Bá Tổng Bất Ngờ Đòi Nhận Tôi Là Vợ Sau Khi Mất Trí Nhớ - 1
Tôi là trợ lý đắc lực của tổng giám đốc, ba năm liền đều tận tụy làm việc, tháng nào cũng quẹt thẻ điểm danh đầy đủ. Nhưng không nghĩ tới lần đầu tiên xin nghỉ phép, tôi lại nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ bệnh viện.
"Trợ lý Liễu, sếp Thượng Dã của cậu bị tai nạn rồi!".
Tai nạn? Toàn thân tôi chết lặng, suýt chút nữa làm rơi cả điện thoại xuống đất. Thượng Dã tổng không thể xảy ra chuyện gì được!
Ngày hôm qua anh ấy đã hứa tăng lương gấp đôi cho tôi, anh ấy mới chỉ nói miệng chứ chưa phê duyệt cho tôi đâu!
Khi tôi vội vã chạy tới bệnh viện, Thượng Dã Tước Đa vừa mới kiểm tra xong, đang được đẩy vào phòng bệnh. Tôi lo lắng chạy tới hỏi bác sĩ Vưu, "Thượng Dã tổng, anh ấy không sao chứ?".
Vưu Đương, bác sĩ điều trị cho anh ấy tiếp lời, "Tài xế kịp thời bẻ tay lái, nên Thượng Dã tổng cũng không bị thương. Nhưng do đó mà anh ấy bị chấn động não, dẫn đến mất trí nhớ, còn ngoài ra không còn triệu chứng nào khác lạ cả."
"Mất trí nhớ?". Tôi kêu lên.
Bá tổng + Tai nạn xe + Mất trí nhớ, đây là chuyện gì thế này?
Vưu Đương thấy sắc mặt tôi không tốt lắm, lập tức an ủi tôi, "Chỉ là tạm thời thôi, sau này sẽ từ từ nhớ lại, cậu cũng đừng sốt ruột."
Sốt ruột! Sao lại không sốt ruột! Một ngày cũng mất rất nhiều tiền đấy! Là anh ta, anh ta có sốt ruột không!
Tôi thử lại gần hỏi Thượng Dã Tước Đa, "Thượng Dã tổng, anh còn nhớ tôi không?"
Dưới ánh mắt mong chờ của tôi, Thượng Dã Tước Đa gật đầu. Tôi cảm động đến rơi nước mắt, định nhắc với anh ấy về lời hứa tăng lương gấp đôi cho tôi. Tôi chưa kịp nói gì, đã thấy Thượng Dã Tước Đa rời giường bệnh, đi thẳng đến chỗ tôi.
Tôi nghi hoặc đến đỡ anh ấy, "Thượng Dã tổng?".
Thượng Dã Tước Đa không đáp lại, cúi đầu ôm tôi, "Vợ ơi... Sao bây giờ em mới tới...". Anh giống như chú cún đang tủi thân, vừa làm nũng vừa dụi mặt vào tôi.
Tôi: !
"Thượng Dã tổng, anh nhận nhầm người rồi! Tôi là trợ lý Liễu Ngư của anh đây!".
Thượng Dã Tước Đa nói theo tôi, "Liễu Ngư?".
Tôi gật đầu lia lịa, "Vâng!".
"Là vợ anh!"
[...]
Thượng Dã Tước Đa bị tai nạn ở đâu mà bị đâm đến mất trí luôn rồi?
Phải nói rất nhiều mới khuyên nhủ được Thượng Dã Tước Đa quay lại giường bệnh.
Tôi kéo Vưu Đương ra ngoài hỏi, "Thật sự chỉ mất trí nhớ thôi sao? Chứ không phải bị ai đó nhập vào đấy chứ?".
Vưu Đương cạn lời, "Trợ lý Liễu, đây không phải phim."
Tôi phát quạo, "Mất trí nhớ đều thế à! Tôi nghi ngờ một chút cũng hợp tình hợp lý mà đúng không? Hay là, chẳng lẽ là bị rối loạn nhận thức giới tính? Dù sao tôi cũng là đàn ông, Thượng Dã Tước Đa không nhìn ra sao?".
Vưu Đương vuốt cằm, "Hai người... quen nhau khi nào?".
Tôi: ?
Tốt lắm, lại có thêm một người mất trí.
