Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vô Sỉ - Text Fic

Hãy tưởng tượng một AU mà Thượng Dã Tước Đa 28 tuổi và Liễu Ngư 16 tuổi. Lần đầu gặp gỡ của hai người là khi Liễu Ngư tới trông nhà cho chú của mình ở đảo Hải Hoa khi gia đình chú đi du lịch.

Liễu Ngư là một người hướng nội thích an tĩnh thế nên mấy ngày ở trên đảo Hải Hoa, cậu chỉ biết làm một "Con cá trạch" trong biệt thự, thỉnh thoảng ngẫu hứng đứng ở ban công múa một vũ khúc cổ phong. Vốn dĩ xung quanh vắng lặng nên Liễu Ngư hoàn toàn không biết thực chất mình có một vị hàng xóm, người đó luôn lén lút say mê ngắm nhìn mỗi khi cậu đắm chìm trong vũ khúc của mình.

Thượng Dã Tước Đa sau hai ngày thầm lặng ngắm nhìn tiểu tiên tử của mình múa thì không nhịn nổi việc núp bóng nữa muốn làm quen với em ấy. Thế là canh lúc Liễu Ngư chịu mở cửa ra ngoài đi dạo, anh đã ra ngoài vờ như tình cờ chào hỏi. Vừa gặp Liễu Ngư thì liền mở lời tán tỉnh, trêu chọc khiến cậu ngại ngùng đỏ mặt đến mức thẹn quá hóa giận.

Tước Đa: Tôi không thể ngờ rằng cháu trai của chú Tôn lại xinh đẹp như thế này đấy! Tôi là Tước Đa Thượng Dã, em tên gì vậy, bé yêu?

Liễu Ngư: Tôi sẽ chỉ ở đây trong hai tuần và không có ý định tìm một người bạn mới, nên việc cho anh biết tên thật quá thừa thãi.

Tước Đa: Ồ bảo bối à! Thật trùng hợp tôi cũng không có ý định trở thành bạn của em, tôi muốn trở thành người đàn ông của em cơ. Và cảm ơn em vì đã cho tôi biết thời hạn để tán tỉnh em là hai tuần, tôi nhất định cố hết sức dù có không kịp thời hạn thì vẫn sẽ không bỏ cuộc đâu.

Liễu Ngư tức đến mức đỏ mặt giận dữ rít lên nhưng Tước Đa lại lấy làm vui vẻ tiếp tục cười khanh khách trêu chọc cậu.

Liễu Ngư: Anh... Anh... Đồ vô sỉ! Tôi không có nói sẽ cho anh cơ hội, cái tên này.

Tước Đa: Nhìn em giận lên rất dễ thương đó, bé yêu. Vì em không cho tôi biết tên mà em lại xinh đẹp thế này nên tôi sẽ gọi em là tiểu bảo bối nhé cưng.

Liễu Ngư: Tôi không còn nhỏ nữa hơn nữa chúng ta chỉ là người lạ, anh không được phép gọi thân mật như thế.

Tước Đa: Nhưng tôi vừa gặp em như đã quen, em rõ ràng là người tình tiền kiếp của tôi. Tôi vẫn nhớ rõ đôi mắt nai tơ của em cơ mà, chúng ta làm sao là người lạ được, chúng ta là "Thiên duyên tiền định".

Liễu Ngư: Anh... Anh... Anh là đồ ngả ngớn, vô sỉ.

Tước Đa: Thật lấy làm tiếc nhưng giờ tôi có công việc phải giải quyết nên chúng ta không thế tiếp tục tán tỉnh nhau được, nhưng đừng lo tối nay chúng ta có thể tiếp tục trong nhà của chú em hay nhà tôi đều được cả, đừng ngại. Vậy tạm biệt em nhé, tiểu bảo bối.

Nói rồi Tước Đa quay gót đi về chiếc Cruiser của mình, bỏ lại Liễu Ngư đang điên tiết tới mức nghiến răng phía sau. Cậu không thể hiểu nổi ai sao anh ta có thể mặt dày vô liêm sỉ tới vậy.

