Chương 27: Đuổi việc 🌼
Đúng lúc anh cắn vào tai Sally và nhẹ nhàng thì thầm một lời cảnh báo độc ác thì cánh cửa thư viện mở ra.
Sally ngẩng đầu lên, mắt cô chạm phải người phụ nữ sắp bước vào. Đó là mẹ của Winston.
Người phụ nữ đó hét lên khi chứng kiến cảnh con trai mình đang cố gắng để làm tình với cô hầu gái trên bàn bi-a.
Bụp.
Bà Winston lập tức ngất đi và ngã xuống sàn.
"Chết tiệt..."
Một tiếng chửi thề nhỏ phát ra từ phía sau đầu Sally.
Leon cau mày khi một cây kim đâm vào da đầu anh. À không..., anh bị quả bóng bi-a của người hầu gái đánh trúng và nó làm rách một chỗ. Mặc dù anh chỉ định tự lau máu đi, mẹ anh đã gọi bác sĩ vào khoảng nửa đêm.
Tuy vậy, anh không nghĩ rằng người cần đến bác sĩ là mình.
Bà Winston, đối diện với Leon và bàn cà phê, nằm trên ghế bành như một xác chết. Thật nực cười khi thấy bà được ba người hầu gái phục vụ với một túi nước đá chườm trên đầu.
"Đủ rồi. Đi đi."
Khi Leon đuổi vị bác sĩ phiền phức đang lo lắng về nguy cơ chấn động não và khả năng gãy xương của anh thì mẹ anh cũng đuổi những người hầu gái ra ngoài. Khi bà nhìn thẳng vào anh, bà trông như thể sắp phát điên.
"Ôi trời ơi... Ôi, Chúa ơi..."
Đúng như dự đoán. Mẹ anh bắt đầu tìm kiếm Chúa và điều đó đã kích hoạt cơn cuồng loạn của bà.
"Leon, anh có bị điên không?"
Leon ngồi khoanh chân trên ghế bành, gõ ngón tay vào đùi.
"Anh không phải vẫn luôn im lặng sao...? Nhưng tại sao anh lại làm thế với cuộc đính hôn trước mắt? Anh đang muốn đẩy mẹ mình đến bờ vực của cái chết vì suy nhược thần kinh sao?"
Thật là một người phụ nữ ích kỷ trong mọi việc...
Bà khăng khăng rằng ham muốn tình dục của đứa con trai trưởng thành với phụ nữ cũng là một sự nổi loạn để giành được sự chú ý và tình cảm từ người mẹ.
Đáng buồn thay, Leon không hề muốn nhận được tình cảm từ mẹ mình.
Khi nụ cười khẩy nở ra từ đôi môi của con trai, Elizabeth lại cầm túi đá trên bàn lên và chườm lên trán mình.
"Anh định cười như thế trong đám tang của tôi à?"
"Không có gì phải lo lắng về việc đính hôn cả."
"Đại Công nương nhìn thấy anh gặp gỡ người phụ nữ khác, tại sao lại không có gì phải lo lắng chứ?!"
" Cuộc hôn nhân này đâu xuất phát từ tình yêu, chính xác là một cuộc giao dịch, đúng không, thưa mẹ ? Bất kể tôi làm gì với những người phụ nữ khác-cho dù đó là Đại Công nương hay Đại Công tước -họ cũng chẳng mất gì cả."
Nghe lời anh, Elizabeth thở dài và nhắm mắt lại.
"Đúng vậy, anh lúc nào cũng đúng."
Đứa con bướng bỉnh.
Tuy nhiên, đứa con này của bà ta chưa bao giờ sai nên Elizabeth luôn để mặc Leon làm những gì anh ta muốn làm.
Vết nhơ độc ác như ma cà rồng quái dị từ Camden.
Bà ta đã luôn tự hào về lòng trung thành của con trai mình với Hoàng gia, tuy đó như là một huy chương mà anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải nhận. Do vậy, bà ta có thể chịu đựng phòng tra tấn trong dinh thự và sự đi qua liên tục của những người lính trong bộ quân phục ghê rợn.
Tuy nhiên, phải lòng một người phụ nữ, thậm chí là một người hầu gái thấp hèn... Bà không thể chịu đựng được điều này chút nào.
"Leon, mẹ đã nói với con từ khi con còn nhỏ rồi. Đừng quên cha con và gia đình chúng ta đã phải chịu vất vả thế nào kể từ đó? Mẹ không muốn mất thêm con nữa "
Bà ấy không muốn mất đi cơ hội giành được tước vị thì có.
