3.
________o0o________o0o_________
Sáng hôm nay xe buýt đông hơn mọi ngày. Quốc Long nhìn đám người chen chúc từng khe hở kia, tự nhiên có cảm giác ngộp thở. May mà hắn lấy được một chỗ ngồi. Kéo cổ áo khoác cao lên một chút, hôm qua đi bơi về bị cảm hơi nặng, cộng với việc trời lạnh do mưa suốt đêm nên hắn thấy hơi đừ. Quay đầu tựa vào thành cửa sổ, Quốc Long nhắm mắt, giả vờ ngủ thiếp đi, lơ đẹp bà cô đang uốn éo bên cạnh mong hắn nhường chỗ ngồi. Nhường cái gì mà nhường cơ chứ, hắn đang bệnh, hắn cần được ưu tiên!
Tính giả vờ một chút thôi... Ai ngờ ngủ mất tiu luôn. Tới lúc Duy Minh bước lên xe đã thấy Quốc Long đầu ngoẹo sang một bên, tóc mái sành điệu buông rũ xuống mắt. Không thể không công nhận là thằng này đẹp trai được. Mấy bà cô thiếu chỗ ngồi kia cũng chả ai thèm khiển trách cái tên độc chiếm hai ghế đó, toàn nhìn hắn ta với ánh mắt hình trái tim thôi.
Không để ý đến những "con sói đói" đang chuyển mục tiêu từ Quốc Long qua mình, Duy Minh đi thẳng một đường xuống chỗ hắn, huơ tay đẩy cái chân hắn xuống đất rồi vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống. Bị giật mình, Quốc Long ánh mắt ngơ ngác nhìn cậu
- Tới rồi? Sao thế?
- Sao trăng gì. Còn mơ ngủ hả? - Duy Minh đưa tay vuốt tóc hắn, lại tưởng tượng đến bộ lông của con Beck nhà mình, cậu cười mỉa - Coi chừng tôi chụp hình cậu chảy nước dãi đăng lên diễn đàn.
- Diễn đàn trường? - hắn nhíu mày, gạt cái tay đang phá nát kiểu tóc của mình ra
- Táo xanh. - Duy Minh cười tươi thật tươi, nhún vai như thể "Hiển nhiên rồi!"
Quốc Long vừa nghe xong liền đen mặt, hắn hít mũi vài cái rồi quay qua cửa sổ, ngủ tiếp. Thấy hắn hình như bệnh nặng hơn mình, lại có vẻ khó chịu, Duy Minh cũng không ra sức chọc ghẹo gì nữa, chỉ im lặng ngồi đọc sách
Cốp...
Tiếng động nho nhỏ kế bên thu hút sự chú ý của Duy Minh, cậu buồn cười nhìn Quốc Long mặt nhăn mày nhó chịu đau khi cứ bị cụng đầu vào kính liên tục.
- Ê, còn lâu mới tới trường, cậu đừng có chết vì chấn thương sọ não nha.
- Im đi. - Quốc Long càu nhàu, nghiêng người tựa đầu lên vai cậu - Mượn chút xíu, la lên là tôi bóp cổ.
- B... Cái gì chứ? - Cậu nhăn mặt, cố đẩy đầu hắn ra nhưng không được. Mọi người xung quanh bắt đầu to nhỏ với nhau. Mấy lời xì xầm bên tai làm Duy Minh thấy khó chịu, nhưng cái cảm giác nhột nhột trên cổ khi bị tóc của tên kia cọ vào ảnh hưởng tới cậu nhiều hơn. Dù vậy, cậu vẫn im lặng ngồi bắt chéo chân mà tiếp tục đọc sách, làm ra vẻ chưa có chuyện gì xảy ra
Ai biết được trong lòng cậu sóng đang cuồn cuộn dâng trào đâu kia chứ =_= .
Bị cảm nên đầu óc Duy Minh có chút hoang mang. Cậu vẫn không hiểu tại sao mình lại tham gia vào cái trò chơi tình ái chết tiệt này. Rõ ràng lúc đó chỉ là nhất thời sinh ra hứng thú, muốn thử một cảm giác mới lạ nên mới đồng ý với cái ý tưởng ngu ngốc chưa từng thấy của tên Chuối chiên Quốc Long. Nhưng bây giờ thì sao đây? Mặc áo cặp với hắn, đi bơi với hắn, nhắn tin gọi điện đùa giỡn, còn cả chia tay với chiếc Audi xinh đẹp ở nhà để chịu chen chúc trên xe buýt cùng với hắn ta. Hẳn là mình điên rồi, Duy Minh tự nhủ. Nhìn mái tóc vuốt keo cá tính cùng hàng mi dài cong vuốt của Quốc Long, Duy Minh khó khăn chuyển tầm mắt mình lại trên trang sách, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào làn da cậu khiến cho ai kia không nhanh không chậm biến thành con tôm luộc.