________________________________________________________________________________

Liễu Ngư đã ở nhà chú mình tại đảo Hải Hoa được năm ngày và trong năm ngày liên tiếp đều bị Tước Đa chọc ghẹo cứ gọi là bảo bối này, bảo bối nọ làm cậu buộc lòng phải khai tên của mình ra. Liễu Ngư đã kể cho chú của mình nghe về Tước Đa, chú tỏ ra ngạc nhiên nhưng lại cười xòa bảo anh lễ phép lắm chắc là thấy Liễu Ngư đáng yêu nên chọc ghẹo chút thôi, lúc trước anh vẫn hay đùa giỡn mấy đứa nhóc nhà chú.

Tuy nhiên đó đâu phải là mấy lời chọc ghẹo thông thường rõ ràng là tán tỉnh hoặc là có thể gọi là vừa chọc ghẹo vừa tán tỉnh dù thế nào thì vẫn không phải lời chọc ghẹo trẻ con. Trước nay Liễu Ngư chưa từng nghe mấy lời tán tỉnh táo tợn kiểu này nên cậu xấu hổ tới mức mặt đỏ tía tai, một vài lần còn khiến cậu hoảng sợ nữa.

Tỉ như đêm qua khi Liễu Ngư đã yên vị trên giường với chiếc máy tính thưởng thức một bộ phim cổ trang, thì nghe được vài tiếng rên rỉ gợi tình từ nhà bên phát ra. Dù Liễu Ngư đã cố lờ đi nhưng mấy âm thanh nhạy cảm đó vẫn cứ tiếp tục, khiến cậu không thể nào tập trung xem phim, thậm chí còn có chút "Phản ứng". Vậy nên dù không cam lòng cậu vẫn phải rời giường mà qua đập cửa nhà tên hàng xóm phiền phức để nhắc nhở về vấn đề "Ô nhiễm tiếng ồn".

Tước Đa: Ồ! Có chuyện gì vậy, tiểu bảo bối?

Liễu Ngư: Tôi đã nói với anh đừng gọi tôi như thế. Thôi bỏ đi nói với anh đúng là vô ích... Tôi qua đây là để nhờ anh một chút.

Tước Đa: Là chuyện gì vậy? Nếu giúp được tôi nhất định sẽ tận tâm.

Liễu Ngư: Anh... Anh và người yêu anh có thể làm ơn khi "Hành sự" thì nhỏ tiếng lại được không? Thực sự phiền chết đi được đấy.

Tước Đa: Cưng à! Anh đã bảo với em là anh chưa có người yêu, đó chỉ là tiếng của bộ porn anh đang xem thôi. Thế em có muốn tham gia cùng anh không?

Giọng Tước Đa trầm khàn trông đày nguy hiểm khiến Liễu Ngư cảm thấy mặt mình nóng ran lên mà lắp bắp.

Liễu Ngư: Gì... Gì cơ... Tham gia cái gì chứ?

Tước Đa: Thưởng thức bộ phim cùng tôi và nếu em muốn chúng ta có thể "Thực hành" luôn.

Liễu Ngư: Tôi... Tôi... Tôi chỉ mới 16 tuổi. Anh... Anh không được phép làm bậy.

Tước Đa: Chúa ơi, bé con! Tôi không quan tâm tới luật trẻ em lắm đâu, nhưng tôi đã nhắc tới câu "Nếu em muốn" mà nhỉ. Vậy nên... Ngư Nhi à! Quyết định vẫn là ở em đấy, vào nhà chỉ xem phim không có gì khác chắc việc mời trẻ dưới vị thành niên xem porn không phải bất hợp pháp đâu nhỉ? Hoặc chúng ta có thể... Ừm... Em hiểu ý tôi mà cưng hay đơn giản là cho tôi một cuộc hẹn vào ngày mai để đổi lấy việc tôi tắt bộ phim mình đang xem. Tất cả đều do em quyết định tôi không ép.

