Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6.

_____________o0o_____________


- Đau quá, chết tiệt thật!


- Đáng lẽ cậu phải nói câu này lúc mấy người đó còn ở đây - Quốc Long nghiêng người nhìn ra ngoài, sau khi xác định là không còn ai lãng vãng thì mới thoải mái nói tiếp - Ít ra cũng phải cho bọn họ mở rộng tầm mắt một chút. Tiếc thật~


- Ngậm mõm heo lại. Cậu còn có tâm tình chọc người bệnh cơ à. - Duy Minh xụ mặt, làm cho người kia bối rối không biết nói gì tiếp, đành gãi mũi


- Ờ thì... thôi vậy.... Tay cậu có cử động được không?


- Bó cứng ngắc. - cậu ảo não nhìn đống băng gạc đang quấn thành một bó lớn trên bàn tay của mình. Trông đến mà buồn cười, cứ như võ sĩ quyền anh.


Mà nghĩ lại lúc đó cũng hoảng thật, lưỡi lam được dán hờ ngay phía sau lớp giấy gói, Duy Minh chưa kịp phản ứng thì đã ăn trọn cái "của trời ban" này rồi. Ba vết cắt dài trên tay, may mà không sâu tới nỗi phải may mấy mũi, nhưng lưỡi lam lại cứa trúng mạch máu, thế nên mới có cái cảnh máu tuôn như suối khiến mọi người xanh mặt. Choáng váng nằm xuống chiếc giường trắng đặc trưng của phòng y tế, mất máu nhiều làm cậu không tập trung nổi. Dù sao thì cái đám đông ồn ào lôi lôi kéo kéo nhau vào "thăm người nổi tiếng" lúc nãy cũng đã đi xa, trả lại bầu không khí yên bình cho cậu. ... Mà hình như cậu quên cái gì thì phải, chẳng phải ở đây vẫn còn một tên nói nhiều không tưởng đấy sao? =.=


- Ai gửi cái thứ đó cho cậu vậy?


Ông đây chỉ muốn nằm nghỉ ngơi một chút mà mi cũng không cho à?!!


Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Duy Minh vẫn thành thật trả lời


- Nếu biết, cậu nghĩ giờ này tôi còn nằm đây sao?


- Khụ.... Anti fan của cậu chưa bao giờ hành động lộ liễu như thế cả... - Quốc Long vén nhẹ lọn tóc mai phủ xuống mắt cậu. Động tác dịu dàng bất thường làm Duy Minh đỏ mặt, cố gân cổ nói cứng


- Nếu tôi biết được là ai làm, đừng nói antifan, đến hoa khôi của trường tôi cũng xử thẳng tay!!! Dám làm đau bàn tay vàng bạc của tôi...


Quốc Long vò nhẹ mái tóc đen dày của cậu, âm trầm suy nghĩ, ánh mắt thoáng hiện lên một tia cay nghiệt. Đã đụng tới người của hắn, thì đừng mong được bình an.


Trước đây từng có một tin đồn. Đối đầu với ai thì mặc kệ, nhưng đừng để xích mích với người tên Phan Quốc Long. Gây sự với hắn, là gây sự với tất cả những băng đảng đầu gấu của thành phố này. Nhưng vẫn có một điều mà ít ai biết, không chỉ là những nhóm du côn đầu đường xó chợ, Quốc Long còn có mối quan hệ khá tốt với các tổ chức ngầm trong địa bàn phía nam này. Nói trắng ra, hắn đã từng dan díu tới xã hội đen, và chạy trốn khỏi cảnh sát không biết bao nhiều lần rồi.


Đợi cho Duy Minh thiu thiu ngủ, nhìn gương mặt nhợt nhạt của cậu, hắn bỗng nhiên đau lòng. Tranh thủ vuốt ve vài cái cho đã ghiền, Quốc Long thở dài đi ra ngoài. Sau một hồi do dự nhìn điện thoại, lại lén nhìn xem có ai xung quanh không, Quốc Long quyết đoán bấm nút gọi. Không phải đợi lâu, sau hai đợt tít tít, có người bắt máy. Nghe giọng nói không lạ không quen kia, Quốc Long đột nhiên trở nên nghiêm túc, trầm giọng


- Tôi Elvis đây, tôi muốn xem băng ghi hình ẩn đặt ở Đại học Quốc Gia. Gấp!


............................