Quốc Long mơ màng đem cái thân 63 kg của mình phó mặc cho người nọ. Hắn dụi dụi đầu, cố gắng bám sát hơn vào bờ vai trơn nhẵn mềm mềm kia. Vốn khỏe mạnh và luyện tập thể thao từ nhỏ, Long rất ít khi bị bệnh... Nhưng khi đã bệnh thì sẽ cực kì khủng khiếp, dai dẳng và nặng nề, chưa kể còn hành xác người chăm sóc... Nhưng dù có nhức đầu hay buồn ngủ tới mức nào, hắn cũng vẫn ráng lết cái thân xác rã rời của mình lên xe buýt để đến trường. Nếu không thì sao? Tên nhóc bánh bao sẽ phải đi một mình đấy. Mà nhìn cái kiểu công tử bột được nuông chiều từ nhỏ của cậu ta đi, nếu không phải hắn ép cậu đi cùng thì còn lâu Duy Minh mới chịu bước lên phương tiện công cộng. Lo lắng cậu sẽ không thoải mái khi phải chen chúc, hắn đã mặc kệ bệnh tình của mình mà có mặt ở nơi này. Đừng hỏi vì sao hotboy Quốc Long lại quan tâm tới kẻ thù của mình đến thế, vì chính bản thân hắn cũng không biết câu trả lời. Chỉ đơn giản là hắn rất thích ở bên người này, tuy chỉ mới được một thời gian ngắn thôi nhưng cũng đủ để hắn phát hiện ra điều đó. Con vật thường có bản năng sống theo bầy đàn, con người cũng thế ( đương nhiên đây chỉ là ví dụ, so sánh kiểu này quá chênh lệch =.= ). Quốc Long là một chàng trai giàu có, vẻ ngoài phong độ hiếm thấy, lại là nhân tài trong lĩnh vực Thiết kế, đương nhiên sẽ có chút khác biệt với người bình thường. Vậy nên sau khi gặp được Duy Minh, một tên giống mình đến 80%, cái cảm giác hứng khởi là không thể chối bỏ được. Nhưng thay vì bắt tay nhau làm bạn tâm giao, hai thằng quăng luôn cái xe mới mua để lao vào quất nhau túi bụi.... Không tránh khỏi có chút cảm giác thất bại. Nếu biết trước ở cạnh Duy Minh lại có cảm giác dễ chịu thế này, hắn đã sớm xuống nước làm hòa từ lâu.
- Dậy đi, tới rồi kìa. - Duy Minh lay cho hắn tỉnh, rồi xách giúp ba lô cho kẻ đang "bay mất hồn vía" đang lọ mọ xuống xe
Quốc Long đi phía sau cậu, âm thầm mỉm cười, đôi mắt to thường ngày vì bị cảm mà ngập nước, càng trở nên long lanh hơn.
..................................................
- Tháng sau trường mình tổ chức giao lưu với các sinh viên đại học G của Đài Loan. Có thể sẽ mở lễ hội. - lớp trưởng Duy Anh gào rống với cái loa tự chế trên bục giảng đường. Vô phương cứu chữa, thằng này bị bệnh thích màu mè - Lễ hội là điểm sáng của trường ta từ xưa tới nay, khoa chúng ta cũng không thể kém cạnh mấy khoa khác được. Mọi người góp ý kiến đi!
Giảng đường hơn sáu mươi sinh viên chỉ chờ có câu đó là rộn hẳn lên, ầm ĩ như thể đến tết rồi ấy. Không chỉ thảo luận phương án tốt nhất, ngầu nhất, đẳng cấp nhất, họ còn vô cùng không trung thực mà chặt chém ý kiến của nhau, gây nên vài trận bão táp trong căn phòng be bé này. Quốc Long, như đã nói từ trước, khi bệnh thì cực kỳ khó chìu. Trong lúc đang tính ra bãi cỏ sau trường hưởng thụ giờ giải lao thì lại bị trói chặt lại lớp. Không những vậy, hắn lại cứ phải nghe mấy tiếng vo ve ồ ồ bên tai trong khi đang buồn ngủ chết đi được. Trong lòng nảy sinh uất nghẹn, hắn gục mặt xuống bàn, không tham gia la lối với tụi bạn, cốt yếu là để giữ gìn hình tượng tươi đẹp đã gây dựng bao lâu nay.
- IM LẶNG!!!! - Duy Anh không biết kiếm đâu ra cây thước lớn, gõ liên tục xuống đất gây ra những âm thanh chói tai. Giảng đường nhanh chóng bình lặng trở lại, dù đâu đó vẫn còn tiếng xì xào không khuất phục. - Quyết định rồi nha. Khoa chúng ta sẽ làm theo chuyên môn Thiết kế Đồ họa, thiết kế Mê cung kinh dị với hiệu ứng 4D. Có ai có ý kiến nào khác?
Hàng loạt cánh tay giơ lên, mặt lớp trưởng như muốn nổi sùng
- Tại sao hả? Ý tưởng của tui hay vậy thôi chứ!!!
- Lớp trưởng, mê cung rất khó để tạo hiệu ứng 4D. Với lại chúng ta cũng chả đủ kinh phí để mướn máy chiếu. - một cô nàng tóc xoăn đứng lên, to giọng hô hào - Tui muốn dựng một tiệm Cà phê ngoài trời!
Mấy bạn nữ nhanh chóng vỗ tay hoan nghênh nhiệt tình, mấy thằng con trai thì kịch liệt phản đối. Một trận bão khác lại vô cùng tự giác mà xuất hiện... Trong lúc hai phe đang chiến tranh nóng và có dấu hiệu ném đồ, Quốc Long đã lén theo cửa sau mà chạy ra ngoài, đầu nhức ong ong lên. Hắn buộc phải trốn thôi, trước khi cái đám khùng điên đó phát hiện mình còn trong lớp, thể nào lại không đến để "xin quyết định" kia chứ. Lúc đó thì hắn sẽ không kiềm chế được mình mà gào vào mặt từng đứa rằng "Bây thần kinh à!?".... Mà thế thì còn đâu cái danh hotboy thân thiện hão huyền... Quốc Long bệnh tới muốn mê man, nhưng vẫn đủ tỉnh táo!
.................................................
- Uống thuốc đi. - Duy Minh dùng chân đá cái thân chây lười đang nằm ngổn ngang trên bãi cỏ, cũng có chút tốt bụng mà nhắc nhở
- Không muốn uống. - Quốc Long nằm ngửa lên nhìn tên bánh bao đang nhìn mình mà cười, nhíu mày - Đắng lắm.
