Chương 48: Cơn ác mộng 🌼
'Bố của cậu ấy đã chết ?'
Grace bối rối. Cô nên làm gì lúc này ? Cô không rõ mình nên cảm thấy như thế nào ? Có lẽ không hành động, không bày tỏ cảm xúc là đúng trong tình huống này.
Đến tận khi tay Grace đau nhức do bám vào lan can ban công quá lâu, cuộc trò chuyện giữa những người lớn vẫn tiếp tục.
“À mà, con trai hắn ta không nhìn thấy Angie chứ ?”
Khi chú Dave hỏi, Grace đã rất ngạc nhiên. Mẹ cô liệu có nói với những người lớn khác rằng cô đã đi chơi với cậu ấy không? Bây giờ cô sẽ bị mắng sao ?
“Tôi nghĩ nên xử lý thằng bé đó…”
Khi cô đang lo lắng rằng mình có thể bị mắng, đột nhiên trái tim cô chùng xuống, đôi mắt ngước nhìn những người lớn kia toát lên vẻ sợ hãi.
'…Leon rất tốt. Xin đừng giết cậu ấy, chú.'
Tuy nhiên, những lời đó không kịp thoát ra khỏi đầu lưỡi Grace. Mẹ liếc nhìn cô bé, rồi lắc đầu với chú Dave.
“ Thằng bé đó không nhìn thấy mặt tôi. Hơn nữa, nó vẫn còn là một đứa trẻ.”
Trở lại toa tàu ngủ đi thuê, nơi cha cô bé đang thở dài vì vượt quá ngân sách, Grace nằm trên tầng trên, nhìn chằm chằm vào trần toa tàu. Mẹ cô bé đột nhiên giơ tay lên.
“Nếu con không có cảm giác thèm ăn thì ít nhất hãy ăn cái này.”
Trên tay bà ấy là một hộp sôcôla đắt tiền.
Cô bé thấy mẹ mình mua nó trên đường đi ngang qua toa ăn lúc trước. Grace không biết mẹ mình sẽ đưa nó cho cô bé. Khi đến bãi biển Abbington, cô bé rất háo hức với chuyến đi tàu và chỉ đợi đến giờ để đến toa ăn nhưng hôm nay cô bé đã bỏ bữa sáng.
Grace cầm hộp sôcôla, nhìn chằm chằm rồi đứng dậy.
“Mẹ ơi.”
“Có chuyện gì vậy con ?”
“Khi con lớn lên…”
" Ừ."
“ Con có phải tự tay giết chết cậu bé đó không?”
Grace vẫn còn bối rối. Cô hoàn toàn không hiểu tình hình. Cô thậm chí còn không biết cảm xúc hiện tại của bản thân là gì.
Tuy nhiên, có một điều rõ ràng.
…Cô không muốn giết cậu ấy.
"Grace à… ."
Mẹ cô gọi tên cô thay vì đưa ra trả lời và từ trên giường đứng dậy. Đây là lần đầu tiên Grace nhìn thấy một người luôn hoàn hảo, giống như một vị thần, trông như sắp khóc.
“Đến đây nào.”
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cô ôm mẹ. Có chút ngượng ngùng. Nằm cạnh mẹ trên cùng một chiếc giường, Grace nín thở.
Mẹ cô bé có mùi nước hoa, thứ mà cô vẫn thường ngửi thấy một cách thoang thoảng.
'Mùi của mẹ…'
Chẳng mấy chốc, cảm giác thoải mái dần thay thế sự ngượng ngùng. Mẹ - người rất nghiêm khắc với Grace, thậm chí còn ôm cô bé và tặng cô bé sô cô la… Sinh nhật và Giáng sinh cũng không vui bằng lúc này.
Con không buồn ngủ sao?
Mẹ cô lẩm bẩm trong lúc vỗ nhẹ vào lưng Grace một cách trìu mến.
“ Anh nghĩ nên gửi con bé đến trại trẻ mồ côi…”
Thế giới của cô sụp đổ.
Từ đó, Grace biết rằng khi một người bị sốc cực độ, họ thậm chí không thể khóc. Đôi khi vào ban đêm, bố mẹ cô cãi nhau, cô kéo chăn trùm kín người trong phòng bên cạnh và nghe thấy tiếng mẹ cô khóc.
“Đó là lý do tại sao anh bảo đưa con bé đến trại trẻ mồ côi!”
Cô vẫn không biết bố đang nói về mình... Không, có lẽ là cô bé đang cố gắng phủ nhận điều đó. Little Grace vô thức cảm thấy rằng cả cha và mẹ cô đều không yêu mình. Tuy nhiên, kể từ ngày đó, Grace không thể chối bỏ rằng cô là một sinh vật có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào.