Liễu Ngư: Chúa ơi! Anh... Anh... Sao anh lại biến thái thế hả?

Nói đoạn Tước Đa từng bước tiến ra cửa đi về phía Liễu Ngư, không chút liêm sỉ nắm lấy eo cậu siết chặt cậu trong vòng tay thủ thỉ.

Tước Đa: Đúng vậy bảo bối, tôi là một tên biến thái. Thế theo em tôi biến thái theo loại nào? Biến thái không hoàn toàn hay biến thái hoàn toàn?

Liễu Ngư: Anh thật sự không biết xấu hổ phải không? Anh... Anh...

Tước Đa: Tôi làm sao hả, bảo bối? Em vẫn chưa có sự lựa chọn của mình hay em muốn để tôi chọn giúp.

Liễu Ngư: Anh là đồ vô lại... Anh... Anh...

Tước Đa: Nếu em đã bảo tôi là một tên vô lại thì có lẽ tôi vô lại hơn một chút cũng không sao nhỉ? Vậy phương án thứ hai tôi rất thích đấy, nào vào nhà tôi đi đừng ngại, tôi đảm bảo em sẽ phát mê cho mà xem.

Nói rồi Tước Đa giả vờ dùng chút lực kéo Liễu Ngư vào nhà khiến cậu hoảng lên vùng vẫy.

Liễu Ngư: Này... Khoan... Được rồi! Anh... Anh có một cuộc hẹn với tôi ngày mai. Làm ơn thả tôi ra và tắt bộ phim đó đi.

Tước Đa ngay lập tức thả Liễu Ngư ra mà nở nụ cười đắc ý.

Tước Đa: Đương nhiên rồi bảo bối, tôi sẽ tắt nó ngay và ngủ sớm chuẩn bị cho buổi hẹn ngày mai của chúng ta. Ngủ ngon, Ngư Nhi.

Và vâng, ngay sau khi Tước Đa đóng cửa Liễu Ngư đã lập tức rít lên.

________________________________________________________________________________

Sau chuyện đêm qua thì Liễu Ngư đã nghĩ thật sự phải có một cuộc hẹn với Thượng Dã Tước Đa nhưng thật may mẹ cậu đã tới thăm cậu. Ôi quả nhiên là người phụ nữ yêu cậu nhất mà, mẹ luôn là một vị cứu tinh của cậu.

Thế nhưng cậu đã nhầm, cái tên không biết xấu hổ kia khi biết tin mẹ cậu đến đã mặt dày chuẩn bị một bó hoa với lời cầu mong được ăn tối cùng. Và tệ hơn là mẹ cậu rất thích sự nhiệt tình của Tước Đa luôn miệng khen ngợi, nội tâm Liễu Ngư chỉ muốn khóc thét.

Tước Đa: Cô cứ để cháu dọn dẹp ạ, cô và Ngư Nhi cứ ngồi nói chuyện đi.

Mẹ Liễu: Sao có thể để khách làm việc này chứ, cháu cứ ngồi đó đi để cô với Tiểu Ngư Nhi dọn cho.

Tước Đa: Cô nói cháu là khách làm cháu buồn đấy ạ! Mẹ của Ngư Nhi thì cũng như mẹ cháu mà.

Liễu Ngư nghe tới đây thì thấy rất không lọt tai liền phản bác.

Liễu Ngư: Chuyện gì vậy chứ? Làm thế nào mà mẹ tôi cũng như mẹ anh được hả?

Tước Đa: Kết hôn là được còn gì.

Liễu Ngư: Cái tên này...

Mẹ Liễu: Thằng bé này đáng yêu ghê cơ.

Tước Đa: Dạ cháu cảm ơn cô.

Liễu Ngư: Mẹ...

Mẹ Liễu: Cậu ấy đáng yêu mà con, cậu ấy còn quan tâm tới con nữa. Trong thời gian Liễu Ngư ở đây cháu chăm sóc thằng bé giúp cô nha, Tiểu Ngư Nhi tuy hơi khó gần một chút nhưng đó chỉ là mới đầu thôi chứ con trai cô chu đáo và quan tâm người khác lắm cơ. Thằng bé mà có người yêu thì ngoan ngoãn với người yêu mình lắm.

