Chương 2.1: Ta cầu xin huynh...
Điều duy nhất Đường Bảo biết là hắn đã chết.
Không, có lẽ hắn nên sửa lại. Hắn ĐÃ TỪNG chết.
Cảm giác của cái chết vẫn còn sống động như vừa mới hôm qua. Khi lưỡi kiếm xuyên qua cơ thể hắn, khi máu chảy ra từ vết thương, khi cơ thể hắn dần mất sức, và khi tầm nhìn của hắn...bắt đầu mờ dần, và bóng tối dần xâm chiếm.
"...Cố lên! Đường Bảo! Cố lên...Đệ....Chết tiệt!"
Giữa hơi thở hấp hối, Đường Bảo không còn nghe rõ giọng nói đó nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng lại thật dài như thế, Đường Bảo dường như nhìn thấy được tất cả những gì đã xảy ra trong cuộc đời mình. Từ tuổi thơ bình thường khi còn là nhi tử của một gia môn quyền lực, cho đến những năm tháng thiếu niên bắt đầu học võ công và độc dược của Đường môn, đến hành trình ngao du trên giang hồ, giao chiến với những kẻ mạnh mẽ để thử thách bản thân, đến bước ngoặt trong cuộc đời hắn là khi gặp Mai Hoa Kiếm Tôn, trong trận chiến bất tận của họ chống lại Ma giáo.
Có rất nhiều kỉ niệm...
...và nhiều điều hối tiếc.
Hắn hối hận vì bản thân quá yếu đuối.
Hối hận vì đã không thể đứng lên chống trả.
Nhưng so với tất cả những điều đó, điều hối tiếc lớn nhất của hắn là không thể lau khô những giọt nước mắt rơi trên đôi mắt đẹp luôn nở rộ như mùa xuân ấy.
"...Đ...ại...h...uy...nh"
"Đệ sợ lắm, đại huynh ơi..."
Lần đầu tiên trong đời, khi nhận ra cái chết đang gõ cửa, hắn cảm thấy sợ hãi.
"Huynh không quan tâm đến cơ thể của mình gì cả, ta sợ nếu không có ta ở bên cạnh sẽ không có người chữa trị vết thương cho huynh."
"Huynh luôn lao về phía trước, và đôi khi quên mất khoảng hở đằng sau, ta sợ sẽ có kẻ tấn công huynh từ phía sau nếu ta không ở đó."
"Huynh luôn chiến đấu một mình, ta sợ...ta rất sợ... rằng huynh sẽ cô đơn trong địa ngục ấy."
"Ta sợ quá, đại huynh."
"Ta không muốn rời đi."
"Ta không muốn chết..."
"Ta muốn sống."
"Ta muốn sống."
"TA MUỐN SỐNG!
Nhưng khi nhận ra điều đó thì hắn đã chìm vào bóng tối vô tận.
Và vào lúc đó...hắn biết rằng mình đã chết.
Ở một nơi yên tĩnh như vậy, không có ánh sáng, không có hơi ấm, cuối cùng hắn chỉ có một mình.
Không còn đau đớn, không còn tiếng cười, chỉ có nỗi cô đơn của chính hắn trong vực thẳm vô tận.
Không ai biết hắn đã ở đó bao lâu. Một ngày? Một tháng? Một năm? Hay mười năm? Đường Bảo đã chết, cái thứ gọi là thời gian này đối với hắn không còn quan trọng nữa.
Nhưng bỗng nhiên, đến lúc hắn không còn cảm thấy là chính mình nữa, ý thức của hắn bị kéo ra bởi một thế lực mạnh mẽ. Như con cá mắc vào cần câu, hắn bị kéo ra hết lần này đến lần khác. Cơn đau đã lâu không cảm nhận được bây giờ đang nuốt chửng hắn cho đến khi chẳng còn gì cả.
Ánh sáng chói mắt bây giờ sắp nuốt chửng hắn.
Và khi tỉnh dậy, hắn có thể cảm thấy cơ thể mình nằm trên một mặt phẳng gồ ghề.
Hắn chậm rãi chớp mắt, cố gắng thích nghi với ánh sáng chiếu vào.
Điều đầu tiên hắn cảm nhận được là nơi này rất tối, chỉ có ngọn đuốc xa xa làm nguồn sáng, đến nỗi đôi mắt của hắn không mất nhiều thời gian để nhìn rõ.