Ngay khi trở về nhà, cô bị cảm vào mùa hè.
“ Con sẽ giết cậu ấy… Đừng vứt bỏ con mà…”
Bố mẹ cô ngay lập tức rời khỏi nhà để đi làm nhiệm vụ khác. Anh trai là người duy nhất ở bên Grace - người đang lảm nhảm những điều vô nghĩa trong khi bị sốt cao.
“Chuyện gì đã xảy ra ở đó vậy? Hả? Grace, kể cho anh nghe đi.”
Anh trai cô hỏi trong sự bực bội, nhưng Grace vẫn im lặng.
'Họ nói em ngần ngại giết kẻ thù và muốn vứt bỏ em vì em là một chiến sĩ quân cách mạng kém cỏi.'
Nếu cô bé nói như vậy, ngay cả anh trai cô ấy cũng có thể bỏ rơi cô ấy. Tờ tạp chí mà Jimmy đưa cho cô để giúp cô ấy khỏe lại chẳng có tác dụng gì cả.
[ Lễ tang của Thiếu tá Richard Winston được tổ chức theo nghi lễ quốc tang ]
Bi kịch của gia đình Winston. Việc hành quyết những nhân vật chủ chốt của quân nổi loạn trùng với đám tang. Người con trai cả của Thiếu tá Winston - người đã chết một cách vinh dự sẽ nối gót cha mình tiếp tục cuộc chiến để tiêu diệt quân nổi loạn.
Lật qua những dòng chữ khiến đầu cô quay cuồng, cô ném tờ tạp chí xuống. Tờ tạp chí rơi xuống sàn nhưng những tiêu đề đó vẫn được mở ra, Grace hét lên. Trong một trang báo, một bức ảnh đen trắng có một cậu bé đang nhìn thẳng vào Grace.
'... Cậu lừa tôi. Cậu đã giết cha tôi. Tôi thích cậu, sao cậu có thể làm thế với tôi?'
“Không. Không phải lỗi của mình. Đừng nhìn mình như thế!”
Cha của cậu bé đó đáng chết… Cậu ấy hẳn cũng là một chàng trai tồi. Tất cả những tên khốn chế độ quân chủ bẩn thỉu đều giống nhau.
Nếu cô không tin cậu bé đó là người xấu thì không lẽ cô phải tin rằng cha mẹ cô mới là người xấu.
Với Grace, cha mẹ cô là sự tồn tại thần thánh. Địa ngục là nơi duy nhất dành cho những linh hồn bị Chúa bỏ rơi.
“Chúng ta sẽ làm cho cuộc sống của mọi người bình đẳng và thịnh vượng… vì mục đích chính nghĩa… vì mục đích chính nghĩa… Xã hội lý tưởng đó được nuôi dưỡng bằng máu của quân đội cách mạng, lớn lên và đơm hoa kết trái… hoa kết trái…”
Lời dạy của những người lớn tuổi trong làng đã giúp Grace rất nhiều trong việc tự lừa dối mình.
Cô đã sống như một chiến sĩ quân cách mạng tận tụy theo đúng mục đích mà họ hướng đến. Mẹ cô, người muốn bỏ rơi cô, cũng không thể không tự hào về cô.
Và, để che giấu những sai lầm trong quá khứ khi yêu kẻ thù…
Đó là một bí mật mà cô chưa từng kể với bất kỳ ai cho đến khi cô được lệnh thâm nhập vào Winston.
“Người giúp việc mới à?”
“Vâng. Rất vui được gặp ngài, Đại úy. Tên tôi là Sally Bristol. Lần này tôi được phân công đến khu nhà phụ.”
Cậu bé mà cô gặp lại đã trưởng thành là một người rất khác.
“Bây giờ, chúng ta có thêm một vị khách nữa, tôi có thể biến phòng tra tấn thành biển máu theo ý muốn của mình.”
…Một con quỷ khát máu.
Cô không còn phải tự lừa dối mình nữa. Thật dễ dàng để ghét cậu bé đã trở thành người xấu, giống như những lời cô đã ghi nhớ, như một câu thần chú.
Chàng trai, cũng giống như cô gái, đã trưởng thành từ lòng căm thù.
“ Tất cả các ngươi đều phải…chết…”
Ngày cậu lần đầu tiên yêu và ngày cậu đánh mất trái tim mình, cậu mất đi người cha, người duy nhất luôn bên cạnh cổ vũ cậu. Đó là một hồi ức kinh hoàng. Đó là một bi kịch mà ngay cả một người lớn cũng không thể chịu đựng được, trong một ngôi nhà không còn có bố, không một ai quan tâm đến cú sốc mà cậu bé đang phải gánh chịu.
