Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9.2: Màu xanh tinh khiết


Chiêu Kiệt thì thầm với Nhuận Tông. "Họ cứ nói mãi về con cháu và tổ phụ, vậy thực ra... họ đã bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ờm... Ngay cả Đường Trưởng lão cũng gọi ngài ấy là 'Đại huynh', vậy rốt cuộc Thanh Minh đã bao nhiêu tuổi rồi vậy?"

Bạch Thiên cũng thì thầm. "Nhưng 'đại huynh' không phải lúc nào cũng được dùng dựa trên tuổi tác, đúng không? Tên sơn tặc ở Lục Lâm kia cũng gọi Thanh Minh là đại huynh vì hắn đã bị đánh rất dã man mà."

"Điều đó... cũng không sai."

"Có ai muốn thử (tự nguyện) hỏi không?"

Không ai muốn liều mạng dây vào Thanh Minh cả

"Sư thúc, hỏi tuổi của người khác là khiếm nhã đấy", Tiểu Tiểu đang lắng nghe bỗng lên tiếng.

Lưu Lê Tuyết gật đầu đồng ý.

"Nhưng họ cũng đâu phải nữ tử chưa thành thân."

Chiêu Kiệt đáp lại, "Nữ tử chưa thành thân cũng chẳng đáng sợ như hai người họ."

Vấn đề tuổi tác bây giờ nhạy cảm đến thế sao? Bạch Thiên cau mày băn khoăn.

Đường Bảo đột nhiên quay lại nhìn bọn họ.

"Dù sao thì ta cũng thấy các ngươi thực sự rất hợp với đại huynh của ta, tất nhiên là theo nhiều cách khác nhau rồi. Đệ tử ngày nay hẳn là phải rất dũng cảm nhỉ. Ta chỉ biết hai người ở Hoa Sơn có thể hòa hợp với huynh kể từ khi ta biết huynh ấy thôi đó. Huynh ấy là một người rất khó tính đúng không?"

"Đệ-"

"Nhưng đừng lo, nếu các ngươi cần thứ gì đó để khiến huynh ấy im lặng thì ta có đấy. Ta biết huynh ấy giấu rượu ở đâu nhưng không biết hang động đó có còn nữa hay không. Ta cũng có thể kể cho các ngươi nghe những điều đáng xấu hổ về đại huynh. Các ngươi muốn nghe câu chuyện nào đây?"

"Gì chứ! Đệ bán đứng ta chỉ để làm thân với bọn trẻ thôi sao!? Đệ đúng là trưởng thành quá nhỉ!"

"Sao cơ? Đừng nói với ta là huynh ấy vẫn luôn giữ thể diện trước mặt các ngươi đấy nhé?"

Các đệ tử Hoa Sơn đều đồng loạt lắc đầu dữ dội.

'Chắc chắn là không rồi!'

Trớ trêu thay, trong mắt họ, thể diện của Thanh Minh chỉ có thể là 0 hoặc 100. Không có gì ở giữa cả.

Đường Bảo lập tức cười nói, "Ây dà! Ít nhất thì huynh vẫn chẳng thay đổi gì cả, đại huynh!"

Các đệ Hoa Sơn sửng sốt khi thấy Thanh Minh chửi bới Đường Bảo trong khi 'thiếu niên kia' vẫn mỉm cười mà chẳng hề để tâm. Đây là lần đầu tiên... họ thấy một người có thể trêu chọc và bắt nạt Thanh Minh trong khi tên khốn đó chẳng thể làm gì ngoài đôi má ửng hồng vì xấu hổ.

Ngay lập tức, biệt danh "Ám Tôn" trong tâm trí họ đã biến thành "Thánh nhân". Ngài là thánh nhân thực sự. Một nhân vật tỏa sáng rực rỡ đã đến thế giới đen tối dưới triều đại của Thanh Minh.

'Thánh nhân...'

'Thánh nhân thực sự...'

Bọn họ đã quyết tâm phải đứng về phía Đường Bảo để có thể sinh tồn trong tương lai.

Đường Bảo để ý thấy phần băng quấn quanh thân trên của Thanh Minh lộ rõ ​​qua lớp quần áo.

"Đại huynh. Sáng nay huynh không thay băng đấy à?"

"Vết thương đã khô rồi."

"Vẫn phải thay! Mau cởi quần áo ra, ta giúp huynh thay. Tiểu Nhi, con có thể chuẩn bị đồ giúp ta không?"

"Vâng ạ! Con đi ngay đây!"

Tiểu Tiểu khéo léo chuẩn bị bông băng và thuốc men để thay băng cho Thanh Minh. Dưới áp lực của hai người Đường môn khó tính nhất mà hắn biết, Thanh Minh chỉ có thể đầu hàng và bắt đầu cởi áo.

Mọi người đều chú ý đến cách Đường Bảo nhẹ nhàng tháo băng quấn quanh người Thanh Minh và nhẹ nhàng ngâm nga như thể việc y đang làm là chuyện thường ngày mà họ đã quen rồi vậy. Không hề có sự ngượng ngùng nào khi Đường Bảo nhắc nhở Thanh Minh một chút, hay sự khó chịu mà Thanh Minh đôi khi thể hiện khi có người chữa trị cho mình.

Nhưng điều đó... lại không khiến họ vui vẻ.

