Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 1: Chân tướng



Trong một sơn trang nơi biên thuỳ gió cát, một phụ nhân ngồi sơ chế thảo dược, bên cạnh là một thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu đang thêu khăn tay.
Người thiếu nữ thêu xong một bức vân liên (mây và hoa sen) đem đến trước mặt phụ nhân, giọng tự hào:
-Bà bà, người mau xem con đã thêu xong rồi nè!
Phụ nhân húng hắng ho, chùi chùi tay vào vạt áo nâu, nhận lấy chiếc khăn tay. Đôi mắt hơi mờ của bà nheo nheo lại, đột nhiên sáng bừng. Những nếp nhăn bên khoé mắt ép lại, kẽ mắt chảy một dòng lệ. Phụ nhân vịn tay người thiếu nữ ngồi xuống.
-Ngươi học nhanh lắm!
-Bà bà, người nói nếu con thêu được bức họa này, người sẽ kể cho con nghe câu chuyện ẩn sau nó mà đúng không?
Phụ nhân nhớ lại lời hứa của mình, xoa xoa đầu cô thiếu nữ, cười hiền từ:
-Ta còn chưa già đến mức đó đâu!
Bà lặng người theo hồi tưởng, giọng ôn tồn kể lại một câu chuyện từng trấn động lòng người, vang danh khắp tu chân giới năm ấy.

Một sáng nọ, môn sinh tuần tra bắt gặp một nam nhân kì lạ xuất hiện trước đại môn. Bọn họ chạy đến kiểm tra thì phát hiện đó là vị Tông chủ uy vũ ngày nào. Ban đầu bọn họ còn tưởng mình gặp ma. Trên người hắn chỉ mặc trung y đơn bạc, choàng bên ngoài là ngoại bào trắng của Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Giang Trừng gương mặt trắng đến dọa người, mấp máy cánh môi khô khốc:
-Đến bến tàu đón Trạch Vu Quân!
Bọn họ kinh ngạc một chút, còn chưa kịp há miệng hỏi điều gì thì Tử Điện đã lộ diện. Ánh tử quang sắc nhọn trong đêm tối. Bọn họ liền ngay lập tức thi hành nhiệm vụ.
Nhóm môn sinh chia làm hai ngả, một đỡ lấy thân thể mệt mỏi của Giang Trừng đem hắn dìu vào Liên Hoa Ổ; một chạy đến bến tàu đón người.
Lúc nhóm môn sinh đến bến tàu, Trạch Vu Quân như cái xác không hồn nằm trong một con thuyền bỏ trống.
Vất vả đưa y trở về, bọn họ vừa đặt y vào giường liền bị đuổi khỏi tẩm điện. Ở Liên Hoa Ổ bao nhiêu năm, bọn họ tuy hay thấy Giang Trừng phẫn uất cuồng nộ; nhưng chưa từng thấy hắn đáng sợ như hiện tại.
Nếu như không phải trên tay hắn là linh khí bậc nhất Tử Điện có khả năng nhận chủ; bọn họ thực sự có chút nghi ngờ hắn.

Giang Trừng đem y phục của chính mình cùng của y thay ra, nặng nhọc nằm xuống. Hắn đã gửi mật thư cho Liễu Thanh Thanh nói sơ qua về tình hình của hắn và Lam Hi Thần, chuyện bọn hắn ở trên thuyền cũng xấu hổ qua loa nhắc đến; Hi vọng nàng đến nhanh một chút.
Sau một trận dây dưa quyết liệt, cả hắn cùng y đều mệt muốn chết mà ngủ gục. Nhưng sau đó hắn nhanh chóng tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Bao nhiêu kí ức từ khi còn nhỏ đến lúc lớn lên chất đầy tâm trí hắn. Hắn vừa áp chế được cơn đau đầu thì lồng ngực đột nhiên quặn thắt lại, hắn khó chịu ôm ngực, gương mặt hắn phản chiếu trong làn nước là gương mặt của một nam tử trưởng thành, sắc sảo anh tuấn. Hắn ý thức được cơ thể đang có biến đổi. Hắn cho rằng chính mình sắp tan thành cát bụi, liền nằm trở lại trong vòng tay Lam Hi Thần, tham lam hít thêm một chút khí chất thanh lãnh đặc trưng của y.
Thế mà hắn đợi mãi, cơn đau giống như chưa từng tồn tại mà biến mất.
Hắn ngỡ ngàng ngồi dậy, đem tóc tai xoã tung tuỳ tiện buộc lại. Xem ra vì một lí do nào đó, hắn bây giờ chưa phải rời bỏ thế gian này. Quay lại xem Lam Hi Thần, cả người y rịn ra một tầng mồ hôi, mi tâm nhíu chặt, làn đã vốn trắng nay càng trắng hơn; hắn sợ hãi lay lay y. Nhưng y như chìm đắm trong cơn ác mộng chẳng thể thanh tỉnh. Hắn mặc lại sơ sài lớp trung y mỏng manh, khoác tạm ngoại bào của y; lại dùng hoả phù đốt lên ngọn lửa sưởi ấm y.
-Lam Hoán, đợi ta.
Mang một thân nhơ nhớp, loạng choạng lao đi trong đêm tối, mặc bản thân ngã xuống bao nhiêu lần, hắn vẫn gượng dậy chạy về Liên Hoa Ổ. Không cần biết hôm nay, ngày mai, hay lúc nào hắn sẽ không dậy nổi nữa, nhưng người hắn yêu đang nằm đó, hắn không thể để y gặp nguy hiểm.

-Giang Tông chủ! Giang Tông chủ!
Liễu Thanh Thanh hốt hoảng xông vào tẩm điện. Nhìn thấy một Giang Trừng bằng xương bằng thịt, nàng vẫn ngạc nhiên đến suýt đánh rơi hòm thuốc.
Giang Trừng đầu váng mắt hoa ngồi dậy:
-Xem cho y trước.
Liễu Thanh Thanh chạy lại kiểm tra Lam Hi Thần. Nàng bắt mạch xong liền rút ra ngân châm, thực hiện châm cứu.
Trong chốc lát, mi tâm nhíu chặt của y từ từ dãn ra, khoé miệng còn hơi cong lên, vẽ ra một gương mặt ngọc thụ lâm phong như được chạm khắc từ băng ngọc.
Hắn vuốt nhẹ mu bàn tay y, thở ra nhẹ nhõm.
Liễu Thanh Thanh đột nhiên bật dậy, túm lấy cổ áo hắn, vạch ra. Trên xương quai xanh tinh xảo là một ấn kí đỏ tươi. Hắn cả người cứng đờ, ánh mắt lại quét dọc ngang gương mặt gần trong gang tấc của Liễu Thanh Thanh. Nàng sau một hồi nghiên cứu cũng buông hắn ra.
-Y hạ chú ngươi rồi.
-Hạ chú?
Giang Trừng vô thức chạm vào ấn kí, ngón tay vô cớ run rẩy.
Liễu Thanh Thanh gật đầu:
-Ừm, là cộng hưởng sinh mệnh. Y đem sinh mạng mình, chia cho ngươi.
-Nhưng...
Giang Trừng nhìn người nằm đó, trái tim khẽ quặn lại. Sống mũi hắn cay cay.
-Y yêu ngươi là thật lòng. Ba năm qua y đã trả giá đủ cho phút giây bồng bột năm ấy. Ngươi đừng trách y tự quyết, sống mà không có ngươi với y chẳng khác nào đã chết. Chi bằng cùng người sống hạnh phúc mấy năm ngắn ngủi.
Liễu Thanh Thanh vỗ vỗ vai hắn.
-Ta đi giúp ngươi chuẩn bị ít thuốc bổ cho y. Cơ thể y còn yếu, đừng để y chạy lung tung.
-Đa tạ!
-Quá lời rồi.

-Bà bà! Như vậy hai người ấy là có kết thúc có hậu đúng không?
Thiếu nữ rót cho phụ nhân chén trà. Phụ nhân cười mãn nguyện:
-Ừ, Liễu Thanh Thanh ta cả một đời này may mắn biết được một câu chuyện cảm động như vậy.
Thiếu nữ cũng thấy trái tim mình đập rộn ràng:
-Vậy bây giờ họ thế nào rồi ạ?
-Ta không biết. Năm ấy ta rời khỏi Liên Hoa Ổ, chỉ nghe được họ sau khi tổ chức đại hôn liền dành mấy năm sắp xếp truyền lại chức Tông chủ, sau đó đi du ngoạn nay đây mai đó...
Liễu Thanh Thanh uống xong chén trà, lại đứng dậy đem thảo dược đi phơi. Đã ở cái tuổi này, trải qua bao vui buồn sướng khổ, nàng không còn bận tâm đến thế sự ngoài kia. Làm một y sư nơi thâm sơn cùng cốc, cứu giúp người cần cứu giúp, nàng tiêu dao tự tại sống an nhàn.