Duy Minh bó tay lắc đầu, ngồi xuống cạnh hắn. Nơi hai người đang ở bây giờ là một công trình công viên cây xanh chưa được hoàn thiện. Ngoài bãi cỏ xanh mướt mát rượi này ra thì chỉ có đống đất đá với máy móc bỏ đi, vậy nên chỗ này rất ít người lui tới. Biết điều đó, Quốc Long đã biến nơi này thành không gian riêng của mình... Bây giờ thì có thêm Duy Minh nữa. Hắn cười dài, lôi bọc thuốc trong túi quần ra, lại chụp chai nước mà cậu ném tới, ngọt ngào nói
- Cậu bón thuốc cho tôi đi.
Không nhiều lời, Quốc Long lập tức ăn ngay một đấm chất lượng cao từ chàng Hoàng tử của khoa Kinh tế. Hắn ôm mặt, gào to
- Không muốn thì thôi, sao cứ đánh tôi chứ?!
- Đồ biến thái. - Minh phẩy tay, khinh bỉ nhìn hắn - Muốn khỏi bệnh thì mau uống hết cái đống đó đi.
- Biết biết..... Mà này, nghe nói sắp tới có lễ hội giao lưu, khoa cậu có làm gì không?
- Biểu đồ tư duy khổng lồ - cậu nằm xuống, chống hai tay sau đầu, nhắm mắt lại để tránh ánh sáng mặt trời đang le lói qua kẽ lá - Cao ba mét, dài năm mét. Và tôi là người lên kế hoạch.
Quốc Long cười lớn khi thấy cậu phồng má chán nản. Nuốt vội ngụm thuốc, hắn chồm ngang qua người cậu, nằm đè lên, hai người trên bãi cỏ tạo thành hình dấu cộng. Duy Minh hoảng hốt la oai oái, đồng thời lỡ tay đập lên đầu Quốc Long vài phát
- Nặng, muốn lấy thịt đè chết tôi hả?!!!!
- Đau.... Cậu cố ý phải không? Tôi cứ nằm như vầy đấy!
- Hừ.... - cậu thở dài nhìn trời, tên này già đầu mà cứ như con nít. Được một lúc im lặng, Duy Minh buồn miệng tiếp tục chủ đề ban nãy - Còn khoa Thiết kế? Mấy cậu có làm gì vui không?
- Nhà ma 4D. - Quốc Long không thèm suy nghĩ đã trả lời, thích thú nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cậu
- Thiệt hả? Hoành tráng dữ vậy? Miễn phí tôi một vé nha!
Quốc Long vốn không nghĩ là người này lại cỏ vẻ thích mấy thứ ảo ảo như 4D, hắn đứng hình vài giây trước nụ cười đầy trông đợi của cậu rồi vô thức gật đầu, đổi lại thêm một nụ cười tươi khác. Thõa mãn vô cùng tận, Quốc Long quyết định sẽ hỗ trợ một nửa kinh phí cho vụ này, bảo đảm tên lớp trưởng sẽ hạnh phúc rớt nước mắt mà ôm đùi mình cảm ơn cho coi. Nghĩ nghĩ một chút, hắn lại chêm vào một câu
- Tôi với cậu hẹn hò trong nhà ma... không chừng có việc xấu xảy ra.
- Tên biến thái này....!!!! - Duy Minh lại vung tay cho cái tên đang cười nhăn nhở kia một đấm.
Hôm nay bầu trời đẹp lắm, vừa cao lại rộng, xanh biếc. Trường Đại học Quốc Gia yên bình như mọi ngày, dường như không có một sự báo trước nào về cơn bão sắp tới. Cơn bão mang tên Học sinh giao lưu Đài Loan.
__________________________________________________ ______________________________
Diễn đàn trường xuất hiện một bài mới
"Hội những người thích do thám hotboy Quốc Long"
Chủ đề : Mất máu vì bức xúc... Ân-bì-lí-vây-bồ!!!!
Người đăng : Osla
Buồn buồn đi thám hiểm giữa trưa... Phát hiện trai đệp nhà mình oánh nhau nha. Vật lộn lun nha... Làm tui mũi ăn trầu =.,= Qúa xúc động!!!!!!!!!!
1000 lượt thích - 112 bình luận
Chuyên Trốn Học : Bà nha, trốn đi ngắm zai mà hông rủ tui nha....
Fan cuồng : Í da.... có lẽ nào *mắt long lanh*
Bù Đầu Làm Thực Nghiệm : Ở đâu hả thớt? Tui hóng địa điểm, đi tập kích =.,=
Thầy Khanh : Thầy cũng có thấy =.,=
Ốc Ngố : #Khanh Thầy về chuồng mau, cho em xin viên thuốc đau bụng, chịu hết nổi rồi!!!
..........
__________________________________________________ _______________________________
__________o0o____o0o__________
Đoàn học sinh từ Đài Loan đến chủ yếu là để giao lưu học hỏi. Nhưng dù không nói thì ai cũng biết, họ đến Việt Nam với mục đích chính là du lịch thôi, việc học tập coi như tạm vứt ra sau đầu đi.