Liễu Ngư: Mẹ, mẹ nói gì vậy!

Tước Đa: Dạ! Cháu hứa sẽ cố gắng hết sức.

Liễu Ngư liền cảm thấy tương lai của mình ngày càng mờ mịt, nhận thấy người mẹ yêu quý của cậu đang có dấu hiệu muốn "Bán" cậu đi còn là bán với giả hời cho một tên mồm mép.

________________________________________________________________________________

Theo như đã hứa thì Liễu Ngư phải hẹn hò với Tước Đa một buổi, Liễu Ngư thực sự không thích chút nào nhưng cậu là người trọng chữ tín, lời đã nói ra thì phải giữ đúng lời. Với lại lỡ từ chối lại để anh ta có lý do vòi ra mấy yêu cầu quái đản hơn.

Trái với phán đoán của Liễu Ngư rằng Tước Đa sẽ đưa cậu tới buổi tụ tập nào đó hay mấy cuộc đua xe nhưng Tước Đa lại đưa Liễu Ngư đi hái quả họ berries.

Liễu Ngư: Tôi không ngờ là anh mà có thể có sở thích này. Đi hái trái cây sao? Nghe không hợp với tác phong trước giờ của anh.

Tước Đa: Tôi đã nói tôi thích những quả ngọt mọng nước như em mà, tôi còn biết cách nâng niu để chúng luôn chín mọng mà không bị dập đấy.

Liễu Ngư nghe mấy lời ẩn ý này chỉ có thể xấu hổ, đỏ mặt tía tai đi nhanh chân chứ không dám đôi co tiếng nào với anh.

Tước Đa: Với lại em thích mấy loại quả họ berries còn gì.

Liễu Ngư: Anh đưa tôi tới đây vì biết tôi thích quả họ berries à?

Tước Đa: Tất nhiên, hôm nay em cứ ăn thỏa thích còn nữa em muốn hái mang về bao nhiêu cũng được tôi lo hết.

Liễu Ngư: Vậy tôi không khách sáo, cảm ơn anh.

Liễu Ngư đã nghĩ hôm nay mình phải khó chịu với việc Tước Đa đeo bám cả ngày nhưng hóa ra việc bị Tước Đa lẻo đẽo theo sau cũng vui vui đấy chứ. Nhất là khi anh luôn đút cho cậu mấy loại quả berries như dâu tây, dâu tằm, việt quất, mâm xôi, phúc bồn tử,... Ừm! Liễu Ngư không thấy việc Tước Đa theo đuôi là vui đâu cậu chỉ vui vì mấy quả berries thôi, đúng rồi cậu chỉ thích mấy quả berries thôi.

Thì ra vườn quả này là của dì Tước Đa, chẳng trách có thể hái tùy ý như vậy lại còn được tặng bánh phô mai mứt mâm xôi ngọt mịn nữa. Điều làm Liễu Ngư ngạc nhiên hơn là món bánh này là do Tước Đa đích thân làm.

Liễu Ngư: Sao anh biết tôi thích các loại quả họ berries vậy?

Tước Đa: Mẹ nói cho anh đấy.

Liễu Ngư: Mẹ... Mẹ tôi á?

Thấy Tước Đa gật đầu, còn ngầm khẳng định đã có thể gọi mẹ Liễu là mẹ một cách tự nhiên, Liễu Ngư liền phồng má phản đối.

Liễu Ngư: Này! Không được gọi tùy tiện như thế chứ, tôi đã nói rồi đó là mẹ tôi không phải mẹ anh.

Tước Đa: Anh không biết! Mẹ cho phép anh rồi, em không cấm được đâu.

Liễu Ngư: Anh đừng có mà...

Tước Đa: Hơn nữa đã từ lâu rồi anh không được gọi tiếng đó nữa.

Liễu Ngư: Mẹ anh...?