Leon cong môi và nheo mắt. Điều này là do cơn đau nhói khi vết thương của anh bị kéo ra.
"...Đây là lời thật lòng của mẹ. Mẹ đã lo lắng khi anh không hề có hứng thú và nhìn phụ nữ như nhìn sâu bọ. Sau khi kết hôn, sẽ gặp rất khó khăn."
Liên tưởng tới cụm từ "F1" nằm giữa "sau khi kết hôn" và "sẽ khó khăn" đã bị mẹ anh ẩn ý lược bỏ, anh liền dùng dao găm của quân đội cạo sạch máu dưới móng tay.
"Nhưng rồi, anh đột nhiên như biến thành một người khác và với một người phụ nữ và thậm chí lại là một người hầu gái! Tôi thà anh lại nhìn họ như những con sâu còn hơn!"
Leon đang đánh giá cao vết thương mà người phụ nữ đã gây ra ở mu bàn tay của mình, mỉm cười một chút.
"Cô hầu gái đó đã làm gì với anh vậy?"
Lúc này, anh ngẩng đầu lên. Trong khi anh đang nhìn mẹ mình nhưng sự chú ý của anh thực ra lại hướng về không khí phía sau bà.
'Tôi cũng thực sự muốn biết. Cô hầu gái đó đã làm gì với tôi?'
Không biết từ đâu, tay anh thò vào trong áo khoác. Leon lấy ra một điếu xì gà, châm lửa, hít một hơi thật sâu, chìm đắm trong suy nghĩ.
Anh chưa bao giờ bận tâm đến dục vọng. Vì anh sống với rất ít hoặc không có cảm xúc và anh cũng không thể bận tâm đến cảm xúc.
Nhưng mà anh đã khó chịu từ hơn một tháng trước khi người hầu gái tự mình tiếp quản phòng tra tấn. Mùi máu từ da thịt cô bắt đầu nồng nặc hơn, mùi cơ thể cô thấm vào tâm trí không cách nào xóa bỏ.
Cứ như thể người phụ nữ đó, bằng thủ đoạn xảo quyệt của mình, đã làm chủ được suy nghĩ và điều khiển cơ thể anh.
Từ ngày đầu tiên anh nhìn thấy màu mắt của người phụ nữ, mọi chuyện dần trở nên tệ hơn. Anh cảm thấy như có một con tàu đang chìm dần dần tách ra làm đôi trong chớp mắt và lao xuống biển sâu. Anh thậm chí còn không biết con tàu đang chìm, và đối với anh, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chìm vào trong biển mà không hề có sự chuẩn bị.
Ngay cả khi nhìn lại chính mình trong tháng qua, anh ấy vẫn cảm thấy mất bình tĩnh.
Anh ấy bị ám ảnh bởi chuyện tình dục đến nỗi thường quên mất mình đang làm gì... Hôm nay anh đã làm như vậy.
Mặc dù anh nhớ rằng Đại Công nương sẽ đến vào buổi tối, nhưng điều này đã bị ném ngay ra phía sau khi người hầu gái đề nghị anh một buổi hẹn hò. Anh không thể không sửng sốt vì anh chắc chắn rằng mình không hề quên bất cứ điều gì.
Hơn nữa, trong tháng qua, anh dường như đã quên mất phẩm cách cao quý của một quý ông mà tán tỉnh một người phụ nữ như một tên côn đồ đường phố. Anh tự hứa với bản thân rằng mình sẽ kiên nhẫn nhưng khoảnh khắc họ gặp nhau, anh đã đánh mất lý trí.
Leon không hài lòng vì anh đã mất quyền kiểm soát cơ thể và lý trí của mình.
"Người hầu gái đó cần phải bị đuổi việc ngay bây giờ."
Elizabeth nhìn chằm chằm con trai mình với vẻ mặt không chắc chắn lắm. Bởi vì bà cho rằng Leon sẽ phản đối.
Tuy nhiên, anh lại chìm đắm trong suy nghĩ, khoanh tay và lẩm bẩm điều gì đó không ngờ tới.
"Nếu mẹ thấy phiền thì hãy đuổi cô ta đi."
"Cái gì?"
Leon, bỏ lại người mẹ đang bối rối của mình, đứng dậy và đi về phía cửa.
"Leon!"
"Chẳng phải mẹ bảo tôi đuổi việc cô ta ngay sao?"
"Cái gì?"
...Anh ta thực sự định đuổi người phụ nữ đã trở nên rất thân mật với anh ngay lúc đó sao?
