Oan gia ngõ hẹp
Sau khi suy nghĩ rất lâu Jin quyết định lên kế hoạch cho một cuộc sống mới . Cuộc sống bình dị mà hạnh phúc mà cậu vẫn luôn kiếm tìm .Ông trời đã đem đến cho cậu người mẹ để yêu thương che chở . Cậu phải cố gắng nắm lấy nó .
Việc cấp bách hiện tại là tìm được một công việc ổn định, chậm rãi tiết kiệm tiền ,Jin còn muốn tu sửa lại căn nhà một chút, không thể để mẹ tiếp tục sống trong hoàn cảnh kém như vậy. Nhưng mà chạy đôn đáo vài ngày nhưng vẫn không có tin tức gì, rõ ràng cũng có mấy công ty biểu hiện ra là muốn nhận cậu , nhưng không biết vì cái gì cuối cùng đều từ chối.
Cậu cũng không biết được liệu có phải Jungkook đứng sau chuyện này hay không, nhưng đã thực lâu Jin không gặp anh, cậu cũng tin rằng anh sẽ không tốn nhiều tinh lực đối với mình như vậy. Có điều trước đây anh đã từng nói, chắc chắn sẽ có biện pháp khiến cho cuộc sống cậu khốn đốn , cho nên việc này nếu nói liên quan đến anh cũng không phải không có khả năng.
Nhắm mắt lại một ngày đi qua, tiền không thể kiếm được, Jin sốt ruột đành phải đổi hướng tìm đến những công việc khác. Vừa vặn siêu thị ở gần nhà muốn tìm người khuân vác hàng hóa, Jin không nghĩ nhiều liền xin vào. Cùng tổ với Jin còn có mười mấy công nhân khác nhưng chỉ có ba người là nam, mỗi ngày đều mang vác thực phẩm đến từng ngăn để lạnh, phân chia sắp xếp cẩn thận, tất cả đều không có máy móc trợ giúp, mệt đến mức cả xương sống và thắt lưng đều đau.
Mà mấy ngày nay việc đau đâu nhất chính là mẹ , Jin không thể nào lý giải cho bà ấy hiểu là cậu có đủ tiền để chăm lo cho bà, bà không cần phải tiếp tục đi nhặt giấy vụn hay chai lọ bên ngoài nữa. Mỗi lần Jin muốn đem mấy bao vải bố cũ nát cùng móc sắt bới rác của bà vứt đi, bà ấy đêu là bộ dáng lo sợ , lôi kéo tay cậu liều mạng lắc đầu.
Cho dù Jin đem ra rất nhiều tiền ý chỉ hai người có tiềm để chi tiêu , có thể sống tốt bà ấy cũng không hiểu, ngược lại còn đem cái túi rút đã vàng ố kia coi như vật trân quý mà đưa cho Jin .
Cậu cùng cô Lee bàn qua về vấn đề này, cô Lee cũng chỉ cười cười nói Jin cứ để mặc bà, nhiều năm như vậy bà đều sống dựa vào công việc đó, có lẽ hiện tại chỉ là thói quen trong tiềm thức, bà còn muốn giúp cậu kiếm thêm tiền.
Trong lòng Jin bất đắc dĩ, lại không có biện pháp làm gì khác.
-----------------------------------------
Mấy ngày gần đây mẹ luôn không có khẩu vị ăn cơm, sắc mặt cũng không được tốt, lúc nào cũng ôm bụng khó chịu.
Cô Lee đã đem bà ấy đến phòng khám phụ cận kiểm tra dạ dày, nhưng không thấy có vấn đề gì. Jin vẫn không yên lòng, chuẩn bị mấy ngày nữa nhân lúc rảnh rỗi sẽ đem bà đến bệnh viện kiểm tra cho chắc.
Công việc trong siêu thị tuy mệt nhưng thời gian giao ban sớm, vừa lúc trong thành phố mới mở một nhà hàng khách sạn cao cấp đang tìm nhân viên phục vụ, Jin thử vận may đến đó hỏi thử, kết quả vừa vặn bọn họ cần người cho hai ca làm, Jin có thể làm được trực tiếp nhận luôn.
Hiện tại mỗi ngày tan ca ở siêu thị, Jin vội vã trở về nhà ăn vài miếng cơm rồi lại gấp gáp chạy tới khách sạn. Những khi ở bên ngoài cũng không thể biết được mẹ làm những thứ gì, chỉ là mỗi lần Jin về nhà bà ấy đều đem tiền phế phẩm bán được đưa cho Jin , lúc thấy cậu nhận lấy còn vô cùng vui vẻ. Số tiên đó, những lúc bà ấy không để ý Jin thường lén để vào chiếc túi rút đã ố vàng, nhìn bà bị lừa còn ở một bên cười ngây ngô, trong lòng tràn ngập ấm áp không nói nên lời.