-Liễu y sư!!!
Một tiếng gọi hào sảng vang lên.
Dùng đầu gối đoán Liễu Thanh Thanh cũng biết là ai.
-Ngụy Công tử, hôm nay lại ghé tệ xá rồi?
-Ài, cô lại cải lão trang rồi. Làm một phiên phiên cô nương hoa nhan nguyệt mạo chán rồi, bây giờ muốn làm lão phụ nhân hay sao?
-Ta làm gì đến lượt ngươi quản sao? Tự quản chính mình cho tốt đi.
-Ta có gì mà không tốt chứ?
-Hôm qua lao động quá sức, hôm nay vẫn săn đêm vui vẻ, ngươi có gì mà không tốt đâu!
Ngụy Vô Tiện lắc lư trên Tiểu Bình Quả xoay xoay Trần Tình trong tay, gãi gãi mũi cười:
-Xin tá túc cô một đêm, được không?
-Mấy phòng?
-Hai!
-Hai?
-Ừ, cả Giang Trừng cùng Đại ca cũng đến đây săn đêm.
Ngụy Vô Tiện nhảy xuống ngựa, vẫn giữ dáng vẻ tiêu sái như nhiều năm trước. Bên cạnh hắn là bạch y phiên phiên Hàm Quang Quân. Có lẽ thời gian chẳng để lại trên bọn hắn dấu hiệu của sự trưởng thành, vẫn là hình ảnh của ngày xưa.
Thiếu nữ cất dọn đống đồ thêu, chạy đến hỏi:
-Hai vị vừa nhắc đến Giang Tông chủ của Vân Mộng Liên Hoa Ổ đúng không?
-Ầy, sư muội ta không làm Tông chủ nhiều năm rồi.
-Ai là sư muội ngươi?
Một đạo kiếm tử quang từ trên trời hạ xuống, nam nhân cao quý lãnh diễm xuyên qua ánh hoàng hôn càng thêm rực rỡ.
Đi cùng y cũng là một bạch y phiên phiên công tử, nhưng nét mặt ôn hoà như nước, nụ cười khuynh quốc dịu dàng làm thiếu nữ động tâm.

Hai người họ tưởng như nam châm trái dấu, rằng sẽ kịch liệt tương khắc nhau, nhưng lại vô tình hút nhau thành cặp.
Hai người họ tưởng như một đoạn tình cảm chênh vênh, lại là chấp niệm một đời khó bỏ.
Hai người họ tưởng như sinh ly tử biệt, vĩnh viễn rời xa, lại là uyên ương hồ điệp mãi không chia lìa.

Câu chuyện này dừng lại ở đây, lại mở ra câu chuyện khác còn tiếp diễn mãi.
Hi ái Trừng tâm, trang sách còn dang dở.


_____________________________

Trong phiên ngoại này, mình đã lí giải phần nào nguyên nhân Giang Trừng không tan biến nữa. Thực ra mình đã suy nghĩ rất nhiều các lí giải cuối cùng chọn cách này. Hi Thần cũng là trong vô thức hạ chú, vì tình yêu của họ mà hạ xuống ấn kí, đem khoá chặt sinh mệnh của họ lại với nhau.
Đến với Ma Đạo Tổ Sư là vì Vong Tiện nhưng ở lại nơi này là vì OTP Hi Trừng. Đây là CP fanship, rất nhiều drama liên quan, nhưng từ ngày bước chân lên con thuyền này, cầm chặt mái chèo này, mình quyết tâm mặc kệ drama, sóng gió ngoài kia, mang Hi Trừng về ổ tự thẩm. Con chúng ta, chúng ta tự yêu thương, không cần mang ra ngoài kia cho người ta chà đạp.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình suốt thời gian qua; càng cảm ơn những người đã đợi mình đến hôm nay. Phiên ngoại này mình đã viết xong từ lâu, nhưng thực tâm vẫn không được thoả mãn lắm, có lẽ là không nguyện ý đem câu chuyện khéo lại như vậy. Nhưng mọi người yên tâm, mình vẫn nhận yêu cầu cho các phiên ngoại tiếp theo. Nhất định sẽ có phiên ngoại về ba nữ phụ cameo đặc biệt dễ thương, phiên ngoại Truy Lăng, phiên ngoại Tang Nghi, và hiển nhiên là có OTP to đùng của tớ là Hi Trừng rồi 💗💗💗💗💗💗💗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com