88
Chương 88
Tiếu Tự Hổ ban đầu ngó trước lo sau không dám hành động xúc động, nay rốt cuộc quyết định được ăn cả ngã về không, lại không ngờ đế vương từng bị hắn coi là con kiến càng đã trưởng thành đến mức này, hắn dù không muốn tin cũng không thay đổi được kết cục đã định. Từng quân sĩ Tiếu gia bắt đầu ném vũ khí trong tay.
Sau đó một đám trường đao trong tay bọn chúng rơi "keng" trên mặt đất.
Trên gương mặt trẻ tuổi của bọn họ là đôi mắt sáng ngời, vẫn tràn ngập khát vọng được sống, rõ ràng kết cục đã nghiêng về một bên, không ai muốn mình bị chém giết.
Những người này đều là người Cao Thú, chỉ vì lệ thuộc dưới tay Tiếu Tự Hổ mới bị dẫn vào hoàng cung để bức cung, nhưng rốt cuộc chỉ là những người vô tội bị liên lụy... Có điều, thật sự vô tội chứ?
Sợi tóc trên trán Dương Thanh bị máu nhuộm thành màu nâu đỏ, hắn lạnh lùng nhìn những người này, đám thanh niên này, nhìn đôi mắt ham sống của bọn họ mà cười một tiếng, âm thanh đột nhiên lãnh lẽo như đêm trăng: "Các ngươi có biết bản thân đang làm gì không?"
Quân nhân Tiếu gia bị vây ở giữa, bốn phía là quân thiết giáp mà Dương Thanh dẫn đến, vây toàn bộ cung điện chật như nêm cối.
"Tướng quân, chúng ta biết mình đang làm gì." Một quân sĩ hung hãn ném trường đao trong tay đứng ra, mặc kệ áo giáp trên người trực tiếp quỳ xuống, hắn trầm giọng nói: "Chúng ta theo Tiếu Tướng Quân đến đây, nay Tiếu Tướng Quân đã chết, chúng ta đương nhiên một lần nữa thuộc về quân đội của Hoàng Thượng."
"À, ngươi nghĩ vậy sao?"
"Vâng, Tướng Quân."
"Nhưng các ngươi lấy đâu ra tự tin cho rằng bản tướng sẽ nhận các ngươi về đội ngũ vậy?"
Người này nghe vậy giật mình, những lời này ý là... Hắn mở to hai mắt không dám tin, bọn họ đều là quốc dân Cao Thú, huống hồ bọn họ có nhiều người như vậy cùng hàng phục Hoàng Thượng, sao Hoàng Thượng có thể không nhận? Bọn họ vừa không phải người ngoại bang vừa không phải người chủ sự, tuy đến bức cung nhưng chỉ nghe theo lệnh của Tiếu Tự Hổ, một đội ngũ lớn thế này, vì sao không nhận?
"Chiến bại mà hàng, lại bại lại hàng, bản tướng không biết các ngươi rốt cuộc tự cho mình là thứ gì?"
Dương Thanh hừ lạnh một tiếng, hắn nghiêng người chỉ thẳng vào thi thể thị vệ cổ đầy máu nằm trên mặt đất, hắn lạnh lùng lớn tiếng nói: "Bản tướng thật sự không muốn nói, các ngươi còn không bằng bọn họ! Nửa điểm cũng không bằng! Trong mắt bản tướng, các ngươi dù còn sống cũng không bằng những hộ vệ vì Hoàng Thượng mà chết, ít nhất bọn họ chết vinh quang, khi chết bọn họ vẫn coi mình là một con người, một người có tín ngưỡng, còn các ngươi ngay cả người cũng không phải, các ngươi chỉ là phế vật!"
Vẻ mặt Dương Thanh ngày càng lạnh nhạt, hắn cầm chắc chuôi kiếm: "Mà Cao Thú... không cần thứ phế vật như thế."
Quân sĩ quỳ dưới đất lụi bại nhìn Dương Thanh lại á khẩu không trả lời được. Thân là quân sĩ Cao Thú, bọn họ đương nhiên nên nguyện trung thành với Hoàng Thượng, nhưng từ khi nào... bọn họ dần bị Tiếu Tự Hổ mê hoặc bởi một vài dục vọng? Là quyền lực? Là tiền tài?
Bọn họ theo Tiếu Tự Hổ chinh chiến sa trường, rất lâu trước kia...
Bọn họ cũng không vì những thứ này...
Khi đó bọn họ vì bảo vệ quốc qua, vì cho người thân một hoàn cảnh yên ổn, có người thay huynh trưởng theo quân vì trong nhà cần người khỏe mạnh, có người từ nhỏ chí theo quân vì tương lai công thành danh toại áo gấm về nhà được mọi người khen ngợi, từ khi nào những ước mơ này dần biến chất? Bọn họ muốn trở thành thiếu niên anh tài võ nghệ siêu quần thiên chi kiêu tử như Dương Thanh, mà không phải vì bức cung thất bại mà chết như lúc này.