Sinh viên trường Đại học Quốc gia được phân công chăm sóc, bảo hộ và học hỏi những người bạn nước ngoài này. Nhưng cái trước mắt họ thấy chính là LỄ HỘI, VUI CHƠI, TÌM CẢM GIÁC LẠ. Tuy chỉ là phần nhỏ ham muốn chứng tỏ sự khác biệt so với bọn mọt sách, nhưng tinh thần của những bạn trẻ tài năng hiếu chơi hơn hiếu học này lúc nào cũng ngùn ngụt lửa cháy. Dẫn tới việc ngôi trường thân yêu của chúng ta lúc nào cũng nóng hừng hực dù đang giữa mùa mưa lạnh lẽo. Khắp sân trường bày la liệt cả đống thứ hổ lốn, từ thùng cạc tông, dây dù hay giấy gói bánh mì đều đủ cả. Sinh viên đứa thì nhảy nhót, đứa thì ôm smartphone tự sướng với cái áo lấm lem màu vẽ... Nói chung chuyện học hành cũng vô cùng sung sướng bị đá qua một bên.
Khoa Thiết kế đồ họa lần này được đánh giá cao nhất, cũng là khoa có "mô hình" hoành tráng nhất, được trông đợi nhất trong lễ hội kì này. Khỏi phải nói cái cảnh mà hotboy Quốc Long ngạo nghễ bước vào trường cùng với chiếc xe tải chở "đồ nghề" phía sau đã chói mù mắt bọn sinh viên thiếu tiền ăn sáng tới mức nào, tới hình ảnh hắn sắn tay áo lên làm công việc tạo dựng giữa trưa cũng đủ làm cho mấy cô em yếu tim ra vào phòng y tế liên tục. Vì có nguồn tài trợ khổng lồ, từ các anh khóa trên tới mấy em khóa dưới đều hoạt động năng nổ chưa từng thấy. Rất nhanh, một mê cung to tổ bố sừng sững hiện lên trong một góc sân trường khiêm tốn, thu hút không ít giáo viên chạy đến chụp hình.
- Cực ghê nhỉ?
Quốc Long đang hì hục treo mấy chùm đèn chiếu, nghe được giọng người quen liền dừng tay, mỉm cười quay người lại
- Cậu còn chưa về hả? Tôi có nói hôm nay không cùng về được mà nhỉ?
- Đang định về - Duy Minh chỉ chỉ chiếc Audi đang đỗ ngoài cổng trường, lại nhìn hắn - Tôi không ngờ cậu cũng chịu khó ghê.
- Đương nhiên, tôi đâu có chân yếu tay mềm như cậu. - hắn le lưỡi, bám chặt cái ghế cao mình đang ngồi khi thấy Duy Minh giơ chân lên định đá. Và cậu đá thật, suýt chút nữa là Quốc Long ôm hôn đất mẹ rồi.
Nghiêng người trông theo bóng dáng của Duy Minh đang hùng hổ rời đi trong những ánh nhìn ngưỡng mộ của bọn con gái, hắn cười trừ. Lại chọc giận cậu ta nữa rồi. Sau khi quyết định "hẹn hò", suy nghĩ của Quốc Long về Duy Minh thay đổi hẳn đi. Trong mắt hắn, cậu không còn là tên nhóc bánh bao có bộ dạng tiểu thư, chẳng biết làm gì ngoài hưởng thụ nữa. Hình ảnh của cậu thăng cấp không phanh rồi, trở thành mẫu người lí tưởng của hắn. Phải phải, Duy Minh rất tuấn tú, da vừa trắng mà lại còn mềm mịn, giọng nói không quá trầm cũng không quá chói, nghe rất êm tai, với lại cậu còn biết lắng nghe người khác, trí thông minh siêu hạng, biết quan tâm đến mọi người... Quốc Long gật gù, muốn có người yêu thì ít nhất cũng phải tìm được người đạt đủ tiêu chuẩn của mình như thế chứ!
Và với một suy nghĩ phi thường nào đó.... hotboy khoa Thiết kế Đồ họa quyết tâm phải dụ dỗ chàng Hoàng tử Kinh tế kia cho bằng được. Dù chỉ toàn thấy hắn chọc cho người ta tức điên lên thôi. Có khi sau này Duy Minh sẽ chẳng muốn thấy mặt hắn để chửi nữa, Quốc Long thở dài.
.................................................. ..............
- Sorry, nhưn kí tức xá ở đâu vợi bạn???
Duy Minh ngước mắt lên, kéo tai nghe ra, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu khi bị làm phiền. Không nghĩ trước mắt mình sẽ xuất hiện một gã to con tóc vàng, mặc jean lửng đến đầu gối cùng với áo thun đủ loại hoa văn kì dị, trên vai còn đeo theo một cái ba lô to đùng. Đi sau hắn ta là một cậu nhóc nhỏ thó tóc đen đang kéo va li, nhìn hiền lành tới tội nghiệp. Thoáng nghĩ chắc đây là hai cha con người nước ngoài đi lên đây tìm ông thầy John dạy ngữ Anh đang ở nội trú, cậu cũng chỉ trả lời qua loa
- Ask teacher. - Duy Minh vốn đâu biết cái kí túc xá trường nằm ở đâu, cậu lúc nào chả được đưa đi đón về
- Nhưn... teacher ở chỗ nào vợi bạn? - gã tóc vàng ấp úng hỏi lại bằng thứ tiếng Việt nửa vời, đổi lấy một ánh mắt khinh bỉ của Duy Minh
- Người Việt? - cậu nhíu mày
- Ờm... mình là du học sênh ở Taiwan, mớ về nước...
Lại một lần nữa Duy Minh khinh bỉ tên này. Người Việt mà tới tiếng Việt cũng chả nói rành rọt được, du học làm cái quái gì chứ? Không muốn bị cai tên "lai tạp" này làm phiền nữa, cậu hất mặt về phía cổng trường
- Vô đó kiếm bảo vệ mà hỏi. Cái ông mặc đồ xanh xanh ấy.
- Ờm... Cãm ơn....