Thấy tôi có chút suy sụp, Vưu Đương an ủi tôi, "Có lẽ do cậu ta mất trí nhớ, nên mới nhận nhầm cậu thành người khác. Mặc kệ như thế nào, cậu cũng phải chiều theo ý Thượng Dã tổng, làm vợ của cậu ta mấy ngày, chờ đến khi cậu ta nhớ ra là được". Nói xong còn vỗ vai tôi.
Tôi vô cảm đẩy anh ta ra, "Nói thì hay đấy, anh nghĩ làm vợ dễ lắm sao. Tôi lại còn là đàn ông..."
________________________________________________________________________________
Dù không muốn nhưng vì tiền lương, tôi chỉ có thể ở lại chăm sóc cho Thượng Dã Tước Đa. Dù sao, cả gia đình Thượng Dã đều đã ra nước ngoài du lịch, còn anh ấy vì tham công tiếc việc quá nên chọn ở lại.
Khi Thượng Dã Tước Đa thấy tôi đi vào, phía sau như mọc thêm cái đuôi, nhiệt tình vẫy, "Vợ ơi...". Giọng điệu làm nũng, nhiệt tình gọi, mắt còn ươn ướt như cún con.
Tôi cảm thấy rùng mình, khó khăn nói, "Thượng Dã tổng, anh có thể... đừng gọi như thế được không."
Không biết những lời này có vấn đề gì, mà Thượng Dã Tước Đa run lên, cả người suy sụp, "Vợ ơi, em không cần anh nữa sao?".
Vừa nói, anh ấy vừa cẩn thận kéo tay áo tôi, thấy tôi không phản đối thì ôm chặt eo tôi dựa vào người tôi, "Anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà, vợ đừng bỏ rơi anh nhé."
Tôi đã quen nhìn thấy một Thượng Dã Tước Đa lạnh lùng ít nói, nên nhìn anh ấy thế này khiến tôi không thể tiếp nhận nổi. Rốt cuộc là ai đã hái đóa hoa cao ngạo này xuống, còn làm cho người ta... Thành ra thế này. Nhưng không còn cách nào khác, vì gấp đôi tiền lương, vì khoản lương kếch xù trong năm nay.
Tôi cắn răng nuốt xuống sự rùng mình, dịu giọng lại, "Tôi sẽ không bỏ rơi anh đâu, trước tiên, anh buông tay ra đã."
Nghe thấy thế, Thượng Dã Tước Đa vui vẻ, dụi mặt vào cổ tôi, sau đó ngoan ngoãn buông ra. Phòng bệnh yên tĩnh, bầu không khí trở nên vô cùng ngượng nghịu.
Tôi rất may mắn, vừa tốt nghiệp đã vào làm ở Thượng Dã thị, trở thành trợ lý của Thượng Dã Tước Đa. Chỉ cần Thượng Dã Tước Đa gọi một cuộc điện thoại, tôi sẽ có mặt bất cứ lúc nào, đến mức tôi hoàn toàn không có thời gian để yêu đương.
Thế cho nên, tôi không biết phải đối phó với tình hình hiện tại như thế nào.
Đợi chút...
Thượng Dã Tước Đa cũng bận sấp mặt, vậy mà anh ấy lén lút nói chuyện yêu đương ở sau lưng tôi từ lúc nào? Còn bám người thế này, chẳng lẽ bọn họ vừa mới ở bên nhau?
Trong đầu tôi lướt qua những người Thượng Dã Tước Đa đã gặp gần đây, cố gắng tìm kiếm người vợ đích thực của anh ấy. Nhưng Thượng Dã Tước Đa ngày nào cũng bày ra vẻ mặt khó ở chẳng đối sự khác biệt với ai.
Thôi bỏ đi, chờ Thượng Dã Tước Đa nhớ lại thì sẽ biết là ai thôi. Nghĩ như vậy, tôi cũng không cảm thấy lo lắng gì nữa, người nào trả tiền được làm bố tôi, trước tiên cứ chiều theo ý Thượng Dã Tước Đa vậy!
Ở lại bệnh viện theo dõi một ngày, xác nhận Thượng Dã Tước Đa ngoài việc bị mất trí nhớ thì cũng không có triệu chứng nào khác thường. Nên tôi đã làm thủ tục xuất viện, sau đó đưa anh ấy về nhà.
Bá tổng Thượng Dã Tước Đa không sống trong biệt thự xa hoa như trong truyện hay viết, nhà anh ấy cũng không có quản gia hay người hầu xếp thành hàng dài. Chỉ có một mình tôi, người có cái danh trợ lý riêng, kiêm luôn trợ lý đời sống cho anh ấy. Khu dân cư này vừa mới khai phá, lúc này cũng không có nhiều người dọn vào ở, nên rất vắng vẻ.
