bong gân.
moon hyeonjun hôm nay trong lúc đến nhà ăn vào buổi trưa đã bất cẩn trượt ngã xuống sàn một cú rất đau. nhưng anh nghĩ mình vẫn ổn vì bản thân còn có thể ngồi dậy, nhưng sau khi ngồi ăn khoảng đâu đó mười lăm phút, moon hyeonjun cảm thấy đôi chân yêu quý của mình đau nhức kinh khủng và gần như anh không thể ngồi dậy được.
rồi, xong phim.
moon hyeonjun cố gắng bước từng bước nặng nề xuống sảnh của trụ sở rồi lén lút gọi một chiếc taxi đến bệnh viện. đương nhiên là moon hyeonjun đã quyết tâm lên kế hoạch giấu anh quản lý và cả đội đi khám vì người đi rừng không muốn mọi người phải lo lắng. kết quả là trật chân nhẹ, còn gọi là bong gân, phải chống nạng và hạn chế di chuyển trong đâu đó một tháng.
moon hyeonjun cầm tờ giấy chẩn đoán bệnh tình của mình trên tay, khẽ thở dài.
moon hyeonjun trở về ký túc xá, thầm cầu nguyện trong lòng là chưa ai trở về nhà cả để có thể lẻn luôn vào phòng rồi ngồi yên vị một chỗ. một kế hoạch hoàn hảo cho việc giấu đi đôi chân đau của mình.
nhưng ông trời đâu có cho người chơi đi rừng thoát nạn một cách dễ dàng như vậy.
khoảnh khắc moon hyeonjun tra chìa vào ổ khoá, mở toang cửa đầy vui vẻ thì đập vào mắt anh là em người yêu bé bỏng, choi wooje, cùng với chén ngũ cốc sữa đang ngồi trước tivi.
choi wooje nghe thấy tiếng mở cửa, liền quay người nhìn sang nhưng sau lại lập tức biến sắc khi thấy moon hyeonjun trở về với bộ dạng chống nạng và một bao thuốc lớn trong tay.
"moon-hyeon-jun."
choi wooje gặng từ chữ tên của anh, nhìn thẳng vào mắt của moon hyeonjun. chạy đằng trời cũng không thoát nổi, moon hyeonjun rủa trong lòng mình, hà cớ gì lại gặp ngay người mà anh hiện tại là đang muốn trốn đi nhất thế này. moon hyeonjun báu vào tay mình rất đau, choi wooje chắc chắn sẽ giận ngược anh cho xem.
nhưng trái lại với những gì moon hyeonjun nghĩ, choi wooje sau tiếng gọi đanh thép vừa nãy lại nhanh chóng tiến về phía anh, cầm lấy bao thuốc từ trong tay moon hyeonjun rồi choàng qua vai, muốn dìu anh về phòng.
"anh còn đứng đó làm gì?"
moon hyeonjun giật mình bởi tiếng gọi của em, rồi đi đều từng bước cùng em, gần như dựa hoàn toàn vào người choi wooje để em dìu mình đi về phòng.
"như vậy là sao? sao anh giấu em?"
choi wooje đỡ anh ngồi xuống giường, sau lại nhanh chóng cầm túi hồ sơ chẩn đoán bệnh lên, rút ra từ trong ấy tấm hình chụp x quang. em xăm soi tấm hình chụp x quang bàn chân bị bong gân của anh, giơ chúng lên cao về phía ánh đèn.
choi wooje tặc lưỡi, sưng vù hẳn so với chân còn lại cơ mà.
"anh không muốn em lo.."
"vậy em là cái gì của anh mà anh không muốn em lo?" choi wooje đặt tấm hình x quang xuống, nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt người chơi đi rừng.
"lúc nào cũng muốn em phải cẩn thận, không được hậu đậu. xem ai vừa làm ra gì đây?"
"anh xin lỗi..." moon hyeonjun không dám cãi lại choi wooje, chỉ đành cúi mặt để em mắng mình.
choi wooje thấy anh cũng không phải là cố ý nên cũng thôi, không trách anh nữa. miệng em thì cứ cằn nhằn, nhưng vẫn ra phòng khách rót một bình nước lớn đặt ở góc giường cho moon hyeonjun đỡ đi đi lại lại. tiện tay lấy chậu nước ấm cùng một chiếc khăn, vắt thật sạch rồi đắp lên chỗ sưng đau của moon hyeonjun trên chân. choi wooje nói, làm vậy sẽ giúp chân anh đỡ khó chịu hơn.
moon hyeonjun nhìn em chăm sóc cho mình như vậy liền không giấu được nụ cười ở trên môi.
