03 | Em là...
Nói một chút về tên truyện, "Nhĩ thị" nghĩa là "Em là..."
Còn là gì thì mấy câu tôi in đậm cuối mỗi chap đã nói lên hết rồi đó :">
Còn phần 4 nữa là hết fic này, tiếp theo chọn 1 fic SE không nhờ? 1 fic vui 1 fic buồn, nghe cũng hợp lí hen? =))))))))))
———
tám.
Cung Thượng Giác bước đến gần, những chiếc đèn hình rồng lẻ loi rơi đầy trên mặt đất.
Người làm ra chúng chẳng mấy khéo tay, đuôi không ra đuôi, sừng chẳng ra sừng, so với đèn Lãng nhi làm lúc bé mà nói thì vụng về và thô sơ hơn nhiều, rõ ràng là do không được ai dạy cho cách làm.
Thế mà người nọ lại hào hứng đến lạ, cầm nó đến Giác cung, khoe ra với nét mặt hết sức tự hào, "Đệ làm cho ca đèn lồng mới rồi đây."
Một ngọn đèn xếp mới toanh, Cung Thượng Giác nâng lên với đôi tay run rẩy liên hồi, như thể đang nâng lấy vầng trăng đã vụn vỡ.
Mà ánh trăng của hắn, giờ đây đang nằm bên trong y quán, tâm mạch tổn thương, những mảnh trăng đã tàn phai ánh sáng, nát tan nơi hành lang vắng bóng người qua.
Hắn mới nhớ, hóa ra mình chưa từng dạy cho Viễn Chủy cách làm đèn lồng.
Đã từng, Linh phu nhân ôm lấy hai anh em vào lòng, tay nắm tay trực tiếp dạy cho họ biết cách làm ra những chiếc đèn xinh đẹp. Một đứa bé như Lãng nhi, bởi vì có người chỉ dạy giỏi như mẫu thân, cũng đã làm được ra dáng ra hình. Đèn của em ấy tuy chưa hẳn là tinh xảo, vẫn được xem như đúng quy chuẩn.
Về sau, hắn ôm Viễn Chủy vào lòng, tay cầm lấy tay dạy cậu đọc sách viết chữ, võ công tâm pháp, từ những tri thức cao xa đến cách nhận thức lòng người, ngay cả nhu cầu sinh lý cũng tỉ mỉ bảo ban, nhưng duy nhất đã quên, dạy cậu cách để làm ra một ngọn đèn lồng.
Một thân gân cốt sắc bén lại vô tình như Viễn Chủy, trải qua biết bao năm tháng, được hắn yêu thương sưởi ấm, trở thành một khối dương chi bạch ngọc thích nói thích cười. Vốn cho rằng việc lớn đã thành, nào ngờ đâu lại bị một mảnh trúc nho nhỏ cắt ngang, tổn thương tâm mạch, liên lụy phế phủ.
Thiên tài trăm năm khó gặp cũng sẽ có thứ mà mình không biết.
Anh trai chưa từng dạy cậu làm đèn, thế là thiếu niên chỉ đành len lén tìm hiểu, thăm dò, vụng trộm bắt chước, mong cầu có thể từ nơi Cung Thượng Giác và Cung Lãng Giác sẻ chia đôi ít thứ không thuộc về mình. Bên trên Chủy cung treo vô số những trản đèn tàn khuyết, mỗi một cái bị hỏng ấy, đều là vết chân của thiếu niên nhỏ bé đang ra sức giãy dụa bò về phía anh trai của mình.
Thiên tài quá mức thông minh, hiểu rõ kẻ sống nào có bao giờ bằng được người đã khuất, thế nên học được cách ngậm kín miệng mình. Anh trai không dạy, cậu bèn tự đi tìm tòi; anh trai thích gì, cậu sẽ trở thành thứ ấy; kẻ sống cũng được người kết cũng vậy, nếu có thể làm một ngọn đèn lồng được người yêu thích, thì dù cậu có là gì đi chăng nữa cũng có khác gì đâu.
"Là ca ca sai."
Ngày lễ Thượng Nguyên, không trung về đêm tràn đầy ánh sáng, ngàn vạn ngọn đèn lồng đón gió bay cao, thắp sáng cả khoảng trời Cung Môn. Duy chỉ ngọn đèn của Cung Thượng Giác, vỡ vụn thành muôn vàn mảnh nhỏ, thẳng rơi xuống đất, ảm đạm thành bộ dáng vốn có ban đầu.
"Là ca ca sai."
Vị Cung chủ đã lâu rồi không còn biết khóc, nay ôm chiếc đèn rồng đã rách vào lòng, canh giữ giữa cung điện trống trải không người, khóc đến đơn độc biết nhường nào.
"Là ca ca sai rồi."