Thượng Dã Tước Đa cũng vừa mới chuyển đến đây không lâu, tôi đã đến đây vài lần, nhưng cũng chưa từng lên nhà anh ấy bao giờ. Cho nên, khi đến cửa nhà, tôi mới nhận ra rằng đây là khóa mật mã chứ không phải khóa vân tay.
Tôi nhíu mày, có một loại linh cảm chẳng lành, "Thượng Dã tổng, anh còn nhớ mật mã để mở cửa không?".
Thượng Dã Tước Đa lắc đầu, tủi thân nói, "Sao vợ lại gọi anh là Thượng Dã tổng, nghe thế lạ lùng xa cách lắm!".
"..."
Không gọi là Thượng Dã tổng, chẳng lẽ gọi là chồng?
Tôi vừa lẩm bẩm, vừa nhập ngày sinh của Thượng Dã Tước Đa vào khóa mật mã, nhưng mật khẩu lại không đúng. Tôi thử bàn bạc với Thượng Dã Tước Đa, "Thượng Dã tổng, nếu anh không nhớ mật khẩu... Hay là tôi đưa anh đến chỗ khác nhé?".
Thượng Dã Tước Đa bướng bỉnh nói, "Không, anh muốn ở với vợ cơ!".
Tôi cảm thấy rất mệt mỏi, vì vậy tôi đành phải đưa Thượng Dã Tước Đa về nhà tôi. Bám người thế này! Lương gấp đôi tôi cũng không thèm, ít nhất cũng phải gấp ba!
________________________________________________________________________________
So với căn hộ cao cấp của Thượng Dã Tước Đa, căn hộ của tôi rất đơn sơ.
Tôi không có yêu cầu cao về chỗ ở, cộng với việc thường xuyên phải tăng ca và đi công tác, nên có đôi khi nửa tháng tôi mới về nhà một lần. Vì vậy, tôi vẫn sống trong căn hộ chưa đến 40 mét vuông.
Bình thường, ở một mình tôi vẫn thấy khá ổn, nhưng hôm nay có thêm Thượng Dã Tước Đa, lại có vẻ chật chội. Hơn nữa, loại căn hộ này chỉ có một phòng, điều đó có nghĩa là tối nay tôi phải chen chúc với Thượng Dã Tước Đa.
Tôi nỗ lực tìm vẻ ghét bỏ trên mặt anh ấy, bá tổng chắc không quen ở chật chội như này đâu nhỉ! Hiện tại đổi ý định đến khách sạn ở vẫn chưa muộn lắm đâu!
Không ngờ tới, Thượng Dã Tước Đa cũng không chán ghét, ngược lại còn trực tiếp coi mình là chủ nhà, chiếm luôn phòng ngủ của tôi.
Được rồi! Tối nay nhường anh ấy phòng ngủ, tôi ngủ phòng khách!
Tôi lục tung tủ quần áo, tìm thấy chiếc áo sơ mi chưa mặc lần nào đưa cho Thượng Dã Tước Đa.
Chiếc áo này tôi mua trên mạng, nào ngờ áo rộng quá, vốn định trả lại nhưng lại bị Thượng Dã Tước Đa lôi đi công tác gần nửa tháng, nên cuối cùng tôi để áo ở nhà. Dù sao nó cũng rộng hơn áo tôi thường mặc một cỡ, vừa hay Thượng Dã Tước Đa mặc vừa.
Thượng Dã Tước Đa cũng không chán ghét, cầm lấy đi tắm. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cầm chăn đi sang phòng khách trải ga giường.
Khi tôi chuẩn bị xong, cũng không biết Thượng Dã Tước Đa đã tắm rửa xong từ lúc nào chạy ra, "Vợ ơi, anh đã làm gì sai sao? Sao em lại chia phòng ngủ với anh?".
Tôi làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục giũ chăn.
Nhưng Thượng Dã Tước Đa lại được nước lấn tới, "Vợ ơi, hôm nay anh chưa được em ôm với hôn cái nào luôn á!".
"..."
Cảm ơn, sợ thật đấy, cho dù thật sự yêu nhau cũng không bám người như này nhỉ? Bám người cũng không sao, nhưng sao lại còn muốn ngày nào cũng ôm hôn? Nghĩ đến cảnh tượng đó, tôi nổi hết cả da gà.