“Vì con là con trai cả, con sẽ nối nghiệp cha…”
“Con phải trả thù thay cho cha mình…”
Chàng trai trẻ, giống như cô gái, phải chịu đựng cảm giác tội lỗi mà đáng lẽ không phải là của mình. Có lẽ, cậu có thể ngăn chặn cái chết của cha mình. Vào thời điểm đó, cậu nên ngăn cha mình lại và về nhà với ông ấy…
Người phụ nữ ngồi ghế hành khách là một quân nổi loạn. Sau khi biết được danh tính của người phụ nữ đó, Leon đã hình thành thói quen quan sát kỹ những người phụ nữ tóc vàng.
'Nếu bắt được, tôi sẽ giết bà ta. Tôi phải bắt bà ta trả giá cho những gì đã làm với cha.'
Cuối cùng, cậu ghét tất cả phụ nữ tóc vàng. Và sự căm ghét đó nhanh chóng lan sang tất cả phụ nữ.
…Tất cả phụ nữ đều là con vật. Họ là những con rắn xảo quyệt và những con lợn nái tham lam.
“Mới nãy trông anh giống như một hoàng tử vậy.”
“ Đồ con lợn bẩn thỉu!”
Thì thầm những lời ngọt ngào để quyến rũ đàn ông và khi những người đàn ông không còn hữu ích nữa, họ đột nhiên thay đổi và buông ra những lời độc ác.
Mẹ của cậu cũng chẳng kém phần ghê tởm.
“Chồng tôi đã mất mạng khi trung thành với hoàng gia. Nhưng cái giá phải trả chỉ là một sự thăng hàm trung tá sau khi chết… Trên thiên đường, anh ấy hẳn phải cay đắng biết bao, Leon thật đáng thương, mất cha từ khi còn nhỏ và trở thành người đứng đầu gia đình, huhuu…”
Ngay cả cái chết của cha cũng chỉ là một phương tiện để giành lấy tước hiệu cho mẹ.
Mẹ cậu giả vờ yêu thương và tôn trọng cha trước mặt mọi người, thỉnh cầu ân huệ khắp nơi nhưng cuối cùng không được phong tước, bà khóc nức nở trước mặt các quý tộc và quan lại tụ tập trong tang lễ.
Những giọt nước mắt đó không phải là giọt nước mắt đau buồn… đó là những giọt nước mắt tiếc hận khi bà bị biến thành 'Quý bà góa chồng' không tước hiệu.
'…Cha chết vì chuyện này sao?'
Khi cậu đâm mũi dùi, chất lỏng màu đỏ phun ra và thấm ướt tay cậu. Lạ lùng thay, cậu không hề thấy ghê tởm.
Leon hít một hơi thật sâu.
Cảm giác như mùi máu tanh nồng tràn ngập phổi và thấm vào não. Thật kỳ lạ. Khi ngửi thấy mùi máu của mình, nỗi phiền muộn đeo bám cậu suốt cả ngày đã biến mất. Càng như vậy, hình ảnh về ánh mắt cuối cùng của cha cậu, dù Leon nhắm mắt hay mở mắt cũng không biến mất, càng trở nên u ám hơn.
Chẳng bao lâu sau, người ta bắt đầu thấy chim và chuột chết hàng ngày trong tình trạng man rợ tại nhà Winston. Bà Winston đã gửi con trai cả của mình đến học viện quân sự sớm hơn vài năm.
Thật may mắn khi anh theo học tại học viện quân sự, nơi mà sự tàn ác được đề cao. Mặc dù đã phạm phải vô số tội khiến anh chắc chắn bị đuổi học nếu ở một trường bình thường, Leon vẫn tốt nghiệp với thành tích xuất sắc đứng đầu lớp.
“Ma cà rồng Camden”, một biệt danh khét tiếng dành cho những kẻ giết người hàng loạt, là một vinh dự đối với một sĩ quan quân đội.
Mọi người nói anh ấy sinh ra là để trở thành một người lính, nhưng Leon biết … Anh ấy biết rằng mình thực ra là một con quái vật. Mọi người không biết điều này…
Tuy nhiên, Đại úy Winston, người được cho rằng không thể bị một nỗi sợ hãi nào đe doạ , lại gặp ác mộng.
“Con lợn bẩn thỉu!”
Con quỷ xuất hiện trong mỗi cơn ác mộng của anh đều có ánh nhìn màu xanh loé lên vẻ khinh miệt và có mùi máu.
🍭🍬🍭🍬🍭🍬🍭🍬🍭🍬🍭🍬
©️ Bản dịch thuộc về Kẹo Sâu Ciuu @_candysocute
📢 Đăng tải duy nhất trên Wattpad
❌ VUI LÒNG KHÔNG SAO CHÉP
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com