nàng, nấm tay VD xiết chặc lại “ Bạch tỷ cứ yên tâm. Ta nhất định không tha cho con đàn bà độc ác đó”. Nàng vẫn chìm trong tuyệt vọng, khiến VD không khỏi lo lắng. “Bạch tỷ, tỷ đừng quá buồn nữa. Đệ có một bí mật muốn nói với tỷ. Tỷ nghe xong rồi hãy quyết định phải làm sao, có được không!”. Sau khi ĐP nghe xong mầu quang lộ tia sát khí “Chỉ có người ác mới trị được kẻ ác!”…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: