Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4.

______________o0o________o0o______________

- Tôi chưa bao giờ phải ăn rau cải vào bữa sáng cả.

- Thì bây giờ ăn đi, cũng không tới nỗi tệ lắm đâu.

Duy Minh cau mày nhìn hộp cơm sáng với một đống rau xào mà không sao diễn tả nỗi cảm xúc của mình. Hôm nay là Chủ Nhật, lẽ ra cậu phải được ngồi trong vườn nhà thưởng thức bữa sáng kiểu Pháp rồi đọc sách thư giãn cả ngày, chứ không phải bị cái tên ngu ngốc này lôi đầu dậy đi-tập-gym!!! Thử hỏi xem, trong lúc cậu còn đang mơ màng tập làm con sâu ngủ trên giường thì bị hắn ta đập gối cho tỉnh. Tên này, hắn dám xông xáo vào nhà cậu, vượt hẳn qua hai gã bảo vệ lực lưỡng, chào ba mẹ cậu và nói rằng..... 

- Tôi đã nói là tôi đến mang cậu đi tiêu mỡ bụng mà! - Quốc Long vừa nhai rau vừa nói - Ăn cái này ít chất béo, tập luyện sẽ có hiệu quả hơn.

- ...........

Chính thế!!! Dạo này đi với Quốc Long nhiều nên mấy món ăn vặt, hàng quán gì Duy Minh đều thử hết. Nhưng không như hắn ta ăn bao nhiêu cũng không mập, bụng cậu bắt đầu có dấu hiệu ngấn mỡ... Một ít thôi, nhưng vẫn nhìn thấy được. Và điều đó đang làm cho hình tượng người đàn ông mảnh mai quyến rũ mà Duy Minh đã và đang xây dựng trong mắt các bạn nữ sụp đổ dần dần. 

Cũng may mà tên này còn quan tâm đến cậu. 

Quốc Long sau khi "vô tình" sờ được múi bụng của cậu thì lập tức lên kế hoạch đi tập thể hình cho cả hai. Duy Minh có muốn từ chối cũng không được. Nhìn cơ bụng của hắn mà xem, quá là đáng mơ ước đi mà. Điều cậu mơ ước từ lâu đến nay đã có động lực thúc đẩy, bỏ qua chính là con heo. Vậy nên Duy Minh đã vô cùng hào hứng gật đầu đồng ý. 

Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn ta có quyền được la làng lên cho mọi người đều biết! Nghĩ tới cái cảnh cả nhà nhìn chằm chằm vào bụng mình mà cười lúc sáng làm cậu như phát điên lên được. Để hạ hỏa, cậu dồn sức đánh vào lưng Quốc Long

- Ui da!!!!!!!!!!!! - hắn la lên oai oái, trừng mắt nhìn cậu - Bị cái chứng gì mà đánh tôi hoài vậy!!?

- Thấy ghét thì đánh thôi. - Duy Minh phẩy tay, tao nhã lùa cơm vào miệng - Muốn thì cứ trả thù thoải mái đi.

- ..... Không! - Quốc Long để nắm đấm lên đầu cậu, dùng vẻ nghiêm túc hiếm thấy mà nói - Tôi không muốn làm da trắng của cậu bị đỏ lên đâu.

- .... Biến thái! - cậu đỏ mặt cúi xuống tiếp tục ăn. Cái tên này chả bao giờ nói được mấy câu bình thường cả, nhiều lúc cứ làm cho Duy Minh thấy ngại ngại sao ấy. Chả biết cái vụ làm gay mà hắn ta nói có còn không, vì Quốc Long không lên tiếng nên cậu cũng không tiện hỏi. Hừ, dù sao thì mối quan hệ của hai người cũng cải thiện không ít rồi, không còn hục hặc nhau mấy chuyện ruồi muỗi như hồi trước nữa. Bây giờ đi chung với hắn ta cũng không chán ghét, thậm chí còn cảm thấy thoải mái nữa cơ. Dù rằng cả hai vẫn còn đang là đề tài được cộng đồng trường bàn luận sôi nổi, nhưng không vấn đề gì, chỉ cần không đụng đến tai cậu là được.

- Ăn nhanh đi còn tập nữa. Chỉ cần xong khóa huấn luyện này thì tôi không ép cậu phải ăn mấy thứ nhạt nhách giống vầy nữa đâu. - Quốc Long xoa tóc cậu, lại làm Duy Minh đỏ mặt một lần nữa. Không gạt tay hắn ra, cậu gật đầu mạnh bạo nuốt cơm. Bàn tay của hắn... thật to và ấm...

.................................................. ...............

- Cậu nhanh lên chút coi. Chạy như con dòi vậy chừng nào mới tăng tốc được hả?! - Quốc Long đứng tựa vào cái máy tập chạy mà quát tháo. Hắn phát điên rồi, làm gì có thằng con trai hai mươi tuổi nào chạy với vận tốc 7km/h mà không chịu nổi mười phút chứ. Chưa kể đến đây còn là cái tên cao một mét bảy lăm nặng 60 ký, tứ chi đầy đủ, phát triển đồng đều, hoàn hảo đến từng tỉ lệ. Hắn không tưởng đến trường hợp cậu không thể chạy nổi.....

Duy Minh mồ hôi nhễ nhại cầm cự được thêm ba phút nữa liền bỏ cuộc, thở dốc đi thẳng đến cái ghế gần đó

- Ê ê không được ngồi! - Quốc Long vội vàng kéo cậu đứng lên, cho cậu tựa vào người mình - Vận động xong mà ngồi xuống là ép tim liền đó, biết không?!

- Nói nhiều quá, tôi mệt. - Duy Minh thì thào. Từ nhỏ tới lớn có bao giờ cậu tập thể dục đàng hoàng đâu, dáng chuẩn là nhờ chế độ ăn uống ngủ nghỉ điều độ đó chứ. Thử hỏi làn da trắng của cậu do đâu mà có, vẻ thư sinh của cậu do đâu mà có. Nói tóm lại, Duy Minh trời sinh không thích hoạt động thân thể, mà cũng chả có khả năng vận động mạnh. Bất ngờ phải chạy thế này, cậu có cảm giác bao nhiêu rau trong bụng mình lộn hết lên rồi ấy chứ.

Thấy có vẻ không ép được chàng công tử bánh bao này, Quốc Long đành thở dài để cậu điều hòa một chút rồi kéo cậu lên ghế. 

- Rốt cuộc đợt đi quân sự đầu khóa cậu làm sao mà qua được? - Quốc Long nhíu mày, hắn không tin nhóc bánh bao có thể vượt qua mấy bài kiểm tra thể chất khắc nghiệt trong đợt tập huấn năm trước

- Nhờ ba tôi, tôi được miễn. - Duy Minh tu chai nước ừng ực, đưa tay xoa hai bắp chân mỏi nhừ - Đau quá...

Nghe cậu than vãn, Quốc Long liền ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ chân của cậu

- Bị đau? Chỗ nào cơ?

- Đau hết. Mà cậu làm gì đấy?

- Đương nhiên là xoa bóp cho cậu!

Vừa dứt lời, Quốc Long liền xoa xoa bóp bóp cái cẳng chân trắng không tì vết của Duy Minh. Hôm nay cậu mặc quần thể thao lửng đến đầu gối nên hai chân trắng muốt cứ thế đưa ra mời gọi, làm Quốc Long mấy lần suýt nhìn đến rớt mắt ra. Cơ hội tới, người khôn không bỏ qua. Quốc Long thỏa mãn mà lướt tay trên làn da mềm mịn đó, mặc kệ Duy Minh mặt đỏ tới tận mang tai đang gào thét trong vô vọng. Không sao, hôm nay hắn bao trọn gói phòng gym này rồi, cứ la thoải mái đi, coi như luyện giọng. Chuyện bình thường ấy mà, làm sao có thể để "người yêu" của mình nhìn thấy cơ thể lực lưỡng của mấy thằng đàn ông khác được chứ. Với lại, hắn biết rằng Duy Minh sẽ không thích chỗ nào tạp nham đầy mùi mồ hôi khó chịu đâu

Luyến tiếc rời khỏi làn da mát lạnh làm hắn không muốn rời tay, Quốc Long mỉm cười hỏi

- Đỡ đau chưa? Còn muốn tập nữa không?

- Không muốn. - Duy Minh phồng má, chân cậu đúng là bớt đau thật, nhưng cậu cũng không muốn hành hạ nó thêm nữa - Cho tôi về!

- Không được à nha. - hắn giơ ngón trỏ lên - Hôm nay tôi lên kế hoạch rồi, cậu chưa về nhà được

Nghe tới đây, Duy Minh nhăn mặt

- Gì nữa? Không bắt tôi ở đây cả ngày đấy chứ?

Quốc Long cười bí ẩn, bất chợt cúi xuống hôn chụt lên má cậu một cái. Rồi không để Duy Minh kịp định thần lại mà la làng lên, hắn đã ghé vào tai cậu nói nhỏ

- Chúng ta đi Square cưa gái.

__________________________________________________ ________________________________

__________o0o____o0o__________

Dân thành phố luôn truyền tai nhau một điều vui rằng, muốn ngắm gái xinh, đến Square ; muốn cưa gái xinh, đến Square ; muốn lấy lòng em yêu, cũng hãy đến Square...

Quảng trường Cầu vồng nằm trên con đường 30/4 luôn là điểm đến của những cặp tình nhân đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, cũng là nơi mà dân FA thường xuyên đóng đô để mong chờ một điều kỳ diệu không biết khi nào mới tới. Duy Minh bắt chéo chân ngồi ở đài phun nước, khó chịu nghe mấy cô gái xúm xuýt lải nhải bên tai mình. Nếu như là lúc bình thường, chắc chắn cậu sẽ không ngại ngần mà bày ra bộ dáng hoàng tử để tiếp chuyện với các nàng. Nhưng trời Sài Gòn lúc nắng lúc mưa, người Sài Gòn lúc này lúc khác, bây giờ Duy Minh chẳng có chút hứng thú để mà kiếm bạn gái. Nói đúng hơn, cậu đang cực kỳ bực mình mà không hiểu lí do.

Nỗi bực không rõ nguyên nhân ấy làm Duy Minh bức bối vô cùng, không có chỗ để phát tiết, đánh truyền hết qua ánh mắt mà nhìn cái tên đáng ghét cách cậu năm bước chân. Chuối chiên chết tiệt! Hắn dám bỏ cậu ngồi một mình nơi này mà đi cua gái. Coi cái bản mặt đáng đánh đó kìa. Vui lắm sao? Hưng phấn lắm sao? Bộ mới nhìn thấy gái lần đầu chắc! Mà mấy con gà móng đỏ kia nữa, trang điểm lòe loẹt, mặc đồ dị hợm. Ngồi ở chỗ cậu mà còn nghe mùi nước hoa nồng nặc, tên ngốc Quốc Long có khi chả có mắt nhìn người, nói chuyện với mấy nhỏ đó mà cũng chịu nổi, thiệt tài.

- Sao ngồi một chỗ vậy, uống gì không tôi đi mua cho?

Ngước mắt lên nhìn cái tên mà mình vẫn rủa thầm nãy giờ, Duy Minh có chút cộc cằn

- Một lon coca đi, cảm ơn!

- Sao vậy? Tự dưng đổ quạu.... - Quốc Long đưa tay xoa đầu cậu, liền bị cậu hất mạnh ra

- Không liên quan, đi mua nước đi. - Duy Minh thờ ơ trước vẻ mặt khó hiểu của hắn, cậu tiếp tục nhìn mấy cô nàng loi nhoi như lâu lắm mới thấy trai Việt Nam chất lượng cao, đang không ngừng bắn tia nhìn trái tim về phía mình.

Quốc Long sau một hồi ngơ ngác thì cũng nhún vai rời đi. Duy Minh thở dài. Cậu không hiểu cảm giác này là sao, cứ như là... bị phản bội ấy... Đúng rồi, là tại tên đó đã nói là cùng nhau làm gay. Khi đã có chút quen thuộc với cảm xúc đó thì bất chợt bị ném về với khẩu vị cũ làm cậu khó thích ứng... Thôi kệ, dù gì thì cậu cũng biết được một điều : Quốc Long chả có cái cảm giác khác lạ nào với cậu hết. Duy Minh tự nhiên thấy buồn buồn... Mà mắc mớ gì cậu phải buồn nhỉ? Chẳng phải cậu chính là hoàng tử Duy Minh nổi tiếng khắp trường sao? Biết bao nhiêu người muốn chạy theo xách túi cho cậu còn không kịp ấy mà... Tên Quốc Long đó cũng chỉ là một con kiến bé xíu thôi, muốn thì cậu vẫn có thể đạp cho nó chết!

À mà không... dù sao tên đó cũng có thực lực ngang ngửa cậu, gia đình cũng chẳng yếu thế hơn, đạp chết hắn không phải chuyện dễ dàng gì... Duy Minh vò đầu, sao cậu lại phải suy nghĩ ba cái chuyện nhảm nhí này chứ!!! Cứ như mấy đứa tự kỷ ấy! Quyết tâm ném mấy cái ý tưởng không thuộc phạm trù Trái đất ra khỏi đầu, Duy Minh tiếp tục phớt lờ sự hiện diện của mấy cô gái, vừa vọc nước vừa đợi Quốc Long về.

- Anh ơi cho hỏi cái, có biết khu Phú Mỹ Hưng ở đâu không?

Một cô nàng tóc xoăn mặc váy dài đột ngột tiến tới trước mặt cậu, cặp kính râm to đùng của cô ta làm Duy Minh suýt chút nữa giật mình ngã ngửa xuống hồ. Người đẹp, trông có vẻ sang trọng, mà nhìn cái túi Gucci ba nghìn đô cô đang đung đưa trên tay là đủ hiểu rồi. Nhanh chóng lấy lại phong độ thường ngày, Duy Minh nở một nụ cười đậm chất lãng tử mà nói

- Bạn cứ bắt taxi rồi hỏi tài xế là biết liền.

- Vậy... bắt taxi chỗ nào? - cô nàng đỏng đảnh vuốt vuốt lọn tóc, môi chu ra làm kiểu dễ thương.

Khóe mắt Duy Minh giựt giựt, nếu không có cái kính khủng khiếp đó thì chắc chắc đây sẽ là một nàng tiểu thư quý phái đang đi lạc. Không để mất hình tượng, Duy Minh vẫn giữ trên môi một nụ cười xã giao hoàn hảo

- Ra ngoài đường là có, hay bạn không biết bắt taxi?

- Biết chứ, nhưng đứng vẫy tay thì nhìn kì lắm.

Cảm giác được cơ mặt của mình đang co rút, cậu đưa tay lên xoa xoa mặt, kiềm chế không quay sang quát thẳng vào mặt cô nàng kia. Đây là Việt Nam! Bộ tưởng ở nước ngoài hay sao mà vẫy tay bắt taxi hả?!!

Đang định làm ngơ cô nàng không bình thường này luôn thì Quốc Long từ xa chạy tới, trên tay là hai lon coca, mặt cười cười

- May mắn ghê, còn đúng hai lon ướp lạnh! - hắn ném cho cậu một lon, xong lại nhìn qua người đang làm cậu đau đầu từ nãy đến giờ, cười ẩn ý - Ghê nha, tôi mới đi một chút mà đã kiếm được một em xinh tươi rồi.

- Thôi đi! - Duy Minh gắt lên, khui lon coca ra uống ừng ực. Cậu không muốn hắn nói chuyện như thế. Sao bỗng dưng ngày hôm nay mỗi lời nói của hắn đều có con gái trong đó thế này? Duy Minh thật sự không thích chút nào, sao hắn không nói chuyện như mọi ngày, dù chán nhưng vẫn làm cậu thấy thoải mái hơn.

Nhưng vẫn có chuyện xảy ra mà hai chàng trai không ngờ tới. Cô nàng tóc xoăn vẫn đang ngoan ngoãn đứng một bên bỗng dưng giật nảy lên, bay đến ôm chặt lấy Quốc Long

- Anh Long! Em nhớ anh chết đi được!!!!! May mà gặp anh ở đây!

- Này, cô là ai thế?! Tôi đâu quen cô! - Quốc Long giật mình đẩy cô nàng ra, làm dấu tôi-không-biết-người-này với Duy Minh đang trố mắt - Đừng có bậy bạ nha, đang chốn đông người đó.

- Anh quên em sao? - giọng cô nàng run run. Cô gỡ kính mát ra, trên gương mặt thiên thần xuất hiện thêm một đôi mắt to, cong cong như trăng lưỡi liềm, hàng lông mi dài rợp bóng... Đúng là mỹ nhân! Duy Minh thầm nghĩ trong đầu. Quốc Long cũng đứng hình năm giây, cho tới khi cô nói tiếp với vẻ trách móc- Em là Mỹ Thanh nè, sao anh có thể quên em được chứ?

Quốc Long ngay lập tức xanh mặt....

- Em về Việt Nam hồi nào? - hắn hỏi gấp

- Hồi sáng, đi kiếm nhà anh mệt dữ lắm á. Ai ngờ chưa gì đã gặp rồi, hên ghê!

- ..............

Thấy không khí có vẻ kỳ lạ, Duy Minh uống xong nửa lon coca liền đặt xuống, tay chống cằm liếc hỏi Quốc Long

- Ai thế?

- Này...... - hắn ậm ừ, mãi một lúc sau mới thở dài quay lại - Đây là....

- Mình là Mỹ Thanh, là vị hôn thê của anh Long. Mình vừa từ Anh về. - cô nàng cười, ra vẻ tự hào lắm

Duy Minh nghe xong liễn sững người ra, không biết nên phản ứng thế nào. Quốc Long rối rắm...

__________________________________________________ ___________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com