CHƯƠNG 9: Nghi ngờ.
Vẫn là Ngụy Vô Tiện nhanh miệng:
-A Nhàn, đã xảy ra chuyện gì?!
Lam Hi Thần nhìn muội tử đang sợ đến run bần bật, đoán chắc nàng không dám mở miệng nhưng nàng chợt gào lên:
-Giang Trừng!!!
Ánh mắt vốn ngây thơ giờ đằng đằng sát khí, tơ máu nổi lên. Nàng cư nhiên dám gọi thẳng trên hắn ra. A Nhàn nhìn thấy Giang Trừng đang đứng hiên ngang giữa đám người nhốn nháo, liền lao đến. Hắn nhếch khẽ môi, nghiêng người tránh sang một bên, lại đạp cho nàng một đạp.
-Ngươi nghĩ mình là ai mà dám ngang nhiên thất lễ với ta?!
-Thế ngươi nghĩ mình là ai mà dám ngang nhiên giết chết Liễu tỷ tỷ?!
A Nhàn phun ra một búng máu, lại chạy đến chỗ Giang Trừng. Hắn và mọi người bị câu nói của nàng làm cho cứng đờ, không kịp phản kháng. Sức lực của A Nhàn không lớn, tu vi không cao, cơ bản chẳng thể tổn hại gì Giang Trừng nhưng trong tay nàng cầm một cây trâm, đâm vào ngực hắn.
-Tông chủ?!
-Giang Trừng.
Lâm Tinh cùng Ngụy Vô Tiện đồng thời hét lên. Nàng gạt A Nhàn ngã xuống đất, xem xét vết thương của Giang Trừng, không sâu lắm, chắc chỉ mất một chút máu. Hắn lập tức điều khí ngăn không cho máu tiếp tục chảy, vươn những ngón tay thon dài bóp lấy gương mặt nhỏ bé của A Nhàn.
-Ngươi nói ta giết nàng ta, vậy chứng cứ đâu?!
-Ta chính là chứng cứ.
-Xảo biện.
Hắn định giơ chân đạp một phát nữa thì một đạo kiếm màu lam xuất hiện đem hắn đánh lui lại mấy bước.
-A Nhàn ngươi mau đem mọi chuyện thuật lại. Ta sẽ không để Thanh Thanh phải chịu ủy khuất.
Lam Hi Thần đứng che chở cho A Nhàn, đem ánh mắt ngờ vực nhìn Giang Trừng.
A Nhàn thấy mình được bảo vệ liền trôi chảy nói:
-Sau khi Lam Tông chủ rời khỏi, ta quay vào phòng cùng Liễu tỷ tỷ đợi đến giờ. Đang trò chuyện thì một người đạp cửa xông vào. Người đó chính là Giang Tông chủ. Hắn vào trong nói cái gì mà Liễu tỷ tỷ không biết lượng sức, thích trèo cao, không xứng với Lam Tông chủ, rồi tiến đến đánh tỷ ấy. Ta muốn kêu lên cho mọi người biết thì hắn đã đánh ngất ta. Khi ta tỉnh lại thì chỉ còn một cũng máu. Giang Trừng, ngươi đúng là khẩu phật tâm xà. Ngoài mặt thì vờ chúc phúc, sau lưng lại hãm hại. Ngươi mau trả Liễu tỷ tỷ cho ta...
A Nhàn khóc đến thê thảm, Liễu tỷ tỷ là người đã cứu nàng khi nhỏ, là người mà nàng yêu quý nhất.
Giang Trừng cười khẩy:
-Ta không lấy đi, thì làm sao trả lại cho ngươi?!
-Giang Trừng, ngươi là đồ đê tiện!
A Nhàn gào trong nước mắt. Nàng không tin kẻ vừa giết Liễu tỷ tỷ lại có thể ung dung đứng đó.
Ngụy Vô Tiện tìm cách giải vây:
-A Nhàn nói Giang Trừng hại Liễu cô nương, cũng chỉ là lời nói suông. Hơn nữa, nếu hắn đã giết người vậy xác đâu?! Hắn không thể mang ra ngoài được, có quá nhiều người ở đây.
-Truyền tống phù?!
Một môn sinh nào đó lên tiếng.
A Nhàn liền nhanh nhảu tiếp lời:
-Đúng, hắn có thể dùng truyền tống phù.
Ngụy Vô Tiện khẽ cười:
-Mọi người ở đây đều biết, truyền tống phù nếu sử dụng sẽ rất tổn hại linh lực. Bây giờ muốn biết Giang Trừng có phải người hãm hại Liểu cô nương không thì chỉ cần so vài chiêu với hắn là biết. Lam Trạm, ta nói đúng không?!
Hắn hướng phía Lam Vong Cơ đang đứng nghiêm nghị, híp mắt cười, một vẻ cầu được khen, cầu được yêu thương.
-Ừm.
Y thấp giọng gật gật đầu.
Ngụy Vô Tiện được ủng hộ liền quay qua Giang Trừng:
-Này, ngươi thấy được không?!
-Hừ.
Giang Trừng hừ lạnh tỏ vẻ không bận tâm. Nhưng hắn biết lúc này mình không thể dùng linh lực, một phần vì phải đảm bảo an toàn cho hài tử trong bụng, một phần hắn phát hiện chiếc trâm kia không đơn thuần là chiếc trâm bình thường.
Ngụy Vô Tiện vui vẻ đứng đối diện Giang Trừng, mặt cực kì gợi đòn:
-Sư muội, ngươi cầm Tử Điện quất ta một cái, dùng sức lực mạnh nhất cho ta.
-Ngụy Anh!
-Lam Trạm, có gì tối về ngươi ôm ta một chút liền hết đau. Nào, Giang Trừng, tới đi.
Giang Trừng biết Ngụy Vô Tiện không nhận ra cái bẫy này, hắn cắn răng triệu hồi Tử Điện. Linh lực trong người đột nhiên bị phong toả, xuất ra không được bao nhiêu, linh quang của Tử Điện tối đi vài phần. Có một vài người đã nhận ra điều này. Ngụy Vô Tiện ngay lập tức thấy không ổn liền nói:
-Giang Trừng?! Ngươi không cần sợ ta không trụ được.
-Nếu Giang Tông chủ không nỡ đánh y, vậy đánh ta thì sao?!
Lam Hi Thần đẩy Ngụy Vô Tiện về phía Lam Vong Cơ, đưa thân ra sẵn sàng chịu trận.
Giang Trừng nhìn y, y cũng là không tin hắn, còn cho rằng hắn không đành lòng đánh tên Ngụy mặt dày kia. Hắn nhếch môi, vung tay, linh quang của Tử Điện đột nhiên bừng sáng. Mọi người đoán Lam Tông chủ sẽ chịu thiệt thòi lớn. Nhưng không, Tử Điện vung lên không trung thu liễm thành chiếc nhẫn bao lấy ngón tay thon dài của y. Còn thân thể Giang Trừng như bị hút cạn sức lực, ngã xuống. May mà Lâm Tinh cùng Ngụy Vô Tiện đỡ kịp, nếu không...
Lam Hi Thần nhìn Tử Điện trong tay mà lòng quặn lại. Hắn lại để y làm chủ nhân của linh khí này.
______________________________
-Khụ...khụ...
Giang Trừng tỉnh lại trong căn phòng xa lạ. Trong phòng chỉ có cái giường hắn đang nằm, một cái bàn cùng mấy cái ghế. Khay trà cũng không có.
Cánh cửa khẽ mở. Lam Hi Thần bạch y trang nhã không nhuốm bụi trần thanh cao bước vào.
Hắn lạnh lùng nhìn tay y, không thấy Tử Điện, lại nhìn tay mình, Tử Điện quen thuộc bao trọn ngón tay thanh mảnh.
-Vãn Ngâm...
-Cút!
Một chữ đánh thẳng vào lồng ngực y. Y thoáng hoảng loạn, hắn cư nhiên tức giận như vậy.
-Vãn Ngâm, ngươi nghe ta nói.
-Chúng ta có gì để nói?!
Hắn nặng nề nhấc mình ngồi dậy.
Y tiến đến, định ngồi xuống giường lại lấy một cái ghế.
-Chuyện của Liễu Thanh Thanh, không phải do ngươi làm. Mọi chuyện đã sáng tỏ rồi.
-...
Hắn im lặng không phản ứng. Môi mỏng hơi mím.
-Là A Nhàn.
Hắn cũng đoán được là nàng ta. Hẳn là nàng cũng thích Lam Hi Thần đi. Cùng là tỷ muội với nhau, thích cùng một người, tỷ tỷ lại được người ấy công khai cầu hôn, không ganh tỵ thế nào được!
Hắn với Liễu Thanh Thanh còn chẳng quen biết nhau, nàng lại được người hắn yêu để tâm, hắn cũng hận không thể một kiếm giết nàng. Nhưng cho hắn cả trăm lá gan hắn cũng không dám. Hắn không phải là không xuống tay được hay thiếu cách phủi bay tội lỗi mà hắn không muốn y phải đau lòng nhìn tân nương mới đây còn cười nói vui vẻ đã trở thành cái xác lạnh tanh. Y đau, hắn còn đau gấp ngàn lần. Thà rằng, một mình hắn đau.