Tỉnh dậy sau một giấc ngủ tưởng như rất dài, Duy Minh phải mất một lúc mới cảm nhận hết được cơn đau đang từ tay truyền tới. Vậy là thuốc giảm đau bắt đầu hết công hiệu rồi đây. Nghiêng đầu qua một chút, đập vào mắt cậu là bản mặt đang cố tỏ ra ngây thơ của ai kia, cùng đôi mắt to tròn và bờ môi căng mọng. Mà cái sợi màu bạc bên khóe miệng hắn ta là gì thế? Duy Minh nheo mắt, vô thức liếm môi, vừa đưa lưỡi ra đã hiểu rõ ràng mọi chuyện


"Đồ cơ hội!!!!!!!! >o< "


- Trời ban cho một tên khốn như cậu đôi mắt đẹp kia thiệt là quá uổng phí. - cậu bắt đầu mỉa mai với cơ mặt giựt giựt


- Hì hì.... - Quốc Long ngượng ngùng gãi đầu mà cười ngố - Có... có thấy khỏe lên tí nào chưa? Tôi đưa cậu về.


- Về thì về. - Minh chán nản phẩy phẩy cái tay không đau - Nệm ở đây chẳng êm bằng nệm trong nhà.


- Nệm nhà tôi được độn bằng lông cừu, cũng êm lắm.


- .... Vẫn là nên về nhà của tôi đi.


.......................


Ở trường thì đối mặt với những ánh mắt soi mói cùng thương cảm của những sinh viên biết chuyện. Về nhà lại còn phải chịu trận trước cơn cuồng nộ của người chủ gia đình


- Đứa nào dám đụng tới con trai của bà, bà róc xương nó ra!!!!!!!! - vị phu nhân nhìn qua có vẻ tao nhã kia giờ đây không thèm để ý chút hình tượng nào mà vén váy đạp chân lên bàn, gào thét chỉ vào bàn tay bị thương của cậu con trai đang đứng yên chịu trận kia. Bên cạnh, người đàn ông hết lời khuyên nhủ cũng đành chịu thua lau mồ hôi ra hiệu cho cậu về phòng, chính mình hi sinh ngồi đó mà nghe bà nhà đao to búa lớn


Duy Minh run rẩy giơ tay chữ V với ba mình rồi đánh nhanh rút gọn. Lên được nửa cầu thang còn nghe mẹ nói một câu làm cậu rớt mồ hôi hột


- Gọi cho Hạnh Minh mau lên! Nói với nó là em trai nó vừa về nhà với cái tay trắng xác kia kìa!!!


Kèm theo là tiếng dép đi trong nhà lộp bộp, cùng với giọng điệu thì thào xu nịnh của ba cậu


- Biết rồi biết rồi, mình cứ bình tĩnh đi đã, coi chừng nếp nhăn hiện lên bây giờ....


Duy Minh vọt lẹ lên lầu, chui vào phòng đóng ầm cửa lại. 


Chúa ơi! Sẽ không gọi chị hai về thiệt chứ? Chị ấy mà biết chuyện thì chỉ càng thêm rắc rối thôi. Trong lúc Duy Minh đang bận ngồi lo lắng cắn móng tay thì điện thoại rất đúng lúc reo lên


"From : CHUỐI CHIÊN
Bánh bao ngốc, mọi chuyện sao rồi? Ba mẹ có nói gì không? "


Có chút vui vẻ lên rồi, Duy Minh chậm chạp mà gõ lại


"To : CHUỐI CHIÊN
Qúy phu nhân đang tức giận, tôi thì vẫn bình an
"


Ding~ Tin nhắn đến rất nhanh~


"From : CHUỐI CHIÊN
Giữ gìn sức khỏe, đừng để nước vào tay. Tối đau quá thì cứ gọi cho tôi kể khổ cũng được! 
"


Mỉm cười, trước đây cậu chưa bao giờ biết Quốc Long cũng có thể trở nên biết quan tâm như thế. Thế mà sao tụi con gái lại dễ dàng bị cậu dụ dỗ mà bỏ hắn thế nhỉ, một tên con trai hoàn hảo ( gần bằng cậu ) thế này lẽ ra phải được săn đuổi rất ráo riết. Thiệt là.... làm cho Duy Minh không khỏi ảo tưởng, rằng hắn chỉ dịu dàng như thế với mình thôi. Xấu hổ, cậu vùi mặt vào cánh tay, thầm rủa bản thân mình đã quá sức lãng mạn rồi, cứ như mấy cô nàng mới yêu lần đầu trong tiểu thuyết ấy...


Cùng lúc đó, Quốc Long ngồi bắt chéo chân trên ghế bành, vui vẻ nhìn tin nhắn hồi âm chỉ vỏn vẻn một chữ "Ờ". Đúng phong cách của Hoàng tử Bạch mã quá đi, nhưng hắn thừa biết Duy Minh đang rối rắm như thế nào mà, nếu không thì đã đốp chát lại vài câu rồi. Đặt điện thoại xuống bàn, Quốc Long gõ gõ lên máy laptop đang chiếu một video rõ nét, là một người con gái tay cầm hộp quà giấy gói xanh lam cùng chiếc nơ kiểu cách. Chậc, không ngờ là người quen. Quốc Long nheo mắt, dù có quen thì cũng đừng mong chuyện này có thể kết thúc nhanh chóng.