Thượng Dã Tước Đa vẫn làm nũng, "Vợ ơi, sao em lại không để ý tới anh nữa rồi?".
Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được nữa, một cước đá bay Thượng Dã Tước Đa đang bám lấy tôi, "Thượng Dã tổng, tôi là đàn ông!".
Những lời kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng được nói ra, liệu lần này Thượng Dã Tước Đa có nhớ lại không?
Không ngờ, Thượng Dã Tước Đa tỏ ra tủi thân nhưng vẫn cố bám lấy tôi, "Vợ là đàn ông cũng là vợ mà! Sao em lại nỡ lòng nào bỏ rơi chồng con lại như vậy chứ?".
Tôi: ?
Tôi chợt thấy trước mắt tối sầm, con ở đâu ra? Anh ấy có thể nói cho tôi biết con ở đâu ra không?
________________________________________________________________________________
"Hai người... đến con cũng có rồi sao?". Mắt tôi trừng to, vẻ mặt nghi ngờ.
Thượng Dã Tước Đa sửa lại, "Là chúng ta."
"Hai thằng đàn ông như chúng ta sao có thể lòi ra con được!".
Thượng Dã Tước Đa bị mắng, tủi thân nói, "Vợ ơi... em không cần bố con anh nữa sao...".
Nói dông nói dài, vấn đề lại quay về như lúc ban đầu.
Tôi day trán, hỏi Thượng Dã Tước Đa, "Thế con đâu? Chắc không thể vẫn còn ở trong bụng tôi đâu chứ nhỉ?".
"Hạnh Hoa đi trại hè rồi, sáng mai sẽ đón con bé về!".
Quá trời rồi, còn có thể đi trại hè luôn rồi, thế thì con cũng phải lớn lắm rồi đấy nhỉ!
Đợi đã... Hạnh Hoa, Thượng Dã Hạnh Hoa. Đây chẳng phải là cháu gái của Thượng Dã Tước Đa sao? Tôi khó hiểu nhìn Thượng Dã Tước Đa, chẳng lẽ là bởi vì độc thân lâu quá, nên anh ấy muốn cưới vợ sinh con đến điên rồi sao?
Nếu không, làm sao có thể mất trí đến tận mức này cơ chứ? Có phải nên để bác sĩ Vưu kiểm tra lại lần nữa mới được! Hay là đổi bác sĩ khác? Vưu Đương có vẻ không đáng tin cho lắm...
Sự việc cuối cùng cũng được làm sáng tỏ, tôi cạn lời, "Sao anh nhớ chuyện đón con mà lại không nhớ mật khẩu nhà?".
Thượng Dã Tước Đa tràn đầy tự hào, "Anh còn nhớ vợ nữa."
Cơn giận vừa kìm hãm lại bùng lên. Tôi tự nhủ, không được đánh sếp, không được đánh người trả lương cho mình.
Sau khi chuẩn bị xong tâm lý, tôi nói sang chuyện khác, "Nếu ngày mai muốn đi đón con, thì đi ngủ sớm một chút đi."
Tranh cãi hồi lâu, Thượng Dã Tước Đa cũng nhìn ra sự phản kháng của tôi, nên cũng không nói thêm gì nữa. Vừa vào phòng, anh ấy lại thò đầu ra, "Vợ ngủ ngon, moa". Rồi dùng ánh mắt u oán nhìn tôi, sau khi xác nhận tôi sẽ không đổi ý, ủ rũ trở về phòng.
Tôi, "......".
Ban ngày, Thượng Dã Tước Đa cứ bám lấy tôi, thế là đến đêm, tôi mơ thấy mình bị bán vào trong núi làm vợ. Hơn nữa, còn muốn tôi ba năm sinh hai, năm năm sinh ba.
Khiến tôi tỉnh cả ngủ.
Tôi lau mồ hôi lạnh, đi vào phòng tắm, sau khi xác nhận mình vẫn là đàn ông, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tôi cũng không cảm thấy buồn ngủ nữa, đành phó mặc cho số phận, mở máy tính xử lý một số email còn tồn đọng lại.
Hy vọng ngày mai, sau khi đi đón Thượng Dã Hạnh Hoa có thể khiến Thượng Dã Tước Đa nhớ lại. Nếu một tiếng "Chú" không khiến anh ấy nhớ lại, thì gọi thêm vài lần là được.
Cứ vô thanh vô thức đập tan giấc mộng làm bố của anh ấy đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com