Tối hôm đó khi đến chỗ làm, khách sạn hình như phải đón tiếp một vị khách quý rất lớn nên quản lý vội vã điều động vài người trong tổ cậu đi qua. Nơi đó là gian phòng bậc nhất của khách sạn. Toàn bộ trong phòng đều được bố trí theo phong cách phương Tây , hình dạng một chiếc đèn lồng cực đại quây tròn vào giữa, trung gian rũ xuống một chùm đèn thủy tinh rực rỡ. Cậu ngây ngẩn nhìn thiếu chút nữa ngốc dại ra, đến khi bị quản lý đi vào đốc thúc mới hồi phục lại tinh thần.
Lát sau quản lý dẫn một vài người đi tới, Jin chỉ ở xa nhìn thoáng qua, vậy mà tức khắc liền cứng đờ.
Người đang tới là Lee Eunsung , anh em tốt nhất trên đời này của Jungkook, và cũng là người trên thế gian này hận Jin nhất.
Năm đó sau khi Jin chụp ảnh uy hiếp Jungkook, người đem Jin đánh cho trọng thương không phải ai khác chính là Lee Eunsung . Kì thật loại căm hận khắc cốt ghi tâm này Jin có thể hiểu được, dù sao cũng là từ nhỏ đến lớn yêu đơn phương anh
hai mươi năm, bị một kẻ như cậu dùng phương thức đê tiện như vậy cướp mất, nếu đổi lại là mình có lẽ cậu cũng sẽ hận đến phát điên.
Đám người càng ngày càng đi tới gần, Jin không dám rõ ràng tránh né mà chỉ tận lực làm bộ bình tĩnh cúi thấp đâu xuống, trong lòng cầu nguyện y đừng chú ý đến mình. Một bước, hai bước... Lee Eunsung lướt qua bên cạnh, Jin khẩn trương nắm chặt hai tay, đợi y đi qua mới âm thầm thở nhẹ một tiếng.
"Khoan đã."
Lee Eunsung đột nhiên lùi đến bên cạnh cậu
"Ngẩng đầu lên."
Một đám người tất cả đều dừng bước nhìn về phía này, Jin không có cách nào tiếp tục trốn, ra vẻ bình tĩnh ngẩng đâu lên nhìn thẳng vào y hỏi:
"Ngài có уêu cầu gì ạ "
Đồng tử Lee Eunsung nháy mắt mở lớn, sửng sốt một giây sau đó y đột nhiên không kiềm chế được mà cười rộ lên.
"Cậu Lee , có vấn đề gì sao ạ ?"
Quản lý vội vã chạy tới, trên mặt một mảnh khẩn trương sợ hãi.
"Không sao... không có vấn đề gì."
Lee Eunsung khoát khoát tay, xoa xoa khóe mắt cười chảy ra nước, thoạt nhìn tâm tình rất tốt đi vào trong. Quản lý vội vàng theo ở phía sau, trước khi đi còn nhíu mày liếc Jin một cái.
Trong lòng Jin khẽ thở dài, tính cách Lee Eunsung như thế nào cậu biết rất rõ, nếu đã bị y nhìn thấy không có khả năng y sẽ thoải mái mà buông tha cho cậu . Từ sau khi chia tay Jungkookquả thực Jin cũng từng nghĩ mình có thể bị rơi vào tay Lee Eunsung hay không, rồi sẽ bị y giết chết ném ở một nơi nào không ai biết. Cậu có thể sống bình an đến giờ này, không biết là do y không đi tìm cậu, hay do cậu may mắn nên y không tìm được nữa.
Quả nhiên lúc bê đồ ăn lên, quản lý thần tình bất an đi về phía Jin , mở miệng nói
" Cậu Lee chỉ tên muốn cậu vào. Đây là có chuyện gì? Hai người quen biết nhau?"
Jin lắc lắc đâu. Quản lý thở dài
"Cậu ngàn vạn lân đừng gây thêm rắc rối cho tôi, đắc tội với cậu Lee này không có lợi ích gì đâu."
Jin bất đắc dĩ cười khổ, mọi chuyện bây giờ nhất định là vô cùng rắc rối rồi. Đi vào không biết có thể đi ra được không, còn về phần đi ra có bao nhiêu nghiêm trọng, tất cả đều không phải do cậu quyết định là được.
Thời điểm Jin đi vào hai người khác đang dọn thức ăn lên, Lee Eunsung nhìn Jin cười cười nói:
"Đến đây rót rượu "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com