Chương 2: Thế giới thứ nhất: Thiếu gia trở về (1)
Tiết trời tháng sau, nắng như đổ lửa, người dân ở huyện Phú Châu không ai muốn bước chân ra khỏi cửa. Nếu không phải vì miếng cơm manh áo, có lẽ trên đường lớn bây giờ đã không một bóng người. Cố Miên nện bước chân trần trên nền đá nóng rẫy, trên người hắn bây giờ chỉ có một tấm áo rách mỏng manh. Người qua đường thỉnh thoảng xì xào chỉ trỏ rồi nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái, Cố Miên đều mặc kệ.
Cố Miên trở nên kỳ quái trong mắt họ bởi lẽ, huyện Phú Châu là một huyện thành giàu có. Người nghèo cũng chỉ chiếm phần nhỏ chứ đừng nói đến ăn mày. Bao năm qua đi, người dân nơi đây chưa từng gặp được người nào rách nát như hắn, thấy kỳ lạ cũng đúng thôi.
Một vị tiểu ca nom có vẻ hiền lành tiến lại gần hỏi: "Vị huynh đệ này, ngươi có cần giúp gì không?"
Cố Miên chống gậy ngước mắt lên nhìn y, tiểu ca nọ mắt kiếm mày sáng, trên tay đang cầm một bọc đồ còn bốc lên hơi nóng. Tiểu ca nhét cái bọc đó vào tay hắn: "Ta vừa mới mua, cũng không có gì nhiều, chỉ có hai cái bánh bao. Ngươi cầm ăn lót dạ."
Cố Miên nhấp đôi môi nứt nẻ: "Cảm ơn."
"Ơn nghĩ gì đâu. Ngươi đến huyện Phú Châu để tìm ai à?"
Y tò mò lắm, trông dáng vẻ Cố Miên không giống như một kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ, thế mà hắn lại biến thành dáng vẻ rách nát như hiện tại. Cố Miên rũ mắt không đáp. Không phải là hắn muốn tỏ ra xa cách với người giúp đỡ mình, mà Cố Miên thật sự không biết mình là ai.
Sau khi dịch chuyển thời không, Cố Miên tỉnh dậy trong một căn miếu rách nát, hắn hoàn toàn mất liên hệ với hệ thống 225. Cố Miên chỉ biết thân thể này đã đói nhiều ngày, trên người không một xu dính túi, thậm chí chân trái còn bị thương không nhẹ. Hắn chật vật đi xung quanh tìm nguồn nước để rửa vết thương, không ngờ lại đụng phải đám lưu manh.
Cố Miên tay không tấc sắt, cơ thể hiện tại lại yếu tới mức chỉ cần tát một cái thôi cũng mất nửa cái mạng. Bọn chúng sau khi biết Cố Miên là một thằng què dở thì tàn nhẫn đá hắn một cái, sau đó buông lời khinh miệt, Cố Miên nhận nhịn chịu đựng cho đến khi bọn chúng rời đi. Hắn lết cái thân tàn đến một gốc cây cổ thụ, bên dưới gốc cây là một vài quả lạ rơi rụng, Cố Miên biết quả này. Ở thế giới của hắn, quả này được coi là cống phẩm do các nước chư hầu hiến tặng, có tên là quả lê. Chính hắn cũng chỉ được nếm một hai lần.
Thế mà ở thế giới này, lê rơi đầy đất cũng chẳng ai thèm nhặt. Cố Miên nhặt một quả lên, lau qua loa rồi đưa lên miệng cắn, việc cấp thiết bây giờ là bổ sung nước và đồ ăn, lê đúng là lựa chọn không tồi. Cố Miên lần đầu sống cực khổ như vậy.
Hắn đợi qua ba ngày, đến hôm nay cơ thể hắn không chịu nổi nữa, hắn mới nảy ra ý nghĩ muốn đến huyện thành phía trước thử vận may. Lúc này thì gặp được y.
"Nếu ngươi không muốn nói thì thôi, vậy ngươi có muốn ta giúp gì không?"
Tiểu ca nọ cũng không dây dưa lằng nhằng, hỏi thẳng. Hiếm có khi Cố Miên cảm thấy xấu hổ: "Vị huynh đệ này, có thể cho tại hạ mượn chút tiền được không?"
"Mượn gì chứ? Có mấy đồng bạc lẻ."
Vừa nói, y vừa lôi ra một xâu tiền, nghĩ một hồi, y tháo ra một nửa xâu đưa cho Cố Miên.
"Cầm lấy đi, không cần phải trả lại đâu."
Nói rồi, tiểu ca xoay lưng ung dung rời đi, Cố Miên nhìn theo bóng lưng y, tâm trạng phức tạp cực kỳ. Cố Miên đã sống hơn hai mươi năm ở nơi kinh thành phồn hoa, nhưng cái mà hắn thấy nhiều nhất lại là sự ích kỷ, đen tối chốn quan trường. Đây có lẽ là lần đầu tiên, hắn được tiếp xúc với một người ngốc nghếch, tốt bụng đến như vậy.
Ở thế giới này, Cố Miên đã trải qua thật nhiều cái đầu tiên, có tốt có xấu nhưng hắn thấy rất thú vị. Ngay lúc này, trong đầu hắn vang lên âm thanh quen thuộc: "Hệ thống 225 khởi động lại thành công. Chân thành xin lỗi Cố tiên sinh vì sự cố vừa rồi."
"Để đền bù tổn thất cho Cố tiên sinh, 225 đã xin đầu não cung cấp một món quà bồi thường."
