Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

✽ Chương 19: Cảm động phụ thân, thiệt tình sủng nịch【19】

✽ Chương 19: Cảm động phụ thân, thiệt tình sủng nịch【19】

Trong khi Lạc Anh còn ngây ra, gần vách tường nhà tù một cái bóng đen xông tới, thẳng về phía Mộ Dung Dược. Lạc Anh liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Mộ Dung Trân Trân, trên gương mặt phủ đầy vết sẹo cực kỳ dữ tợn, miệng há to như Thao Thiết đói khát, gào rít giận dữ, vọt tới trước mặt Mộ Dung Dược, tay phải cầm một mảnh sứ sắc bén hướng động mạch trên cổ hắn bên rạch xuống.

Cùng lúc đó, cơ thể Mộ Dung Dược bị Bàng thị cùng Mộ Dung Trân Bảo ôm chặt lấy.

Mộ Dung Dược mắt nhìn thấy mảnh sứ sắp cắt xuống, nhưng lại bất lực, hắn sẽ chết sao? Anh Nhi phải làm sao đây, hài nhi trong bụng cô sẽ ra sao?

Nếu Lạc Anh biết Mộ Dung Dược trước lúc chết còn nghĩ cho mình, nhất định sẽ an tâm, như vậy cô không cần sợ bị hắn xiết chết.

Y thuật cổ đại lạc hậu, động mạch bị cắt vỡ, đồng nghĩa với tử vong. Nhưng Lạc Anh sao có thể để hắn chết.

Nhiệm vụ thất bại tích phân khấu trừ không nói, cô chỉ có thể chậm rãi chết già trong thế giới này sau đó đi vào Minh giới, trong thế giới hiện thực thân thể mất đi linh hồn cũng sẽ tử vong. Cô không chút nghĩ ngợi, dùng thân thể của mình chắn trước mặt Mộ Dung Dược.

Cánh tay Mộ Dung Trân Trân bị Lạc Anh đẩy ra, hơi giật mình, thấy tiểu thiếp mới nạp của phụ thân dáng vẻ mỹ lệ, trong mắt hiện lên tia oán độc, "Ngươi cũng muốn chết giống hắn."

Mảnh sứ tiếp tục chém xuống, lúc này Mộ Dung Dược đã thoát khỏi khống chế, ngay tại chỗ ôm lấy Lạc Anh xoay người lăn đến cửa nhà lao, cửa lao mở ra, Hà Man dẫn dắt mấy tên thái giám xông tới, đem Bàng thị cùng hai nữ nhi kéo ra, còn Mộ Dung Dược mang theo Lạc Anh nhanh chóng rời đi.

"Ầm" cửa lao đóng lại, qua khe cửa lộ ra là gương mặt oán độc của Bàng thị cùng hai nữ nhi của bà ta.

"Anh Nhi con thế nào, có sao không, có đau lắm không?" Bến trong lối đi nhỏ tối tăm, Mộ Dung Dược bế ngang người Lạc Anh, cấp tốc hướng địa lao chạy đi, một bên kêu Hà Man thỉnh ngự y tới.

"Không... Không có việc gì...... Chỉ hơi đau một chút."

Lạc Anh đau đến mức nói chuyện không ra hơi, mấy đời tới nay cô vẫn luôn được đàn ông sủng ái, chưa từng chịu qua đau đớn như vậy.

Cấp tốc trở về địa lao, dưới ánh nến u ám, Mộ Dung Dược kiểm tra miệng vết thương ở thái dương Lạc Anh, thấy chỗ bị thương thương máu tươi chảy nửa bên mặt. Hắn trong lòng vừa đau đớn vừa tự trách, nói: "Anh nhi, đều do cha không bảo vệ tốt con."

Đến nữ nhân mình yêu thương hắn cũng không bảo hộ được, hắn còn là đàn ông sao?

"Một chút khổ thì có là gì?" Đôi mắt Lạc Anh lấp lánh, ẩn chứa thương cảm nhàn nhạt, nước mắt liên tục chảy xuống, "Nhiều năm chịu khổ trong từ đường so với chút thương thế này có đáng là gì. Nữ nhi quen mặc áo vải thô của hạ nhân, ăn đồ thừa đến nha hoàn cũng chán ghét, còn thường xuyên bị nha hoàn bà tử khi dễ. Trong mắt cha chỉ có Trân Trân cùng Trân Bảo, hoàn toàn không nhớ đến con."

Lạc Anh ghé vào lòng ngực Mộ Dung Dược nhẹ giọng khóc thút thít, "Cha trước giờ đều bỏ mặc con."

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, bảo bối, là cha sai rồi." Mộ Dung Dược trong lòng vạn phần áy náy, nếu không phải lúc Bàng thị cùng hai nữ nhi công kích Anh Nhi xả thân cứu giúp, hắn sợ giờ này đã là một cỗ thi thể. Trong lòng hắn âm thầm thề, từ này về sau Anh Nhi chính là sinh mệnh của hắn, không, Anh Nhi so với sinh mệnh còn quan trọng hơn.

Mộ Dung Dược bị nữ nhi làm cảm động.

Lão ngự y Hà Man tìm tới cấp tốc bắt mạch cho Lạc Anh, sau đó thoa thuốcc, nghe nói là do mảnh sứ phiến cắt trúng, nói: "May mắn là mảnh sứ không sắc bén, vết thương không sâu, đúng giờ bôi thuốc qua mấy ngày liền kết vảy, chỉ sợ là tiểu nương tử phải lưu lại sẹo."

Mộ Dung Dược cầm Lạc Anh tay thề:

"Anh nhi, cha...... Vi phu nhất định đi tìm danh y, tìm thuốc giúp con xóa vết sẹo này."