Ta quên nói cho em biết, rằng em không cần phải giống với bất cứ kẻ nào, càng không bao giờ là thế thân cho ai cả.
Người thân đã khuất tựa như ánh đèn lụi tắt, bị phủ bụi dưới đáy thời gian. Lãng Nhi là em trai mà mẫu thân ban tặng, trời cao vô tình đã đưa em ấy đi mất.
Mà Viễn Chủy, em không phải cái bóng bên dưới ngọn đèn, càng không phải y phục mới dưới lớp áo choàng đã cũ, em chính là em— người em trai mà chính bản thân ta đã lựa chọn.
"Công tử! Mảnh vỡ đã được rút ra, công tử Chủy không có gì đáng ngại nữa!"
Viễn Chủy, một khắc này em có hay chăng, rằng ta đã quỳ trước thần linh bốn phương mà nguyện cầu, mong lệ quỷ hãy lấy tính mạng này đi, đừng cướp mất người em trai quý giá nhất từ trong tay ta.
Viễn Chủy, suốt cuộc đời này của ta, em vĩnh viễn là duy nhất, chưa từng đổi thay.
chín.
Thượng Quan Thiển từng cầu xin một thứ từ Cung Thượng Giác.
"Cầu điều gì?"
"Một ánh mắt." Người con gái nghiêng mặt ngước lên nhìn người đàn ông với tất cả nét dịu dàng và yêu kiều, "Thiếp muốn cầu Cung Nhị tiên sinh có thể nhìn thiếp như cái cách Ngài vẫn luôn nhìn về Viễn Chủy đệ đệ."
"Ta nhìn Viễn Chủy, đó là kiểu nhìn như thế nào?"
"Sáng hơn hết thảy những gì thiếp từng gặp qua."
"Sáng?"
"Cung Nhị tiên sinh có lẽ không biết, mỗi khi Ngài nhìn về phía Viễn Chủy đệ đệ, ánh mắt ấy sáng trong biết nhường nào, là thương yêu, là cưng chiều không cách nào che giấu được, nóng bỏng đến lòng người cũng phải nảy sinh đau đớn."
"Phải không?"
"Thiếp vô cùng hâm mộ Viễn Chủy đệ đệ, mới nghĩ, nếu Cung Nhị tiên sinh bằng lòng nhìn thiếp với ánh mắt như thế, dù chỉ một chút thôi, cũng đã tốt lắm rồi."
Cung Nhị vuốt ve gương mặt xinh đẹp của nàng ta, "Nếu như cô không phải mật thám Vô Phong, vậy thì cũng tốt biết bao."
"Nếu thiếp không phải..." Nữ tử bắt lại bàn tay vừa định rút về, "Công tử sẽ thật lòng cưới thiếp chứ?"
Cung Nhị không lên tiếng.
"Không cưới thiếp, vậy thì trong số các nữ tử được đưa đến Cung Môn, công tử muốn cưới ai làm tân nương bây giờ?"
Cung Nhị vẫn cứ không nói lời nào, ngược lại dõi mắt qua song cửa sổ. Thượng Quan Thiển nhìn theo tầm mắt của hắn, mới phát hiện thiếu niên lang tựa nhành trúc non cầm kiếm đứng trước cửa, đang lớn tiếng oán trách với Kim Phục về việc người phụ nữ xấu xa là nàng chiếm quá nhiều thời gian của anh trai mình.
"Nhưng mà công tử Chủy, ngày mai công tử với Thượng Quan cô nương vẫn phải có chuyện bận bịu đấy mà."
"Gì!"
"Sắp đến đại hôn, cần phải hợp bát tự, xem ngày tháng, đo may hôn phục, hạ sính rồi còn cúng tế..."
"Rườm rà dữ vậy! Ta không muốn ca ca thành thân nữa!"
"Viễn Chủy đệ đệ thật là..." Thượng Quan Thiển thu tầm mắt lại, hai chữ "trẻ con" không cách nào nói ra được nữa, bởi vì nàng lại bắt gặp ánh mắt tỏa sáng, tan như làn nước, ngọt ngào tựa mật từ Cung Nhị tiên sinh đang ngồi cạnh mình.
"Tác dụng duy nhất của cô, đó là dạy cho Viễn Chủy biết phải làm sao để trở thành một tân nương." Cung Thượng Giác nói, mắt vẫn không rời đi bóng dáng thiếu niên lang bên ngoài khung cửa.
— —
Đêm về, tiếng khóc tủi thân lại lần nữa vang lên khắp cả tẩm điện Giác cung. Cung Thượng Giác khụy một chân trước giường, vỗ về tấm lưng em trai nhỏ đang khóc đến đầy mặt nước mắt của mình.
"Ca, ca ca, ngươi đi, ta không cần ngươi nữa." Thiếu niên rõ ràng tức đến run người, vậy mà trước khi nói lời hung dữ vẫn không quên gọi tiếng ca ca.