Tước Đa: Mẹ anh qua đời trong một vụ tai nạn khi anh được 10 tuổi, bà cũng thích những quả họ berries như em... Bà thích nhất chính là món bánh phô mai mứt mâm xôi này nên anh đã học làm nó. Đây là món mà anh không cho phép mình quên công thức vì đó là cả tuổi thơ của anh và gần như là điều duy nhất mà anh từng làm được cho mẹ.

Liễu Ngư: Em xin lỗi... Em... Em không có ý nhắc lại việc đó.

Tước Đa: Cho anh ôm em một cái đi.

Liễu Ngư chưa từng nghĩ mình sẽ dễ dàng đáp ứng việc tiếp xúc cơ thể với Tước Đa như thế này, nhưng lần này cậu ngay lập tức ôm lấy anh vỗ về. Liễu Ngư cảm thấy không tiếc gì lắm việc chia sẻ mẹ mình với Tước Đa.

Liễu Ngư: Anh đừng buồn... Từ giờ anh đã có mẹ em rồi, anh có thể tự do gọi bà ấy như vậy em không nói gì đâu.

Tước Đa: Thật sao?

Liễu Ngư: Dạ.

Tước Đa: Ngư Nhi dạ một tiếng ngọt như vậy... Có phải em đã phần nào suy nghĩ tới việc lấy tôi rồi không?

Liễu Ngư: Anh mơ đi.

Thật là quả nhiên không thể nào đồng cảm với anh quá lâu mà, Liễu Ngư vùng vằng thoát ra còn Tước Đa thì cười hì hì bảo Liễu Ngư không được nuốt lời. Liễu Ngư tức lắm nhưng không hiểu sao lại vừa mắng vừa cười cũng không còn cảm thấy Tước Đa phiền phức nữa.

________________________________________________________________________________

Thời gian hai tuần đã hết và Liễu Ngư vẫn chưa nhận lời đồng ý làm người yêu của Tước Đa, cậu có cảm giác như người chiến thắng vậy vì cậu đâu phải người dễ dãi chứ. Nhưng mà vẫn phải cảm ơn sự quấy nhiễu của Tước Đa đã giúp Liễu Ngư có một khoảng thời gian vui vẻ trong hai tuần qua, nếu không cậu chỉ biết nằm dài trong nhà chú thôi. Thế nên cậu đã tự tay làm một hủ mứt hạnh hoa tặng cho anh xem như lời tạm biệt.

Vấn đề là cậu đã quá xem thường sự kiên trì của Thượng Dã Tước Đa rồi, anh lại dám tới tận An Huy tìm cậu, nhiệt tình theo đuổi cậu như lúc ở đảo Hải Hoa, hóa ra anh sống ở Bắc Kinh lần này chẳng qua về đảo Hải Hoa nghỉ mát thôi. Lần này còn có thêm Mẹ Liễu trợ giúp càng cho Tước Đa như hổ mọc thêm cánh. Cuối cùng Liễu Ngư cũng xiêu lòng mà đồng ý lời tỏ tình hơn một ngàn lần của Tước Đa.

Tước Đa còn rục rịch muốn Liễu Ngư khi đậu đại học ở Bắc Kinh thì dọn đến ở với mình. Vậy là vịn vào lý do này mà anh hay "Bắt cóc" Liễu Ngư tới Bắc Kinh, nói là để người yêu quen với môi trường sống sau này.

Tuy đã xác định quan hệ yêu đương nhưng Liễu Ngư vẫn chỉ mới 17 tuổi, vậy nên Tước Đa luôn phải kiềm chế bản năng của mình rất nhiều để không nhảy bổ vào cậu. Đặc biệt là lúc này khi Liễu Ngư đang chuẩn bị bữa trưa trong bếp nhà Tước Đa, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần short và chiếc áo sơ mi to quá khổ của anh. Chiêm ngưỡng cảnh tượng trước mắt Tước Đa chỉ biết nuốt nước bọt cắn răng trêu chọc Liễu Ngư.