Gã tóc vàng quay ra sau bắn một tràng tiếng Đài Loan với cậu nhóc tóc đen, xong lại lấy điện thoại ra gọi điện. Chẳng thèm quan tâm nữa, Duy Minh đeo lại tai nghe, tiếng bass đập vào tai chát chúa, nhưng cậu thích cảm giác mạnh mẽ như thế. Đột nhiên cảm thấy có điều gì kì lạ, cậu lại ngẩng đầu lên lần nữa. Tên nhóc tóc đen nãy giờ vẫn đứng yên một chỗ tự dưng cười ngượng ngùng, ánh mắt đuôi phượng cong cong xoáy sâu vào tâm can Duy Minh, làm cậu vừa có xúc động muốn quăng điện thoại bỏ chạy, vừa nổi da gà khắp người. Thằng này là con trai mà... sao lại nhìn cậu với ánh mắt đó chứ?!!!
Tên tóc vàng sau một hồi nấu cháo điện thoại xong thì kéo cậu nhóc tóc đen đi theo mình. Trước khi khuất khỏi tầm nhìn của Duy Minh, cậu bé còn cố ý làm một nụ hôn gió vụng về với nét mặt đỏ ửng, thành công làm cho cậu muốn bỏ chạy thật sự.
.................................................. .....................
Mãi mới xong được việc bị phân công cho mình, Quốc Long khoác áo khoác, lẳng lặng chào tạm biệt mọi người vẫn còn đang vật vã với đống giấy dán tường đen thui. Lúc đi ra cổng, hình ảnh một to lớn một tí hon đang lôi kéo nhau vào trường khiến cho hắn ngạc nhiên hết sức. Người nước ngoài sao? Đang định đi đến thám thính tình hình, nhưng nhìn thấy ông bảo vệ hấp tấp chạy ra làm hắn vỡ kế hoạch, đành theo hướng cũ đi ra ngoài.
Nghĩ tới cái cảnh đi xe buýt một mình vào cái giờ tan tầm này, Quốc Long ngán ngẩm rút điện thoại ra, tính kêu người đến rước
- Ê!
Quốc Long giật mình trố mắt nhìn Duy Minh đang từ bên kia đường chạy tới, có chút ngoài ý muốn
- Sao hồi nãy cậu nói sẽ đi xe nhà về? - hắn hỏi
- ... Tôi đợi cậu. - Duy Minh bặm môi khó xử rồi mới trả lời, hai gò mà vô tình phồng lên, giống như cái bánh bao trắng tròn chờ hắn tới gặm.
Tôi đợi cậu. Nghe mát lòng mát dạ quá đi~ Quốc Long cố gắng kìm chế cái vẻ mặt phởn hết cỡ của mình, đi đến quàng lấy vai của Duy Minh, vô cùng thân thuộc mà đẩy cậu đến ngồi xuống cạnh nhau trên băng ghế ở trạm chờ xe buýt kế bên
- Cậu thật là... không muốn xa tôi sao? - Quốc Long làm bộ nghiêm trọng
- Muốn, nhưng tài xế phải về chở mẹ tôi đi công chuyện gấp.
- Ra vậy........ Tôi còn tưởng là cậu không nở bỏ tôi lại một mình, quyất định ở lại để đi với tôi đấy - hắn thở dài, có chút thất vọng. Mà cũng vì cái thở dài tốn hai giây đó, Quốc Long đã bỏ qua gương mặt bối rối đỏ ửng của Duy Minh.
Xe buýt tới. Không ngoài dự đoán của Long, đông đến nổi làm cho Duy Minh xanh mặt
- Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ đông tới cỡ này. - cậu nhăn mặt chen chúc trong đám đông, cố tìm một chỗ trống trong cái không gian đầy mùi vị hỗn tạp. Xe thắng gấp, cậu bị mọi người chèn ép một hồi, sắp ngã nhào tới nơi thì được một bàn tay giữ lại
- Coi chừng chút chứ, lại đây, chỗ tay vịn còn trống này. - Quốc Long kéo cậu tới chỗ mà hắn đã giành trước, một tay vịn ở thanh chắn bên trên, một tay vòng qua eo Duy Minh, giữ chặt cậu
- Làm gì đó!!! - cậu giãy ra, tự dưng bị ôm giữa chốn đông người như này làm cậu khó mà thích nghi được
- Im! Tôi thả ra thì cậu cũng chuẩn bị tinh thần đập mặt xuống sàn xe đi là vừa!
Bị mắng, Duy Minh ngoan ngoãn im lặng. Cậu biết những nơi đông đúc thế này thì bọn móc túi rất hay lợi dụng thời cơ để xô ngã mình rồi cuỗm bóp tiền chạy mất. Thôi thì cứ để tên Chuối chiên bảo hộ sau lưng mình như thế này đi, dù sao cảm giác có người phía sau che chở cũng không tới nỗi tệ. Nghĩ tới đó, cậu liền phó mặc hoàn toàn bản thân cho Quốc Long, thả lỏng mà dựa vào người hắn.
Tim Quốc Long đập mạnh. Hắn không tin tên bánh bao này lại dễ dàng sà vào lòng mình như thế. Nhưng khi ôm cậu ta trong tay như thế này, hắn lại có cảm giác thỏa mãn lạ, càng muốn bảo bọc cậu ta hơn nữa. Xung quanh có vài tia nhìn lia tới, Quốc Long cười cười bỏ qua, tiếp tục công việc làm chỗ dựa của Duy Minh. Dù gì... cả hai cũng đang trong quá trình "làm gay" mà.
__________________________________________________ _________________________________
___________o0o_______o0o____________
".... Họ ôm nhau theo một cách nào đó... Như một ý nghĩa nào đó, mà người ngoài chẳng thể hiểu được....."