Sau đó...là mùi máu quen thuộc.
Âm thanh của tiếng cười đáng sợ theo sau là tiếng la hét của con người vang vọng từ mọi hướng. Hơn ai hết, Đường Bảo lập tức nhận ra mình đang ở đâu.
Đây là chiến trường.
"Vậy là...chiến tranh vẫn chưa kết thúc đúng không?"
Đường Bảo đã chết, hắn tin chắc điều đó. Không thể nhầm lẫn được.
Hắn không biết mình quay lại đây bằng cách nào hay đã bao lâu trôi qua kể từ 'cái chết' của anh.
Chiến sự thế nào rồi?
Nhìn thấy Ma giáo vẫn còn đang nhởn nhơ trước mặt mình, có vẻ như liên minh võ lâm vẫn chưa thể giành chiến thắng trong cuộc Đại chiến Ma giáo.
Điều gì đã xảy ra với tiền tuyến kể từ khi hắn qua đời?
Có rất nhiều điều mà hắn không biết.
Nhưng hiện tại, có một việc hắn phải làm, dù có thế nào đi chăng nữa.
"Đạo sĩ sư huynh..."
Hắn phải quay lại với đại huynh ngay.
Huynh ấy vẫn còn sống chứ?
Không, huynh ấy phải sống rất khỏe mạnh. Trong giang hồ không ai mạnh hơn Mai Hoa Kiếm Tôn cả. Vậy nên tên khốn đó ắt hẳn vẫn còn sống ngoài kia.
Huynh ấy có bị thương không?
Huynh ấy vẫn còn ở ngoài đó chiến đấu vì giang hồ ư?
Đường Bảo phải tận mắt chứng kiến.
Nhưng rồi hắn nhận ra, âm thanh của trận chiến xung quanh đã nhường chỗ cho sự im lặng.
Cộp... Cộp... Cộp...
Xoẹtttt...
Tiếng bước chân, theo sau là tiếng kiếm bị kéo lê trên sàn nhà đẫm máu vang vọng khắp hang động tối tăm. Một nam nhân mặc võ phục màu đen từ từ tiến lại gần hắn. Đường Bảo không thể nhìn thấy khuôn mặt của chủ nhân thanh kiếm ấy, nhưng hắn có thể nghe thấy những lời thì thầm hướng về mình.
Cuối cùng, nam nhân đó đã đến ngay trước mặt hắn.
Hắn có thể khẳng định nam nhân này không phải là Ma giáo. Đây là người của chính phái. Với mái tóc đen dài được buộc gọn đằng sau như một kiếm sĩ trẻ tuổi, cơ thể rắn chắc của nam nhân tỏa ra luồng sát khí mãnh liệt đến mức gần như hắn không thể chịu nổi. Bàn tay to lớn đầy vết thương vững vàng như thể người đó đã quen với việc giết chóc.
Sau đó Đường Bảo nhìn thấy. Với thanh kiếm kề vào cổ, cuối cùng hắn cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân trẻ tuổi sắp chặt đầu mình.
"Đạo sĩ... sư huynh?"
Nam nhân không hề nao núng.
Mai Hoa Kiếm Tôn mà hắn biết có thân hình to lớn, thô ráp và lạnh lùng, có lẽ là do cuộc chiến bất tận gây ra. Nhưng người trước mặt hắn trông gầy hơn, thấp hơn, khuôn mặt mang lại ấn tượng mịn màng hơn một chút. Hai người đó khác nhau, nhưng đồng thời lại trông rất giống nhau. Người khác có thể nghi ngờ nam nhân trước mặt là Kiếm Tôn, nhưng Đường Bảo thì không.
Bởi vì hắn biết quá rõ về đại huynh của hắn. Hắn đã tiếp xúc với thân thể này bao nhiêu lần trong thời gian họ quen nhau cơ chứ? Hắn còn có thể gọi tên hết vết sẹo này đến vết sẹo khác trên cơ thể người đạo sĩ. Vì vậy, người trước mặt có thân hình mảnh mai hơn chắc chắn không phải là Kiếm Tôn.