Cố Miên thở phào khi nghe thấy giọng nói của 225, trong đầu hắn bây giờ xuất hiện một tấm thẻ màu vàng. Trên mặt thẻ là dòng chữ "Thẻ chữa trị". Cố Miên phức tạp nhìn tấm thẻ đó, không nghĩ ngợi mà ấn sử dụng.
Mà vết thương ở dưới lớp y phục nhanh chóng liền lại bằng tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy được. Cố Miên chỉ cảm thấy cơn đau nhức từ cẳng chân dần dịu lại, sau đó thì biến mất hẳn. Cố Miên thử đứng thẳng lưng, nhưng rất nhanh hắn đã trở lại dáng vẻ như cũ, hắn không muốn bị người đi đường xung quanh nghi ngờ.
Cố Miên dựa vào sự trợ giúp của hệ thống, đi vào một con ngõ nhỏ. Hắn ngồi xuống, mở bọc đồ ăn ra, bánh bao thơm mùi thịt hãy còn bốc khói, Cố Miên chậm rãi cắn từng miếng thưởng thức. Tuy Cố Miên đã đói mấy ngày nay, nhưng giáo dưỡng hơn hai mươi năm không thể nói bỏ là bỏ được, động tác ăn uống của hắn vẫn ưu nhã giống như đang thưởng thức sơn hào hải vị.
225 bắt đầu truyền tải nội dung cốt truyện, Cố Miên vừa ăn bánh bao vừa đọc những chữ xuất hiện trên màn hình.
Thế giới này khác với thế giới hiện tại của Cố Miên, nơi đây có ba loại giới tính, hán tử, nữ tử và ca nhi. Thân thể này tên Nhạc Dương là một hán tử, nhưng cơ thể suy nhược yếu ớt, quanh năm suốt tháng không rời nổi ấm thuốc.
Năm trước Nhạc Dương đổ bệnh nặng, đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn Nhạc Dung nảy ra suy nghĩ muốn cướp lấy vị trí gia chủ, cho nên gã thuê người giả dạng thần côn. Lão thần côn coi như có tiếng, nhưng lão vẫn làm việc trái lương tâm. Lão nhận tiền của Nhạc Dung, nói rằng đại công tử của Nhạc gia gặp phải kiếp nạn, phải xung hỉ mới có thể qua khỏi.
Mà người mà lão nhắc tới cũng do một tay Nhạc Dung sắp xếp. Đó là một ca nhi thầm mến Nhạc Dung đã lâu, cậu ta nguyện ý xung hỉ đến để giúp đỡ gã. Nhạc Dương sau khi tỉnh lại, mở hồ phát hiện mình có thêm một vị phu lang, trong lòng không khỏi khó chịu. Nhưng tâm tính hắn hiền lành, lại biết được tương kính như tân, cho nên từ lúc hai người thành hôn, Nhạc Dương chưa từng chạm vào ca nhi kia.
Ca nhi kia cậy được hắn dung túng, ngang nhiên tư tình với Nhạc Dung. Đen đủi thế nào, trong một lần vụng trộm lại bị nguyên chủ bắt gặp. Sức khoẻ nguyên chủ không tốt, gặp cảnh đó gần như ngất mất, nhưng chưa kịp để hắn lên tiếng, hai người Nhạc Dung đã hợp sức đánh hắn một gậy rồi ném ra phía sau núi. Chỉ là không hiểu sao, bọn họ lại sợ hắn không chết sẽ trở về trả thù cho nên thuê một đám người tìm xác hắn, đuổi giết triệt để.
Nguyên chủ bị đánh gãy một chân, phải dùng hết sức lực để chạy trốn. Tuy đã trốn thoát thành công nhưng vết thương trên chân của nguyên chủ chuyển biến xấu, Nhạc Dương mất máu mất nước, cuối cùng không chịu nổi nữa mà bỏ mạng.
Cố Miên xuyên đến đây chính là lúc nguyên chủ trút hơi thở cuối cùng.
"Nguyện vọng của Nhạc Dương: Lấy lại vị trí gia chủ Nhạc gia, phát triển gia nghiệp, chấn hưng gia tộc."
Cố Miên thở dài đóng bảng nhiệm vụ lại, hắn nhét nốt miếng bánh bao cuối cùng vào trong miệng, sau bao nhiêu ngày rốt cuộc hắn cũng được ăn một bữa đàng hoàng. Cố Miên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cuộc đời còn lại của Nhạc Dương, cứ để hắn chịu trách nhiệm đi!
225 dương như cũng cảm nhận xuân thu bi thương của Cố Miên, nó im lặng một lát rồi nói: "Ký chủ yên tâm, Nhạc Dương đã đi vào vòng luân hồi rồi."
Nhưng Cố Miên lại không đáp lời nó mà chỉ hỏi: "Thời hạn làm nhiệm vụ là bao lâu?"
225 kêu tít tít mấy tiếng: "Thời hạn nhiệm vụ là cả đời của Nhạc Dương. Thế nhưng ký chủ không cần lo lắng về em gái mình. Thời gian ở các không gian có sự chênh lệch, ở thế giới nhiệm vụ ký chủ trải qua một năm thì ở bên thế giới của ngài mới chỉ trôi qua một ngày mà thôi."
"Thời gian còn dài, ngài cứ an tâm làm nhiệm vụ."
Nó nói là an tâm nhưng Cố Miên không dám rời đi quá lâu. Bây giờ, máu mủ còn lại duy nhất của hắn chỉ có Cố Miểu mà thôi, từng giây từng phút trôi qua, hắn đều sẽ lo lắng cho cô bé. Cố Miên lắc đầu, "Ngươi không hiểu đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com