--------- Lời một bạn nữ trong trạng tái hoảng loạn vô tình đi ngang qua --------
__________________________________________________ _________________
Rốt cuộc thì cái ngày lễ hội mà tụi sinh viên chờ đợi bấy lâu nay rốt cuộc cũng tới. Khắp nơi là bóng bay, băng rua, kèm theo là mấy gã mặc đồ bó, đầu quấn khăn chạy long nhong gào rú quảng cáo cho cái quầy hàng của mình.
Hai hôm trước, trường Đại học Quốc Gia hân hoan chào đón phái đoàn từ Đài Loan đến. Năm mươi sinh viên cùng hai mươi giảng viên ngang nhiên chiếm hết một tầng kí túc xá, làm cho các bạn trẻ ở nội trú phải ngậm đắng nuốt cay chia cho nhau từng góc phòng. Được cái là mấy sinh viên này không tới nổi tệ, nói tiếng Anh nhuần nhuyễn, cũng có tinh thần giữ vệ sinh chung, chịu khó giao tiếp với mấy bạn một chữ bẻ đôi cũng không biết nhưng khoái dùng tiếng bồi... Nhờ đó nên cũng không ai dị nghị nhiều, còn cực kỳ vui vẻ mời bạn khác giới cùng đi chơi lễ hội....
...........................................
Duy Minh buồn chán chống tay nhìn dòng người lướt qua mặt mình, phớt lờ lời xin xỏ chụp hình của mấy cô gái nước ngoài. Công việc của cậu là tạo nên cái "Gia phả khoa học" khổng lồ ngoài kia, chứ không phải là đứng đó tiếp khách. Vậy nên bây giờ Duy Minh mới có thời gian rãnh để nhìn ngắm lứa đôi đang dung dăng dung dẻ trước mặt mình thế này chứ.
- Hù. - một vật thể lạnh buốt đột ngột áp vào má làm cậu giật mình suýt la toáng lên. Nhìn qua thì thấy tên Chuối chiên kia đang cười tươi hết cỡ, đưa cốc pepsi ướp lạnh về phía mình, cậu nghiến răng đạp hắn một cái. Quốc Long bị tấn công bất ngờ, la lên oai oái - Đau đấy, Cậu lại đánh tôi?
- Cho chừa cái tật khoái hù người khác. – cậu hừ mạnh, giật lấy cốc pepsi trên tay hắn.
Quốc Long sau khi xoa xong cái chân đau thì cũng cười cười ngồi phịch xuống cạnh cậu. Rãnh rỗi chỉnh lại cái nón lưỡi trai trên đầu.
- Đội nón chi vậy? – Duy Minh ngạc nhiên. Tên chuối chiên này trước giờ đâu có thích mấy vụ mũ miếc này. Chẳng phải hắn ta vẫn thường nói một mái tóc đẹp là phải để cho người khác nhìn ngắm đó sao?
- Trốn việc chứ sao. Tụi nó cứ bắt tôi phải đứng tiếp khách suốt. – Quốc Long phẩy nón, vuốt ngược mái tóc mướt mồ hôi, quay sang cười hỏi cậu – Sao, thấy tôi đẹp trai không?
- Nhìn như mấy thằng biến thái. – cậu thẳng thừng trả lời, kèm theo là một ánh mắt xem thường làm cho Quốc Long giãy nãy cả lên.
Tên này….. vẫn cứ như con nít vậy. Cậu nghĩ thầm trong đầu, tiếp tục nhìn người nối tiếp người, không quên tao nhã hút pepsi. Kệ đi, đang chán mà có người tới bồi chuyện như thế này là hay lắm rồi.
Cạnh bên, Quốc Long nhìn chằm chằm vào người được mệnh danh là “Hoàng tử” kia. Trong mắt hắn thì Duy Minh vẫn chỉ là một tên nhóc bánh bao trắng trẻo thơm ngon thôi. Nhưng thật sự thì cái bánh bao này quá thu hút đi, làm cho hắn không khỏi mơ tưởng về một ngày xa xôi nào đó sẽ được thoải mái mà gặm nó, chắc chắn hắn sẽ cắn thật nhẹ, nhai thật kỹ, từ từ mà thưởng thức.... Nghĩ bậy rồi! Hắn suýt chút nữa đã tự tát vào mặt mình để mau tỉnh. Dù chỉ một chút thôi, nhưng Quốc Long vẫn có thể nhận ra, con tim hắn đang dao động, và nhiệt độ trên mặt thì đang ngày càng dâng cao… Bối rối, hắn vội vàng quay đi nơi khác, cốt yếu là để tránh đi những suy nghĩ không trong sáng khi nhìn thấy cậu ta.
Cả hai im lặng được khoảng ba phút, Duy Minh thấy cái không khí yên ắng này thiệt kỳ lạ hết sức. Bình thường luôn là tên kia ồn ào bày trò, cảm giác yên bình thế này cậu có chút không quen. Chịu không được, cậu lên tiếng hỏi
- Cái người hôm bữa ở công viên nước… là bồ cũ của cậu hả?
- …. – Quốc Long nhăn mặt, bộ tên nhóc này hết đề tài để hỏi rồi hay sao? Nhưng khi nhìn vẻ mặt mong chờ của cậu, hắn cũng không muốn làm cậu mất hứng, đành ậm ờ - Ừm… người cũ, cô ta trong đoàn văn nghệ…
- Chà… nhìn chả hợp với cậu chút nào. – Duy Minh bĩu môi – Tôi cứ nghĩ cậu sẽ cặp bồ với người đặc biệt hơn cơ.