-Nhưng nàng ta không hành sự một mình.
-Là đang đi tìm người thật sự đứng sau?!
Hắn cuối cùng cũng lên tiếng. Dù sao hắn cũng tò mò xem Trạch Vu Quân được yêu thích cỡ nào mà nam nữ đều tranh giành hắn. Để xem người đứng sau là dạng gì?!
-Ừm. Linh lực của ngươi vẫn thất thường, ta không an tâm để Lâm Tinh bên cạnh ngươi nên đưa ngươi đi cùng. Lát nữa phải giao thủ, ngươi chỉ cần đứng phía sau ta.
Lam Hi Thần chậm rãi nói.
Giang Trừng cười khẩy. Để hắn ở Vân Mộng ăn cháo sen hay để hắn ở Cô Tô nhìn bọn thỏ chạy khắp nơi không phải sẽ an toàn hơn là đưa hắn đến nơi lạ hoắc, thiếu thốn này rồi trốn sau lưng y đánh tà tuý sao?!
Lam Hi Thần cũng biết hành động cùng suy nghĩ của mình gần đây cực kì thiếu suy nghĩ, cực kì ấu trĩ, nhưng lần này y muốn giữ con người này ở bên cạnh. Y thực sự không tin hắn với y đã cạn kiệt tình cảm. Y muốn cùng hắn xây dựng lại.
Hắn không bận tâm chuyện y muốn đưa mình theo nữa mà chuyển chủ đề:
-Liễu Thanh Thanh thế nào?!
-Còn sống. Nhưng cơ thể bị tổn hại nặng, nàng định sau khi bình phục sẽ quy ẩn. Nàng chắc đã rất sợ dính líu đến ta. Lần đầu gặp nhau, nàng vì ta lãnh trọn một chưởng của tà tuý. Lần thứ hai, ở thành An, nàng cùng ta liên thủ cả buổi mới trấn áp xong mấy con yêu. Lần này thành thân, nàng lại vì ta suýt mất mạng. Quá tam ba bận, ta với nàng thực sự không có duyên.
Y nói một hồi, thực ra là muốn hắn hiểu, hai người vốn chẳng có gì, mong hắn hiểu y chỉ...chỉ là nhất thời không kiềm chế tốt...
-Vậy ngươi đã rõ kẻ đứng sau chưa?!
-Lần trước ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn mang theo mặt nạ...
Cốc! Cốc! Cốc!
-Lam Tông chủ, là con, Tư Truy.
-Vào đi.
Tư Truy mở cửa bước vào, hành lễ với Lam Hi Thần, lại thấy Giang Trừng đã tỉnh liền quay sang hành lễ với hắn.
-Tông chủ, đã phát hiện tung tích của kẻ đeo mặt nạ.
-Được. Vậy ta đi chuẩn bị. Ngươi giúp Giang Tông chủ thu xếp.
Y nghe thấy tin tức liền đứng dậy rời đi.
Tư Truy đến bên giường Giang Trừng, lấy hòm gỗ dưới gầm giường ra, chọn lấy một bộ đồ.
-Giang Tông chủ, người tự mặc được chứ ạ?!
-Thế mấy ngày nay y phục của ta đều do ngươi...
Nói đến đây mặt hắn đen lại. Lam Tư Truy lắc đầu mãnh liệt:
-Không phải. Ba ngày vừa qua đều do Trạch Vu Quân thay cho người. Căn phòng tốt duy nhất cũng để người nghỉ ngơi, Ngụy Tiền bối kêu la một hồi cũng đành ở chung phòng với bọn con.
Mặt hắn ôn hoà hơn một chút, cầm lấy ngoại y mặc lên, chỉnh trang thật tốt rồi mới cùng cậu nhóc ra ngoài.
Trong hắn tự xem xét cậu một lượt: "Tiểu tử này rất biết lễ nghĩa, cũng chu đáo, tốt bụng. Xem ra, sau khi trở về dưỡng thai, cũng không cần lo lắng quá về việc Kim Lăng suốt ngày lêu lổng săn đêm nữa."
Hai người một trước một sau đi đến chỗ mọi người đang tập hợp.
***********************
Đôi lời: Mấy hôm vừa rồi phải chuẩn bị cho sự kiện ở trường nên không có up được truyện, thế nên hôm nay, liền up một phát gần 2 nghìn từ. Với các đại thần thì không thấm vào đâu nhưng với con tác giả nghiệp dư bại não là MAD thì như thế này là dài rùi đó <3
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tui suốt thời gian qua ~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com