Nhưng tại sao? Tại sao trái tim hắn cứ mách bảo rằng người này là đại huynh của hắn? Tại sao hắn lại chắc chắn như vậy? Chẳng lẽ là vì hy vọng đạo sĩ sư huynh của hắn còn sống quá mãnh liệt, đến mức chặn hết mọi dấu hiệu trước mắt?
Và rồi hắn cùng đôi mắt màu hoa mai chạm mắt. Đôi mắt vốn luôn trong sáng như mùa xuân giờ đây như hoa nở trong đêm đông giá lạnh.
"Đường Bảo à."
A... sao hắn lại ngu ngốc đến vậy chứ?
Tại sao hắn lại không nhận ra điều đó sớm hơn?
Trên thế gian này, chỉ có một người có thể đứng lên và đánh bại rất nhiều Ma giáo, thậm chí là cả giáo chủ.
Và đó chính là nam nhân này.
Là đạo sĩ sư huynh của hắn.
"....Đại huynh!"
Không nghĩ đến thanh kiếm trên cổ, Đường Bảo dùng hết sức chạy đến ôm Thanh Minh. Để rồi cả hai ngã xuống đất, người dính đầy máu.
"Huynh... vẫn còn sống...? Đại huynh...ta..."
Hắn không quan tâm. Những giọt nước mắt vốn đã không thể ngăn được lại tuôn ra cùng với cơ thể đang run rẩy. Chẳng có gì quan trọng với hắn nữa. Liệu hắn đã chết đirồi sống lại, hay cái chết hắn nhìn thấy chỉ là ảo ảnh, hay đó chỉ là một giấc mơ dài? Việc Thanh Minh vẫn còn sống trước mặt hắn đã là quá đủ.
"Huynh còn sống...Huynh vẫn còn sống..."
Cơ thể hắn đang ôm thật ấm áp. Hắn thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập liên hồi. Nhịp tim loạn xạ đó là của hắn hay của Thanh Minh, hoặc có thể là của cả hai? Cơ thể Thanh Minh cứng đờ và đôi bàn tay thô ráp của hắn đang run rẩy.
"... Đường-"
--!!
Vào lúc đó, Đường Bảo cảm nhận được một cỗ sát ý nhắm thẳng vào mình.
Một nhóm thanh niên, có lẽ ở độ tuổi ngoài hai mươi, cầm kiếm chạy về phía họ. Hắn không thể nghe rõ họ đang la hét điều gì, nhưng hắn nghe thấy rõ ràng một từ...
"MAU GIẾT HẮN!!!"
Ngay lúc đó, cơ thể và bản năng của hắn phản ứng lại với tốc độ cực nhanh. Hiện tại hắn không mang theo phi đao, nhưng đối với một cao thủ như hắn thì ngay cả một viên sỏi cũng sẽ là vũ khí chết người nếu được sử dụng đúng cách.
Đường Bảo chộp lấy bất cứ thứ gì mà hắn có thể nhặt được trên mặt đất và sẵn sàng làm nó nổ tung bằng nguyên khí của mình.
Nhưng có gì đó không ổn.
'Tại sao ta lại yếu nhớt thế này?!'
Nhưng hắn không quan tâm. Là bạn hay thù, không ai có thể làm tổn thương đại huynh của hắn.
Và khi hắn chuẩn bị tung ra phi đao thuật của mình...
XOẠT!
Cơ thể hắn được kéo lại vào vòng tay của đạo nhân. Những người chuẩn bị tấn công họ dừng lại ngay lập tức, thậm chí không kịp giấu khuôn mặt kinh ngạc.
"!!?"
"Ế?"
"Hả!?"
Thanh Minh siết chặt vòng tay như muốn che giấu Đường Bảo bằng thân hình to lớn của mình.
"Tất cả đứng yên đó!" Hắn hét lớn.
"Đại huynh-"
"Đệ cũng vậy! Tên khốn kiếp!"
"..."
Đường Bảo không nói nên lời. Hắn không biết chuyện gì đang thực sự xảy ra ở đây cả.
Chà...Ít nhất thì câu nói khó chịu đó cũng khiến hắn chắc chắn rằng người đó là đạo sĩ sư huynh của hắn.
Mọi người có ai biết fic nào hay nữa thì gửi mình bú ké với nka :3
Nếu thấy hợp gu mình sẽ xin per dịch luôn <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com