- Như cậu ấy hả? – Quốc Long bất ngờ ghé sát vào tai cậu hỏi nhỏ, hơi thở ấm nóng phả vào vị trí nhạy cảm làm cho Duy Minh giật mình mém chút tạt nguyên ly pepsi vào mặt hắn ta rồi
- Tên biến thái!!!! – Duy Minh đỏ mặt ôm tai, mắt cẩn thận nhìn xung quanh xem có ai thấy cảnh vừa rồi không. May mà mọi người dễ bị mấy thứ màu mè xung quanh thu hút hơn là cái cảnh hai thằng con trai đang ngồi trong góc thế này. Duy Minh lặng lẽ thở phào, đồng thời gõ mạnh lên đầu Quốc Long, cảnh cáo hắn về chuyện "lộ liễu" giữa chốn đông người. Anh chàng hotboy đẹp trai, mạnh mẽ, cá tính trong mắt các "tín đồ" lúc này đang ôm đầu, đôi mắt to ai oán nhìn "người thương" đang giở thói bạo lực. Duy Minh dám cá một chiếc đồng hồ Rolex là đám fan của hắn sẽ sẵn sàng nhường phần ăn trưa đầy bổ dưỡng của họ cho cậu chỉ để nhìn thấy vẻ mặt Quốc Long lúc này. Vậy ra đó là điều may mắn đối với cậu, và cậu nên hãnh diện về nó? Xin lỗi à, nhìn hắn ta như thế này chỉ khiến cậu muốn lao vào tẩn cho một trận thôi. Cùng lắm là 50/50, hai thằng đều mang mặt bầm tím về nhà, giống như năm ngoái ấy. Nghĩ tới chuyện cũ, Duy Minh không kiềm chế được mà bật cười
- Cười gì thế? - vẫn trợn tròn mắt, Quốc Long nhìn cậu vui vẻ mà cũng vui vẻ theo
- Tôi nhớ lúc đầu gặp nhau ấy, tôi với cậu đánh nhau quá trời.
- Hì......... - hắn cười nhẹ, đưa tay vỗ vỗ vai cậu - Lúc đó tôi nghĩ cậu khinh người nên đánh hơi mạnh tay. Có đau lắm không?
- Làm sao tôi nhớ được - Duy Minh le lưỡi - Chắc đau.
Cứ như đụng trúng vào chuyện nhạy cảm, hai người cứ ngồi đó mà tán dóc mãi. Dù chủ đề có bị lệch đi vài phần so với ban đầu, nhưng họ vẫn vô cùng ăn ý mà tiếp lời cho nhau. Cốc pepsi tan đá từ lúc nào cũng không hay biết. Bên cạnh, một bóng người cao lớn bị hai người kia làm lơ từ lâu cũng lấy được can đảm tằng hắng vài cái, thu hút sự chú ý của hai nhân vật chính
- Là cậu à? - Duy Minh nhíu mày khi nhận ra người quen - Cần gì?
- Bạn cho hõi.... Chỗ nào bán cá vi chin vại bạn? - anh chàng tóc nhuộm vàng rực, mặc một bộ đồ đậm chất Hawaii và giọng lơ lớ khó nghe làm cho đường nhăn giữa hai mắt cậu ngày càng sâu hơn
- Không biết, tự tìm đi. - Duy Minh phất tay, cậu không muốn phí thời gian với tên phiền phức này. Bị đuổi thẳng, nhưng có vẻ chàng trai tóc vàng này mặt dày hơn cậu tưởng
- Vại... vại bạn... cho mình xin số địn thoại được khôn?
Quốc Long lườm gã đầy cảnh giác.
Duy Minh vẫn tiếp tục phất tay, tỏ ý không muốn bị làm phiền. Cùng lúc đó, chàng trai người Đài Loan với mái tóc đen và dáng người nhỏ thó chạy tới, đỏ mặt khi nhìn thấy Duy Minh rồi vội vàng lôi cậu bạn to con ra một góc. Sau một hồi xầm xì to nhỏ bằng tiếng Đài, tóc vàng khẽ lắc đầu, tóc đen khựng lại một chút, nhìn về phía cậu rồi rơm rớm nước mắt chạy đi, loạng choạng vấp cục đá suýt nữa ôm đất.
- Cái quái gì thế? - cậu nhăn mặt nhìn tóc vàng chạy theo tóc đen ở xa xa, xoa cánh tay vừa nổi đầy da gà của mình. Đáp lại chỉ là cái lắc đầu khó hiểu của Quốc Long.
Duy Minh khó hiểu, không lẽ....... tên tóc đen đó muốn xin số của cậu? Muốn... cua cậu? Vậy... tên đó là gay à??? Nhớ tới ánh mặt lúc nãy, sống lưng Duy Minh lạnh buốt...
..............................................
- Ba giờ rồi, đi thôi! - Quốc Long nhìn đồng hồ rồi đứng lên, sẵn tiện kéo tay cậu
- Đi đâu?
- Không phải cậu muốn có một vé miễn phí vào nhà ma 4D của tụi này sao?
Duy Minh ngơ ngác một chút, rồi trong nét mặt kiên nhẫn của người con trai kia, cậu vui vẻ mỉm cười, để mặc cho hắn dắt tay mình đi.
.............................................
- Tôi nghĩ lại rồi. Tôi về đây. - Duy Minh trầm ngâm trước mô hình mê cung khổng lồ của khoa Thiết kế đồ họa. Nhìn từ bên ngoài là đã thấy kinh dị lắm rồi. Cậu bỗng có cái suy nghĩ lánh càng xa nơi này càng tốt. Có điều... Quốc Long đâu dễ để cậu bỏ chạy như vậy.