"Ca đi rồi, Viễn Chủy làm sao bây giờ?"
"Ngươi đi chỗ Thượng Quan Thiển ấy! Nàng ta mới là tân nương, là phu nhân, là thê tử của ngươi! Hai người sắp bái đường thành hôn, sau này ta hết có ca ca rồi!" Cậu chàng đập tay xuống lớp chăn bên dưới đến độ nó kêu lên bùm bụp cả lên.
"Ai nói?"
"Kim Phục nói! Hắn nói, các ngươi phải đi hợp lại bát tự, xem ngày tháng, đo may hôn phục, hạ sính, cúng tế nữa. Sau này, sau này còn phải cùng chung chăn gối, sinh con dưỡng cái, kính yêu lẫn nhau, bạc đầu đến già! Dù sao ca ca đều là của một mình Thượng Quan Thiển, dứt khoát từ giờ cũng đừng có tới nhìn ta!"
"Viễn Chủy không cần ca ca nữa."
Cung Viễn Chủy tức ghê gớm, không tin nổi anh mình lại có thể vô sỉ tới cỡ này, đổi trắng thay đen quật lại cậu. Cậu giận dữ xoay lại, lồng ngực phập phồng liên tục, nước mắt lăn dài trên hai gò má đỏ bừng, "Rõ ràng, rõ ràng là ca ca không cần ta! Ta, ta..."
Nói không nổi nữa, thiếu niên bất chợt oa oa khóc lớn.
Tới đây là thôi, Cung Thượng Giác không nhẫn tâm trêu cậu nữa, bèn đứng dậy ôm lấy người vào lòng, hắn ôm khá chặt, không cho con mèo nhỏ lem luốc đã khóc đến choáng đầu này giãy ra được.
"Làm gì có tân nương nào? Đừng khóc."
"Thượng Quan Thiển chứ ai." Mèo nhỏ bướng bỉnh lặp lại.
"Cô ta là mật thám Vô Phong, ta diễn trò mà thôi, xem xem mục đích của cô ta là gì." Hắn ghé vào tai cậu thấp giọng giải thích. Quả nhiên thấy người trong lòng ngạc nhiên đến ngây cả người, mấp máy đôi môi toan nói gì đó, nhưng đã bị hắn nhanh tay che lại.
"Tai vách mạch dừng."
"Ưm..." Che được miệng nhưng sao mà che được đôi mắt đang rơi lệ, "Vậy... vậy ca ca vẫn thành thân với nàng ta à? Mà dù giờ không phải, sau này ca ca cũng phải thành thân thôi, rồi cũng có một ngày không cần đệ nữa..."
Cung Thượng Giác ra vẻ đăm chiêu, "Vậy phải làm sao nhỉ?"
"Trừ khi, trừ khi..." Cung Viễn Chủy thấy thế, đánh bạo túm lấy vạt áo trước ngực anh trai, "Ca ca không thành thân nữa được không, đừng bỏ Viễn Chủy lại một mình. Nếu, nếu ca ca nhất định phải cưới ai đó, vậy... đệ làm tân nương của ca ca, có được không?"
Thiếu niên lang vẫn còn nhỏ tuổi, khóc đến lấm lem cả mặt mày mà vẫn xinh đẹp đến lạ lùng. Giờ phút này nửa là xấu hổ nửa nôn nóng nhìn anh trai mình, tình yêu nồng nàn trong đôi mắt sáng trong và lấp lánh ấy như muốn trào dâng ra ngoài, nào khác là bao đóa mẫu đơn sắc nước hương trời sống nương nhờ giữa chốn gió sương.
Cung Thượng Giác vô pháp kìm giữ bản thân trước nét đẹp hiếm thấy trên thế gian.
Bàn tay dời lên, lau đi nước mắt trên đôi má, môi chạm vào môi, hái đi đóa hoa hiếm ấy.
"Nói lại lần nữa đi, Viễn Chủy."
"Nói gì..." Người trong lòng sợ đến mức tay chân cứng đờ vì hành động từ người đối diện.
"Em muốn làm gì?"
"Đệ... đệ muốn làm tân nương..."
"Của ai?"
"Của ca ca! Đệ muốn làm tân nương của ca!" Cậu quyết tâm lập lời thề, lại vô thức cẩn thận như muốn xin tha, "Ca ca, có được không?"
"Viễn Chủy đệ đệ—" Quỷ kế được như ý muốn, Cung Thượng Giác thở dài, ra chiều vô cùng khó xử lại bất đắc dĩ, "Từ nhỏ đến lớn, có chuyện gì mà ta chưa từng chiều ý em chưa?"
Viễn Chủy à, em xem, là chính em tự nguyện đưa tới cửa, lại khóc lại quấy cũng muốn được làm tân nương gả cho ta.
(còn tiếp...)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com