__________________________________________________ _________________________________

__________o0o___________


Sân bay - 6:00 sáng
 

Hạnh Minh bước ra khỏi khu vực phòng chờ, phía sau cô không thiếu những ánh mắt chăm chú dõi theo. Không có gì quá lạ, dù sao thì cô cũng đã quá quen với điều này rồi. Hạnh Minh thừa nhận mình không phải là một cô gái thực đẹp, nhưng có cá tính hay không lại là một chuyện khác. Áo phông ngắn tay, jean "rách rưới style" bó sát, thân hình bốc lửa cùng với một mái tóc dài uốn xoăn đỏ rực không thể khiến người khác rời mắt đi được. Hạnh Minh như một con phượng hoàng mạnh mẽ bước đi giữa dòng người đông đúc, rực rỡ và nổi bật, không thể làm cho người khác ngừng chú ý.


Cô, Hoàng Hạnh Minh, người thừa kế hợp pháp của gia tộc Hoàng Gia. Ba mươi tuổi, cô hiện tại đang là giám đốc công ty giải trí hàng đầu Đông Nam Á, và cũng là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hoàng Lê. Không chỉ được nhiệt tình săn đón với các vị trí cao ngất ngưỡng cùng mức lương khổng lồ, Hạnh Minh còn được bình chọn là một trong mười người phụ nữ được ham muốn nhất của năm. Nói tới đây chắc mọi người sẽ nghĩ rằng cô ta đang làm gì ở sân bay Việt Nam với chẳng có một tên vệ sĩ nào đi theo? Đơn giản thôi, tuy vẻ ngoài thì nổi bật thật, nhưng ở đây đâu ai biết Hạnh Minh là nhân vật như thế nào cơ chứ. Việt Nam cũng là một đất nước hòa bình, làm gì có mấy vụ ám sát người nổi tiếng này nọ kia. Vậy nên cứ im lặng như người bình thường thôi, rầm rộ quá sẽ tác động đến cánh báo giới, lúc đó thì phiền to.


Ra tới cổng sân bay, Hạnh Minh phớt lờ lời mời chào khách của các tài xế taxi gần đó, thong dong rút điện thoại ra.


- Này, anh có rãnh không? Tôi đi nhờ xe được không?


Không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy Hạnh Minh cười to sảng khoái


- Haha, tốt lắm. À, đừng nói nó biết là tôi về nước nhé. Tôi không muốn nó tránh tôi như tránh tà đâu.


Cúp máy, Hạnh Minh bình thản mua một li nước mía vừa uống vừa đợi.


Khoảng mười phút sau, một chiếc BMW đời mới chạy trờ tới dừng trước mặt cô gái, một cậu trai mặt mày non choẹt mở cửa xe bước xuống, cười tươi rói


- Sư tỷ về rồi. Đại ca bảo em tới rước chị!


- Hắn ta cho cậu lái xe một mình? - cô ngạc nhiên. Tên kia giữ người kỹ lắm mà... Chẳng lẽ mới hai năm liền hết hứng thú sao?


- Hì hì, hôm nay đại ca bận nhiều việc, em chỉ đi một mình thôi. - cậu chàng chật vật nhét hết đống hành lý của Hạnh Minh vào cốp xe, sau đó tỏ ra cực kỳ ga lăng mà mở cửa xe, đứng nép sang một bên.


Hạnh Minh phì cười nhìn bộ dáng của cậu nhóc kém hơn mình mười tuổi này. Hai năm trôi qua cũng thật nhiều thay đổi, rốt cuộc thì tên nhóc bụi đời ngày nào cũng có thể trở nên có chút lịch lãm rồi. Cô thở dài, thiệt là nhớ cậu em yêu quý của mình quá đi, không biết bây giờ nó sao rồi. Hai năm qua ở nước ngoài, Hạnh Minh chỉ một lòng lo cho công việc, lâu lâu mới gọi về nhà một lần. Bây giờ nghĩ lại cũng thấy mình thật đáng trách, không làm tròn được bổn phận của người chị. Gõ gõ ngón tay lên ghế da, nhớ ra lý do mình về nước, Hạnh Minh không kiềm được mà lên tiếng hỏi


- Nhóc, chị nghe nói rằng Duy Minh bị thương?


Không ngoài ý muốn thấy cậu trai đang cầm lái run bắn lên, bắt đầu ấp ứ


- D.... dạ..... Hình như là anh ấy bị thương ở trường.... Em có thấy mấy vết cắt....


- Biết ai làm không? 


- Ngài chủ tịch đang cho điều tra.... Nhưng hình như bị cản trở.....


- Bị cản trở? - Hạnh Minh nhổm người dậy, có chút hứng thú - Ai?


- Em không biết..... có nghe đại ca nói chuyện với ngài chủ tịch.... có lẽ là mafia....


Mafia??? Sao lại dính tới xã hội đen cơ chứ? Thảo nào mà mãi chẳng tìm thấy người.... Nhưng rốt cuộc mafia là sao? Là thế lực của kẻ làm bị thương em trai cô.... Hay là của ai khác? Chuyện này không phải là đơn giản....


Qua kiếng chiếu hậu nhìn thấy cô gái với mái tóc đỏ đang trầm ngâm. Cậu trai trẻ cũng biết điều mà ngậm miệng lại, chuyên tâm lái xe.



.................................................. ...



- Hắt xì!!!


Duy Minh đưa tay quẹt mũi, nhưng rồi nhận ra cái đống nilon đang bọc bàn tay của mình nên thôi. Bên cạnh, Quốc Long đang ngâm mình dưới hồ nước nóng nhân tạo nhìn cậu đầy tò mò


- Cậu còn chưa xuống nước, đã bị cảm rồi?


- Không phải cảm. - Duy Minh khịt hịt mũi, chậm rãi bước xuống hồ, thở dài một hơi - Sáng sớm đã được ngâm mình. Thích thật!


Quốc Long cười thầm trong lòng. Nếu biết cậu ta thích ngâm nước nóng thì hắn đã ép cậu đến nhà mình từ sớm, đâu phải đợi lấy cái lí do "Bác sĩ nói ngâm nước nóng rất có lợi cho việc điều trị vết thương" như thế này.


- Mà sao nhà cậu bé thế? - Duy Minh mơ màng nhìn căn nhà một trệt một lầu cực kỳ đơn giản, vẫn không tin là một tên nổi tiếng giàu có (giống cậu) như Quốc Long lại có cuộc sống thanh đạm cỡ này. Vì sao cậu chứng minh được hắn giàu có? Cứ nhìn thử cái hồ nước nóng nhân tạo này xem, không phải thú chơi của đại gia bình thường đâu à.


- Vì tôi ở có một mình, ba mẹ cùng anh trai đều đang định cư ở Canada. - Quốc Long cười ma mãnh - Khi nào rãnh cậu đến ở cùng với tôi cho đỡ buồn.


Duy Minh nhìn chằm chằm hắn, một lúc sau mới lên tiếng


- Cậu buồn à?


- Không hẳn~


- Thế thì thôi vậy....


Như đột ngột được thông suốt, Quốc Long trợn tròn hai mắt nhìn Duy Minh, không ngừng vỗ vào lỗ tai xem mình có nghe lầm không. Không phải Duy Minh vừa nói.... sẽ đến ở với hắn thật đấy chứ?


- Cậu.......


- Hắt xì!!!!!!!!!


- ......... Mau lên bờ thôi, ngâm nước nóng tuy tốt nhưng mà cậu cảm rồi.


Ngồi trên ghế dài cạnh hồ nhìn khói dưới hồ đang bốc lên nghi ngút, Duy Minh cảm thấy buồn ngủ không chịu nổi. Sáng còn chưa mở mắt đã bị cái tên "thích gì làm đó" này trói chặt trong chăn, một đường chở tới nhà hắn. Hừ, nếu không phải tại cái hồ nhân tạo khiến người ta mờ mắt này, cùng với cái lí do đầy lòng nhân từ của hắn, thì đừng mong cậu bỏ qua cho.


Quốc Long cười hì hì nhìn tên nhóc bánh bao mà mình tốn công sức "bắt cóc" đến đây, quả nhiên là cái hồ mà hắn tốn cả đống tiền để xây này có hiệu quả không hề nhỏ mà. Đi đến ném cho cậu chai sữa tươi, Quốc Long vô cùng tự nhiên ngồi xuống sát bên. Cảm giác hai làn da trần tiếp xúc thân mật khiến Duy Minh có chút bối rối, gương mặt lại không tự giác đỏ ửng lên, khiến cho Quốc Long nhất thời ngẩn ngơ.


Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị tiếng điện thoại của cậu làm cho giật mình.


Duy Minh với tay không bị bó nilon tới cầm điện thoại đặt trên bàn trúc, ánh mắt lóe lên khi nhìn thấy số người gọi tới. Cẩn thận, cậu áp điện thoại lên tai, dùng giọng nói dễ nghe nhất của mình mà nói


- Chị hai....


"-..........."


- Em đang ở nhà bạn....


"-..........."


- Chị về nước rồi á!!!!!!?


Quốc Long không biết hai người trao đổi với nhau việc gì, nhưng nhìn gương mặt nhanh chóng chuyển màu của Duy Minh, hắn đột nhiên có dự cảm không tốt......



__________________________________________________ ________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com