Con ngươi Lạc Anh nhẹ nhàng lóe sáng, cô có hệ thống muốn tìm thuốc xóa sẹo chỉ cần dùng tích phân đổi là được. Nhưng nghe Mộ Dung Dược nói vậy, cảm thấy lưu lại vết sẹo càng tốt, dù sao chỗ bị thương ở thái dương, lấy tóc phủ xuống là có thể che khuất.

"Phu... Phu quân...... Người không có việc gì là tốt rồi, thiếp thân bị thương ở trán, không quan trọng."

Mộ Dung Dược đem Lạc Anh ôm vào ngực, âm thầm thề, đời này kiếp này quyết không phụ cô.

Hà Man tiễn lão ngự y xong, trở lại địa lao cười nói: "Hiền phu thê tình thâm nghĩa trọng."

Bởi vì thái dương Lạc Anh bị thương, Mộ Dung Dược liên tiếp ba ngày không được cùng nữ nhi triền miên.

Đến buổi tối ngày thứ tư, Lạc Anh thấy hắn nhịn đến vất vả, xoay người đè lên người hắn, từ trong quần móc ra côn thịt cương cứng, hiện tại Hà Man đã cho phép hai cha con ở trong phòng giam mặc lại quần áo, lý do là hoàng đế bận việc ứng phó các lộ phản quân, không rảnh bận tâm hai người trong tù.

"Phu quân, thiếp thân muốn bị người thao, phải làm sao đây?"

Mộ Dung Dược ôm lấy đầu nữ nhi, hôn lên cái miệng nhỏ của cô, khẽ mút cái thơm mềm, đáy mắt hiện lên tia sủng nịch, "Tiểu dã miêu, phu quân liền thao ngươi một lần, chỉ một lần thôi nga." Ngày đó từ thấy cô bị thương mất máu, hắn lo lắng chuyện phòng the quá nhiều sẽ tổn thương nguyên khí.

"Phu quân, chỗ này người gọi là gì?" Lạc Anh thần sắc ngây thơ hỏi, "Con không thể cứ gọi là gậy nhỏ mãi!"

"Nha đầu ngốc, phu quân phải hảo hảo dạy dỗ con." Mộ Dung Dược nói, "Chỗ này của cha gọi là con chim lớn, côn thịt, dương cụ, cặc lõ, con phải nhớ kỹ."

Lạc Anh cúi đầu nhìn đại quy đầu đỏ tím hôn lên một cái, "Thiếp thân nhớ kỹ, nơi này của phu quân gọi là đại điểu, là dương vật, là côn thịt lớn......"

Mộ Dung Dược thân mình tê tái, nam căn dưới mắt thường có thể thấy được tốc độ sưng lớn, nhìn hai mắt nữ nhi đen lúng liếng, bộ dáng ngây thơ mị hoặc đến tận xương, đã có vẻ thanh thuần quyến rũ, làm trong lòng hắn dâng lên từng luồng tà niệm, rất muốn hung hăng thao cô, chịch đến khi cô không ngừng cầu xin.

Chính là trong bụng Lạc Anh cốt nhục của có hắn, lại thêm vì cứu hắn mà bị thương, cô ở trong lòng hắn giống như một kiện hi thế trân bảo. Cổ nhân nói nhân sinh có một tri kỷ là đủ rồi, hồng nhan tri kỷ của hắn lại là nữ nhi ruột thịt, cốt nhục tương liên.

Mộ Dung Dược nhìn đôi môi nữ nhi hôn lên côn thịt lớn của hắn, cái miệng nhỏ anh đào cọ sát, liếm mút dịch trắng tiết ra trên quy đầu hình...... Cùng với chất dịch dính trên môi nữ nhi, từ lỗ tiểu chất lỏng ứa ra càng lúc càng nhiều, hắn từ đáy lòng sinh ra khoái cảm khó có thể miêu tả, đây là nữ nhi bảo bối trời cao ban cho hắn, vậy mà hắn đã từng xem nhẹ sự tồn tại của cô.

Lạc Anh giương cái miệng anh đào liếm côn thịt của Mộ Dung Dược, đầu lưỡi vòng quanh quy đầu, mở ra hai cánh môi đem đại quy đầu ngậm lấy, từ từ nuốt vào miệng cho đến nguyên cây côn thịt hoàn toàn cắm vào yết hầu. Cây gậy giống thật dài đem cái miệng nhỏ chống thành hình dạng khủng bố, phảng phất đây không phải miệng hoa huyệt phía dưới của Lạc Anh, cô đang dùng miệng giao cấu với dương vật phụ thân.

Mộ Dung Dược được nữ nhi hầu hạ khiến cả người tê dại vì sung sướng, bất quá một chút sướng khoái này còn chưa đủ giảm bớt dục tính mãnh liệt hắn tích góp ba ngày qua. Hắn rút côn thịt ra, đè nữ nhi bày ra tư thế quỳ bò, nhấc lên váy, bên trong cái gì cũng không mặc.

Mộ Dung Dược quỳ xuống phía sau cô, banh ra bờ mông vểnh tốt tươi trắng nõn.

Lạc Anh khó nhịn mở rộng hai chân, đem địa phương tư mật mỹ lệ nhất hoàn toàn bày ra trước mặt người đàn ông đã sinh ra cô, nụ hoa giữa hai chân khai mở, cái miệng nhỏ mấp máy, ướt dầm dề.

"Phu quân còn chưa chạm vào cô, thế nào mà mông đã ướt thành như vậy rồi, thật quá dâm đãng, muốn bị đàn ông thao lắm sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #nuton