Elisabeth không nói nên lời vì điều này vượt quá mong đợi của bà ta. Mặc dù anh là con ruột của bà ta, nhưng đôi khi, không thể không thừa nhận bản chất máu lạnh của anh lại rất đáng sợ.
Bà nhìn chằm chằm bằng đôi mắt mệt mỏi về phía cánh cửa nơi con trai bà đã biến mất.
º º º
Sally đi lang thang quanh phòng người giúp việc.
'Bà quản gia sẽ sớm đến đuổi việc mình thôi.'
Cô định thu dọn đồ đạc trước để sáng mai có thể đi ngay nhưng không hiểu sao cô lại chóng mặt đến nỗi không thể thay quần áo. Cô vẫn còn đau rát ở vai.
Phần sau đầu của cô, nơi bị bàn bi-a đẩy và đập vào, cũng cảm thấy ngứa ran.
Nếu phu nhân Winston không đến kịp, cô đã bị anh ta đưa lên giường. Mặc dù phu nhân là một người phụ nữ tiêu biểu cho sự hống hách của giới quý tộc, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, đối với cô, Elizabeth Winston là một thiên thần.
"Á...!"
Sally vô thức hét lên một tiếng ngắn ngủi khi cô đưa tay vuốt mặt và chạm vào môi mình. Nhìn vào gương, cô thấy môi dưới bị Winston cắn của mình sưng lên.
' Gã khốn nạn.'
Nhưng ngay sau đó, lời buộc tội đã thay đổi.
'Chết tiệt.'
Cô nên rút súng ra sớm hơn. Trong một thời gian khá dài trước đó, tâm trí anh đã bị nụ hôn của cô bán đi. Vấn đề là tâm trí của Sally cũng bị khoái cảm bán đứng... Cô đã yêu nụ hôn mà ban đầu cô nghĩ chỉ dùng để cố gắng đánh lạc hướng hắn ta...
Thật điên rồ.
"Đây là nụ hôn. Nụ hôn đầu tiên của tôi..."
"Vậy là cô không thích nó à...?"
"....Nó ổn"
"Tôi có nên... làm lại không?"
Khi cô vùi mặt vào lòng bàn tay, hai giọng nói trẻ con trao đổi những cuộc trò chuyện nhỏ dần trong đầu cô.
'Thật điên rồ.'
Mẹ cô trên thiên đường sẽ tặc lưỡi khi nhìn xuống đứa con gái đáng thương của mình. Ngay lúc Sally xoa mặt dữ dội, cửa reo lên.
Người giúp việc trưởng cuối cùng đã tới ...?
Sally, người đang mở cửa, đóng sầm cửa lại khi nhìn thấy Winston qua khe hở hẹp. Cô ấn vai vào cửa để ngăn anh ta mở cửa và khóa cửa bên trong bằng chìa khóa. Trước khi cài chốt, tên khốn đó gọi cô.
"Sally."
"Anh đến đây để lại làm gì đó khiến phu nhân Winston lại ngất đi à?"
Tiếng cười vang lên từ bên ngoài.
"Không phải vậy. Đúng vậy, như thế này sẽ tốt hơn."
Sau đó, Winston đưa ra lời đề nghị bất ngờ.
"Tôi sẽ tìm cho cô một công việc tốt hơn. Bất kỳ lá thư giới thiệu nào có chữ ký của tôi đều dễ dàng được chấp nhận. Bà Belmore nói bà ấy sẽ sớm tìm được người khác, vì vậy cô chỉ cần đợi đến lúc đó. Sau đó, tôi sẽ gặp cô."
Winston chỉ nói ra những gì anh muốn nói ngay lập tức-giống như một học sinh đọc thơ mà không thở, sợ rằng mình sẽ quên mất bài thơ mà mình đã thuộc lòng-rồi bỏ đi.
Bởi vì không nghĩ tới sẽ bị hắn trực tiếp bảo rời đi, Sally sững sờ đứng tại chỗ, bàn tay vốn đang nắm chặt thành nắm đấm đột nhiên thả lỏng, cô có thể cảm giác được chính mình lảo đảo.
"Haa, đồ điên."
Thật điên rồ, nhưng mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch. Sally rũ bỏ cảm giác khó chịu chưa rõ và vùi cơ thể kiệt sức của mình vào giường.
🍭🍬🍭🍬🍭🍬🍭🍬🍭🍬🍭🍬
©️ Bản dịch thuộc về Kẹo Sâu Ciuu @_candysocute
📢 Đăng tải duy nhất trên Wattpad
❌ VUI LÒNG KHÔNG SAO CHÉP
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com