- Vào thôi. Công sức của tôi đó, cậu không phải muốn đi là đi được đâu - hắn nắm cánh tay cậu lôi vào, không để sự phản kháng của cậu vào mắt - Bảo đảm chất lượng!!!
- Không!!!!!!!! - cậu la làng
- Ngoan đi, nếu cậu sợ thì có tôi đây mà. - hắn thở dài, vẫn tiếp tục lôi kéo. Dưới sự quyết tâm của Quốc Long, Duy Minh đành cắn môi đồng ý.... Sự thật chứng minh, cậu đã quyết định sai...
Không khó để giải thích tại sao nhà ma của khoa Thiết kế đồ họa lại được xem là công trình thiết kế vĩ đại và được ghi vào sách kỉ lục của trường. Hệ thống máy lạnh, máy phun khói, phun sương đơn giản hiệu quả không gây ô nhiễm môi trường, hệ thống máy chiếu 4D đạt tiêu chuẩn quốc tế, kĩ xảo màn chiếu và hình ảnh kĩ thuật số cứ như phim Hollywood... Thảo nào mà khách đông nườm nượp, tiền bán vé đã thu được một phần lời ( vì máy chiếu là tài sản riêng đo Quốc Long cho mượn )... Nhưng nói gì thì nói, nơi này không dành cho những kẻ yếu tim
- Á!!!! - Duy Minh đột ngột la lớn khi nhìn thấy những hình ảnh tra tấn máu me rùng rợn khi cậu vô ý đẩy trúng một cánh cửa nhỏ... Thậm chí cái xác với những mảnh xương trắng lồi ra ngoài còn đang bò về phía cậu nữa. Hoảng hốt, cậu đóng sập cánh cửa đó lại, và một cái đầu đầy tóc rớt xuống. Duy Minh xanh mặt.
Cậu không phải người yếu tim. Thật đấy!!!
Ừ thì cậu rất sợ phim kinh dị, nhưng lại thuộc kiểu người càng sợ lại càng có hứng thú, càng tò mò hơn. Chưa kể đây lại là công nghệ 4D, cái mà người ta vẫn thường ca tụng. Vậy nên Duy Minh chỉ muốn thử xem thế nào thôi... Nhưng giờ thì cậu hối hận rồi.
Quốc Long chứng kiến hết những màn trình diễn đặc sắc của Duy Minh cùng với mấy hình ảnh tạo bởi vi tính, đột nhiên có chút xót xa. Nhớ lại cái lúc đi xem phim kinh dị... Hình như cậu ấy cũng rất sợ mấy thứ như thế này. Lôi kéo Duy Minh vào đây có phải là chuyện không nên không?
- Long... Long.....
Nghe tiếng Duy Minh kêu mình, hắn mới hoàn hồn lại, đá cái mô hình đầu lâu dưới chân đi rồi vội vàng chạy đến chỗ cậu. Lúc này Duy Minh đang ngồi cúi đầu trong một góc, bả vai run run, đứng bên cạnh là một con ma mặc áo tang có bộ dạng gớm ghiếc. Kéo người nhóc bánh bao ra khỏi "vùng nguy hiểm", Quốc Long kinh ngạc phát hiện cậu đang lén lút chùi nước mắt trên gương mặt trắng bệch. Khóc rồi? Kì này tội của hắn nặng rồi
- Tôi... để tôi dẫn cậu ra ngoài ha. - chẳng biết an ủi một thằng con trai đang khóc như thế nào, hắn choàng tay qua vai cậu, vỗ nhẹ vào lưng
- Chân tôi tê rồi... - Duy Minh run rẩy nắm chặt áo hắn, len lén quay đầu nhìn ra phía sau làm Quốc Long phải gào lên
- Đừng có tò mò nữa! Đã sợ rồi mà còn.... - hắn không thèm để ý xung quanh mà ôm chầm lấy cậu, lấy bàn tay che mắt cậu lại - ... Giờ thì cứ đi theo tôi, ra ngoài.
Cứ thế, Duy Minh bị bịt mắt dẫn đi trong tình trạng vẫn bị Quốc Long ôm chặt từ phía sau. Hơi ấm từ bàn tay to lớn của Quốc Long cũng làm cho cậu an tâm phần nào. Nhưng sâu trong suy nghĩ vẫn có chút tò mò về cảnh vật xung quanh. Nhất là khi tiếng hét sợ hãi thảm thiết của cả nam lẫn nữ vẫn đều đều vang lên bên tai như thế này. Sợ, nhưng không biết bỏ cái tật "khoái kinh dị", cậu rục rịch định thoát ra khỏi vòng tay của Quốc Long, liền bị hắn nạt đi
- Ngoan chút coi! Tôi thề sau này sẽ chẳng bao giờ đưa cậu vào mấy chỗ nhà ma như thế này nữa đâu!!!
Duy Minh im lặng, rồi cậu nở nụ cười khó nhìn thấy trong bóng tối, sẵn tiện đá vào ống quyển của tên dám quát tháo mình một cái. Quốc Long nhăn nhó mặt mày, lại càng ôm siết cậu hơn, coi như trả thù. Hai người một đường đùa giỡn thuận lợi ra đến bên ngoài, phía sau cũng có vài đôi mặt mày tái mét không còn sức sống lừ đừ đi ra. Nhìn thấy Quốc Long, họ chỉ âm thầm giơ lên ngón tay cái, biểu thị cho một mảng hồi ức mà họ sẽ chẳng bao giờ quên.
Duy Minh sau khi hồi phục tinh thần thì đưa tay kéo áo Quốc Long, nói thầm với hắn
- Cậu đã hứa là sau này sẽ không đưa tôi vào nhà ma nữa rồi đó nha.
__________________________________________________ __________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com