"em lo cho anh đến vậy à?"
"còn câu hỏi nào khác không?" choi wooje bĩu môi. "em không lo thì ai lo cho anh chứ.."
sau đó, moon hyeonjun cả buổi không nói năng gì, chỉ nhìn em người yêu chạy ra rồi lại chạy vào phòng, lấy hết cái này đến cái khác, đều là những vật dụng cần thiết moon hyeonjun sử dụng hằng ngày, rồi xếp chúng gọn một góc ngay bên cạnh tủ. em nói không muốn moon hyeonjun phải bước xuống giường, vậy thì chân mới mau lành được.
moon hyeonjun sau một lúc nhìn em làm việc không ngớt tay, cũng cảm thấy vô cùng có lỗi khi đã để em lo lắng, liền gọi lớn tên em.
"wooje ah."
"nae."
choi wooje lật đật chạy vào phòng, trên tay vẫn cầm mấy món ăn vặt mà anh thích, định lần này trở về phòng sẽ để vào góc cho anh. em tưởng moon hyeonjun muốn đi vệ sinh nên tức thời đã đặt hai gói bánh trên tay xuống, chuẩn bị tiến lại gần để dìu anh đứng lên. nhưng moon hyeonjun chỉ vẫy vẫy em lên giường rồi ngồi cạnh mình.
moon hyeonjun nhắm mắt, cho đến khi cảm nhận được một độ lún vừa phải từ chiếc nệm ngay bên cạnh mình. anh nắm lấy bàn tay tròn ủm của choi wooje, còn hơi phá phách xoa xoa mấy đầu ngón tay với nhau.
"cảm ơn em vì lo cho anh nhiều như vậy."
"nói gì thế? đây là điều đương nhiên em nên làm mà." choi wooje khó hiểu nhìn tên người yêu to xác này lại bắt đầu nói mấy cái sến sẩm.
"nhưng vẫn muốn cảm ơn em." moon hyeonjun cười hiền, dùng ánh mắt vô cùng dịu dàng dành cho em.
choi wooje đến tận bây giờ vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc khi mình được ở bên cạnh anh, được cùng anh theo đuổi thứ mà cả hai đều đam mê, được sát cánh cùng nhau trên con đường vinh quang sáng lấp lánh.
choi wooje biết ơn về những điều ấy, em luôn tự nhủ với mình rằng, có lẽ ông trời vì thấy em cô đơn nên đã phái moon hyeonjun đến bên cạnh để bầu bạn cùng em và rồi thời khắc này lại trở thành một mảnh ghép vô cùng quan trọng đối với nhau.
moon hyeonjun thấy em người yêu nhỏ của mình không nói gì, khẽ quay người sang tìm kiếm gương mặt nhỏ nhắn cùng chiếc má bánh bao của anh, lại bật chế độ nũng nịu vòi hôn.
"anh có độc quyền của người bệnh, được chăm sóc bằng một nụ hôn không?"
"này, anh nhiều trò quá rồi đấy."
choi wooje mặc dù cằn nhằn yêu cầu vô lý này của moon hyeonjun, nhưng vẫn rướn người đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ nhàng.
chúc mừng hai bé con nhà chị được pog đôi!! >< đáng lẽ ra mình phải đăng một cái nhìn hơi sầu khổ vào cái hôm nhà mình để thua hle, nhưng còn một đoạn cuối chưa xong thì hai đứa đã thưởng cho con dân nghèo đói một màn pog đôi + tuần vừa qua phát ke bay tứ tung nên vội lục bản thảo từ hồi tháng 12, cái hồi mà em moon bị ngã rồi bong gân ấy mọi người.
lúc đó mình viết trong cơn buồn ngủ, tính lôi ra đăng luôn, may mà sáng suốt beta lại chứ bản gốc nó đá dữ lắm. :>
hehe, chúc mọi người tuần mới năng lượng nghen. ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com