Tước Đa: Bảo bối này! Nhìn em lúc này, anh muốn được "Bóc lịch" ghê.

Liễu Ngư đang thái rau củ và canh nồi nước dùng trên bếp nên chẳng nghĩ nhiều lắm tới lời sâu xa của Tước Đa.

Liễu Ngư: Anh thích thì cứ tự nhiên mà bóc lịch đi.

Tước Đa nở nụ cười xảo quyệt: Thật sao bé yêu? Em đang "Mời gọi" anh đấy à?

Liễu Ngư như vừa hiểu ra điều gì đó, quay phắt lại chĩa mũi dao thẳng về phía anh: Khoan đã! Anh ở yên đó, Thượng Dã Tước Đa!

Tước Đa đưa tay lên khuyên can: Được, bảo bối à! Anh biết rồi.... Bình tĩnh hạ dao xuống đi em!

Liễu Ngư thấy thái độ của Tước Đa liền cười mỉa một cái, quay lại nêm nồi súp rồi cho rau củ vào.

Liễu Ngư: Thực ra có "Bóc lịch" hay không cũng phải do em quyết định nếu em không tố cáo thì anh lo gì chứ.

Tước Đa kinh ngạc: Em nói vậy là ý gì, bé yêu? Em đang nói chúng ta có thể...?

Liễu Ngư: Vốn là muốn cho anh một bất ngờ nhưng hình như anh đã nôn nóng không chờ nổi rồi. Vậy em nên nói một thời hạn cho anh yên tâm ha.

Tước Đa vội bước ngay tới chỗ Liễu Ngư, ôm lấy cậu tự phía sau: Em đồng ý thật sao? Em nguyện ý à?

Liễu Ngư tắt nồi súp quay lại choàng tay qua cổ Tước Đa: Anh yêu! Đã bao giờ em làm chuyện gì mình không thích chưa? Tất nhiên là em muốn rồi, anh thực sự nghĩ em không có ham muốn sao, có một người bạn trai cơ thể như tượng tạc thế này thì phải sơ múi được gì đó chứ. Đợi khi nào đậu đại học em có thể trao thưởng cho anh.

Tước Đa nhếch mép: Coi bộ anh đã dạy em rất tốt, em càng ngày càng ăn nói táo tợn hơn rồi.

Liễu Ngư bĩu môi: Anh không thích sao?

Tước Đa lắc đầu: Anh thích chứ! Sao lại không thích cho được, anh càng ngày càng mê em như điếu đổ đấy. Bảo bối, anh yêu em!

Liễu Ngư hôn lên má Tước Đa: Em cũng yêu anh, hãy đợi một chút nha rồi em sẽ là của anh. Cơ mà... Trước đó anh phải ra mắt ba em cái đã, mà em nói trước ông ấy khó tính lắm đấy.

Tước Đa: Anh không sợ đâu, anh có bản lĩnh chinh phục được em không lẽ nào bố vợ tương lai lại không thuyết phục được.

Liễu Ngư: Ừm hứm... Và mẹ theo phe chúng ta.

Tước Đa: Chuẩn rồi.

Tuy nhiên chuyện không thể ngờ là trong một lần tình cờ ba Liễu tới Bắc Kinh thăm Liễu Ngư, bất ngờ nhìn thấy cảnh Tước Đa và Liễu Ngư đang hôn nhau, Tước Đa còn đưa tay bóp mông Liễu Ngư và nó khiến ba Liễu ngất lịm ngay lập tức.

Sau đó như dự đoán, ba Liễu vừa tỉnh lại đã cật lực phản đối chuyện của Tước Đa và Liễu Ngư, đáng tiếc vợ ông đã chấm cậu trai nhà Thượng Dã này làm con rể nên ông đành phải cam chịu. Vậy là mỗi lần gặp em trai vợ, ông đều trách lên trách xuống vì sao lại sống ở đảo Hải Hoa để mọi chuyện thành ra thế này, cơ mà có nói thế nào thì ông cũng đã bị nhổ mất cải trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #octp