nắng.
1.
Cả đội đã cùng nhau trở về khách sạn sau trận đấu, ngay giờ phút này đây, ai cũng cần có một khoảng thời gian riêng tư sau những chuyện đã xảy ra.
Năm bóng người đổ dài xuống mặt đường, ánh nắng vàng buổi sớm của London đang dõi theo từng bước của năm người họ. Lee Minhyeong ho khan đầu tiên, nó để tay lên đỉnh đầu, giả vờ che đi cái nắng chói chang kia.
"Nắng thật nhỉ! Nhưng lại đẹp. Mùa hè ở đây chẳng như Hàn Quốc."
"Công nhận, ít khi nào thấy mùa hè mà không oi bức như thế này đấy."
Bóng người Ryu Minseok nhỏ xíu bên cạnh Lee Minhyeong, cũng ngước lên bầu trời xanh thẳm mà cảm thán nhận định của cậu người yêu.
Moon Hyeonjun từ sau khi trở về phòng chờ đến tận bây giờ, tay anh vẫn đan chặt lấy đôi tay nhỏ xíu của Choi Wooje. Anh khẽ nhìn sang người bên cạnh, em vẫn cúi gằm mặt mà không nói một lời nào.
"Em có mệt lắm không?"
Choi Wooje khẽ ngước lên nhìn người đi rừng, ánh mắt đỏ hoe vô cùng đau lòng.
"Em ổn ạ."
"Nếu em mệt thì anh cõng em nhé?"
"Nhưng—"
Choi Wooje chưa nói hết câu, Moon Hyeonjun đã dừng lại một nhịp, buông tay em ra khỏi tay mình, vội vàng cúi thấp người để em có thể trèo lên.
"Lên đây."
Choi Wooje chần chừ, nhìn xuống đất rồi lại nhìn lên bóng lưng của anh.
"Em không lên là anh bắt em lên đấy."
Choi Wooje bất đắc dĩ trèo lên, chưa kịp ổn định anh đã đứng dậy, em cuống cuồng vòng tay qua cổ anh để tìm điểm bám víu, không thì em sẽ rơi xuống mất. Moon Hyeonjun dùng tay nâng hai chân em lên, thấy em đã ở yên, anh liền chầm chậm bước đi.
Lee Minhyeong thấy cảnh tượng trước mắt, chỉ đành huých nhẹ vai Ryu Minseok và Lee Sanghyeok. "Thôi, bọn mình rẻ đường khác, cho hai đứa nó riêng tư."
Ryu Minseok nhìn theo bóng lưng hai người họ, cũng dịu dàng gật đầu. "Ừm, có lẽ nên là vậy rồi."
2.
"Tiếc thật em nhỉ."
"Sao cơ ạ?"
"MSI ấy."
Moon Hyeonjun cõng Choi Wooje trên vai một quãng đường dài, thấy em im lặng, anh nghĩ em đã ngủ nên không dám làm phiền em. Nhưng cuối cùng lại vô thức bật ra một câu nói, ấy lại là câu đầu tiên anh nhắc về trận đấu hôm nay kể từ khi cả đội thất bại cay đắng.
Choi Wooje ậm ừ, không biết phải nói gì tiếp theo. Hai lòng bàn tay em vòng trên cổ Moon Hyeonjun bị em xoa đến đỏ ửng.
"Em cũng tiếc. Em thật sự tiếc nhiều lắm."
"Nhưng biết phải làm sao bây giờ hả anh?"
Giọng của em bắt đầu lạc đi, tiếng nức nở lại xuất hiện. Khó khăn đến mức nào thì Moon Hyeonjun mới dỗ em nín được trong phòng chờ vừa nãy, bây giờ lại làm em khóc mất rồi.
"Anh ơi, em đã nghĩ thế này. Em cứ nghĩ là do mình chưa đủ tốt, mình phải tập luyện, tập luyện nhiều hơn nữa."
Choi Wooje khẽ nấc lên một nhịp.
"Nhưng tại sao cái kết tiếc nuối này luôn phải dành cho bọn mình vậy anh?"
"Em không hiểu, em thật sự không hiểu."
"Khi nào thì thần may mắn mới chịu dõi theo chúng mình đây anh?"
Choi Wooje vừa nói vừa khóc nức nở trên vai của Moon Hyeonjun, nước mắt em rơi làm ướt cả một mảng áo. Moon Hyeonjun không nói gì, đôi chân vẫn cứ bước đi trên con đường dài phủ đầy nắng, chỉ khẽ lau đi những giọt nước mắt rơi xuống trên tay em. Đường trở về khách sạn hôm nay bất đắc dĩ trở nên dài đến kỳ lạ. Còn có cả những nuối tiếc mà ta không muốn bỏ lại.
"Ừm, Wooje này."
"Hmm?"