Dù có chứng kiến ​​bao nhiêu lần đi chăng nữa thì sự thật rằng Thanh Minh đã quen với việc bị thương, và vết thương đó còn nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng, sẽ không bao giờ khiến những người chứng kiến ​​cảm thấy hợp lẽ.

"Trông đệ có vẻ vui quá nhỉ." Thanh Minh nhìn Đường Bảo đang bôi thuốc mỡ vào vết thương của mình.

"Trong ký ức cuối cùng của ta, ta không thể gọi cơ thể huynh là cơ thể con người được vì cả đống sẹo phủ kín trên đó. So với lúc đó thì huynh hiện giờ giống như một tấm vải trắng vậy. Nguyên khí của huynh cực kỳ thuần khiết, cơ thể huynh không có vết sẹo chí mạng nào và khối lượng cơ bắp của huynh cân bằng rất tốt. Huynh khỏe mạnh hơn tất cả những ký ức ta nhớ về huynh trong suốt 10 năm qua."

"..."

Đường Bảo quấn một miếng băng mới quanh vai của Thanh Minh và lặng lẽ nhìn sắc mặt của các đệ tử Hoa Sơn đã tối sầm lại sau khi nghe lời mình nói.

Quả nhiên, họ vẫn chỉ là những đứa trẻ mà thôi.

"Đại huynh, nếu huynh không phiền thì ta có thể hỏi huynh một chuyện không?"

"... Chuyện gì thế?"

"Hôm qua... huynh nói rằng huynh đã mất một cánh tay khi chiến đấu với Thiên Ma. Đó là tay nào vậy?"

Nghe Đường Bảo hỏi, tất cả mọi người đều nín thở, hai tay siết chặt thành nắm đấm, nắm chặt quần áo khiến chúng như sắp rách đến nơi.

Hỏi một câu như vậy có phải là điều bình thường không? Có phải đây là câu hỏi thường gặp của những người trở về sau chiến tranh không?

Không ngờ Thanh Minh lại thành thật trả lời câu hỏi đó.

"... Tay trái."

Đôi tay của Đường Bảo dừng lại một lát rồi lại tiếp tục công việc.

"Sao huynh lại... mất đi tay thuận chứ? Huynh giết Thiên Ma bằng tay phải sao?"

"Ừm."

"Nếu huynh có thể đánh bại hắn ta bằng tay không thuận thì có lẽ tên khốn kiếp đó cũng chẳng mạnh đến thế đâu."

"Đường Bảo." Giọng nói của Thanh Minh khiến Đường Bảo dừng lại, nhắc nhở y không được nói thêm gì nữa trước khi vượt quá giới hạn.

"Ta xin lỗi, đại huynh. Ta chỉ muốn làm cho bầu không khí vui vẻ hơn thôi, huynh hiểu mà?"

"..."

Lần này đôi mắt màu ngọc lục bảo dừng lại ở cánh tay trái của Thanh Minh.

"Đó có phải là lý do tại sao bây giờ huynh cầm kiếm bằng tay phải không?"

Mai Hoa Kiếm Tôn không trả lời. Nhưng đối với Đường Bảo mà nói, im lặng tức là đồng ý.

"Khoan đã, là sao vậy?"

Giọng nói của Bạch Thiêng phá vỡ sự im lặng.

"Thuận tay trái ư?"

"Thanh Minh, đệ thuận tay trái sao?" Chiêu Kiệt nhìn chằm chằm với vẻ không tin.

Không ai tin điều đó cả.

"Xem ra hai người đều không biết." Đường Bảo có chút kinh ngạc trước phản ứng của bọn họ,. Nhưng điều đó cũng có thể lý giải được.

"Làm sao bọn ta biết được?"

Chưa kể đến bàn tay trái, họ chỉ mới phát hiện ra danh tính thực sự của Thanh Minh cách đây 2 ngày!

Và điều đó đã thay đổi mọi thứ.

Kể từ khi gặp Thanh Minh, hắn đã sử dụng tay phải để tự vệ, ăn uống và thậm chí là cả những việc đơn giản như cạy thức ăn mắc giữa kẽ răng.

Không hề có dấu hiệu nào, thậm chí là dấu hiệu nhỏ nhất, cho thấy Thanh Minh thực sự thuận tay trái.

"Nói đúng ra thì ta có thể sử dụng cả hai tay đều tốt cả. Đối với ta thì tay nào mà chẳng như nhau."

Đường Bảo trợn mắt và lập tức bị Thanh Minh đánh một cái.

"Huynh chỉ làm vậy vì huynh buộc phải làm vậy thôi, cuối cùng huynh sẽ trở về sử dụng tay trái của mình."

"Hừ!"

Đường Bảo không bỏ qua ánh mắt tò mò của đám trẻ trước mặt, y nở nụ cười tinh quái.

"Các ngươi có muốn nghe một chút về chuyện đó không?" Đường Bảo đề nghị. Kể những câu chuyện về sự vĩ đại của Đạo sĩ sư huynh là một trong những điều hắn yêu thích bên cạnh võ thuật và rượu.

Họ gật đầu đồng thanh.

"Xin ngài hãy kể đi ạ!"

Câu chuyện về Mai Hoa Kiếm Tôn mà họ chưa từng nghe đến và cũng chẳng ai biết đến. Họ rất háo hức muốn tìm hiểu và hoàn toàn quên mất rằng hình bóng đó hóa ra lại chính là sư đệ của bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com