"Chúng ta thất bại nhiều em nhỉ?" Moon Hyeonjun nghĩ ngợi rồi cố gắng nở một nụ cười. "Dù anh biết, câu này cả hai chúng ta đã nghe đến hàng ngàn lần rồi. Nhưng em hãy cứ nhớ, vấp ngã của mình em không thể ngồi mãi ở đó được. Ông trời cũng chưa từng đối xử bất công cho những người xứng đáng nhận được những điều hạnh phúc mà."
"Cuộc đời này vốn là thế đó, trên con đường của em, của chúng mình bước đi, chắc chắn sẽ phải ướt mưa vô số lần, nhiều đến mức em sẽ bị cảm lạnh. Chắc chắn sẽ phải vấp ngã dù chỉ là vài viên sỏi nhỏ nhất ở bên dưới chân, nhiều đến mức sẽ làm đôi chân và đầu gối của em sẽ thấy đau rát đến không tả nổi."
Moon Hyeonjun nói rồi dừng lại bên một cửa hàng hoa, cố gắng dùng vốn từ tiếng anh ít ỏi của mình để mua một bó hoa Tulip màu xanh da trời, dúi nó vào bàn tay nhỏ xíu của người trên lưng.
"Wooje này, anh hiểu, không biết chúng mình còn phải bị thử thách đến khi nào để đạt được quả ngọt cuối cùng."
"Nhưng hãy hứa với anh, rằng em, và anh, và cả đội, sẽ phải không ngừng cố gắng để tiến về phía trước, dẫu cho có bao nhiêu thử thách đang chờ chúng ta đi nữa."
"Wooje của anh, hứa với anh nhé, có được không em?"
Moon Hyeonjun dừng lại, đưa bàn tay to lớn của mình đến trước mặt cậu nhóc đi đường trên đang gục đầu vào hõm cổ của anh.
Choi Wooje sụt sùi, em ngước mặt lên dụi mắt, rồi cũng đưa ngón út ra bắt lấy ngón út Moon Hyeonjun.
Choi Wooje nhìn lên bầu trời xanh thẳm kia, giọng em nhỏ xíu. "Em hứa."
💌
Choi Wooje — Ngày Hai mươi Tháng Năm, Năm 2023.
Nắng hè của London đang phủ đầy trên khắp nẻo đường, rất đẹp! Nhưng tiếc rằng, chúng em không thể đón một mùa hè trọn vẹn tại nơi đây. Lần này rời khỏi Vương quốc Anh, chúng em đã phải để thật nhiều tiếc nuối ở lại.
Nhưng chúng em tin chắc rằng, bầu trời rồi cũng sẽ hửng nắng trở lại sau cơn mưa. Dẫu, cánh hoa anh đào đã rơi xuống sàn đất lạnh lẽo sau mùa xuân, ánh nắng vàng của mùa hè nơi đất nước xa xôi cũng đã thật gay gắt đầu mùa. Dẫu, khó khăn là như vậy, nhưng chúng em hứa sẽ không lùi bước, chúng em hứa sẽ tiếp tục nỗ lực hết sức mình.
Chỉ cần chúng em không bỏ cuộc, thì hồi kết viên mãn của câu chuyện cổ tích kỳ diệu này vẫn sẽ được viết nên, phải không?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
mình biết sẽ thật khó chấp nhận khi đây chẳng biết đã là lần thứ bao nhiêu chúng mình một lần nữa lại rơi xuống một cái hố sâu như vậy. dù cho mình biết "vạn sự khởi đầu nan", nhưng năm lần bảy lượt như vậy làm trái tim mình thật sự vỡ tan thành từng mảnh.
cho dù rằng, đồng hồ có đang đếm ngược từng giây từng phút đi chăng nữa, thì mình hy vọng mọi người vẫn đều sẽ yêu thương các em thật nhiều, đừng chỉ trích đỗ lỗi cho các em, vì chính các em cũng chỉ có mọi người để dựa dẫm vào những lúc khó khăn này mà thôi.
hy vọng mỗi người chúng ta đều sẽ cố gắng để vượt qua theo một cách riêng của mình. nhưng mong mọi người hãy luôn vững tin và đừng chùn bước, rằng hồi kết viên mãn cho câu chuyện cổ tích kỳ diệu này chắc chắn sẽ được viết nên.
mong mọi người có thể ngủ ngon, đặt các em vào sâu trong nơi tận cùng trái tim, hãy luôn ở bên các em nhiều nhất có thể. vì các em cần chúng mình rất nhiều.
ngày mới sẽ bắt đầu thôi, mọi người đã vất vả rồi. zofgk cũng đã vất vả rồi, về nhà nghỉ ngơi thật tốt, và hẹn gặp các em ở giải hè nhé!
오늘 고생 했어요, 집 에 가서 쉬어 요. 🤍
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com