Nếu cuộc đời kết thúc ở đây, tiếng vỗ tay vĩnh viễn không thuộc về bọn họ.
"Tướng quân, những người này nên xử trí thế nào?"
Thân vệ lau vết máu trên mặt lộ ra gương mặt trẻ tuổi, tuy không thấy rõ đường nét lại khiến người ta cảm thấy người này có nụ cười ấm áp.
"Ngươi còn nhớ quân quy điều thứ bốn là gì chứ?"
"Giết huynh đệ, chém!"
Thiếu niên lớn tiểng trả lời, ánh mắt sáng trong như sao.
Dương Thanh gật đầu, môi mỏng hơi mím lại, "Một kẻ không tha, toàn bộ chém." Làm như vậy, thuộc hạ của hắn dù vĩnh viễn nằm xuống ở đây cũng sẽ nhắm mắt.
Hắn còn trẻ đã thành danh, dụng binh như thần, không dễ tin bất cứ kẻ nào, làm gì nói đến thuần phục? Nhưng chỉ có một người như thế, luôn lơ đãng ảnh hưởng tới ngươi, đối với người này... hắn không thể không nói, hắn bội phục, cũng bằng lòng bội phục. Trong thời gian ngắn Tiêu Chiến hạ "sát" lệnh, hắn không thấy là máu lạnh, ngược lại còn vỗ tay khen ngợi.
Bọn họ vốn cùng một loại người, có thù báo thù, có oán báo oán.
Cao Thú có rất nhiều người vì bảo vệ quân chủ mà chết, cần gì vì một đám thích hư vinh mà bỏ qua thù lớn của toàn bộ quân sĩ?
"Mau, mau cứu bản cung..."
Một góc cung điện, Hoàng Hậu hơi thở mong manh nhắm hai mắt, vẻ mặt không còn chút máu, nàng trợn to đôi mắt, dùng một chút sức lực cuối cùng bấu chặt lấy Quế ma ma bên cạnh: "Mau chút, truyền Thái Y cho bản cung..."
Quế ma ma nhìn máu đen dưới thân nàng chỉ cảm thấy choáng váng, mùi hôi thối khó ngửi, đối với Quế ma ma sống an nhàn sung sướng đã quen mà nói có thể nói là một đả kích trí mạng.
"Nương nương người kiên nhẫn chút... Nô tỳ đi gọi người đưa nương nương về Chiêu Dương Cung..." Quế ma ma nhìn Hoàng Hậu vươn hai tay nhiễm máu đen, chân bất giác lùi về sau hai bước. Quế ma ma hoảng sợ, nương nương đã mang tử thai mấy tháng, còn dùng dược vật giữ lại, ai biết rốt cuộc trong đó có cái gì?
Máu đen này, bà chưa bao giờ nhìn thấy...
Hoàng Hậu ôm bụng nhìn chằm chằm Quế ma ma không ngừng lui về phía sau, cổ họng thở ra một hơi thật mạnh như người già, máu đen dưới thân ngày một nhiều, nàng mở to mắt chậm rãi ngã lên thi thể một quân sĩ Tiếu gia, một lúc lâu sau... không còn động tĩnh nữa.
Ánh mắt không còn phẫn hận ngày xưa, không có tất cả ngụy trang, cũng không có tia sáng thời thiếu nữ, chỉ còn sương mù tối tăm cùng cười thảm bi ai...
Quế ma ma bị đôi mắt này nhìn mà hét lớn một tiếng, khăn trong tay vung lên lập tức hôn mê bất tỉnh.
...
"Bác nhi, rõ ràng ta biết lần này bọn chúng có kế hoạch còn dẫn ngươi đi cùng, ngươi có trách ta không?"
Một phen rung chuyển qua đi luôn có một lát yên tĩnh hiếm hoi.
Trên giường lớn trong trắc điện Dưỡng Tâm Điện, hai người ôm nhau dựa vào thành giường, chăn gấm màu tím dày rộng phủ phía trên vẫn như cũ thấy được cái bụng ngày một lớn của thiếu niên cùng hai tay đan vào nhau.
Trong giọng nói của Tiêu Chiến có chút áy náy.
Ước chừng vì hắn không thường nói chuyện với người khác bằng ngữ khí này, cho nên Vương Nhất Bác thấy những lời này có vẻ không được tự nhiên.
"Người nhất định có suy nghĩ của mình, ta tin người tuyệt đối đã lo lắng tới ta và bảo bảo." Vương Nhất Bác khẽ vuốt bụng, ngọt ngào cười: "Huống hồ phu phu vốn nên đồng sinh cộng tử, nếu người không còn ta nhất định sẽ không sống một mình, sao ta lại trách người được?"
"Không, ta lớn hơn ngươi, chắc chắn đi sớm hơn ngươi. Nếu ta không còn, ngươi nhất định phải sống thật tốt."
Vương Nhất Bác vốn chỉ nói chơi thôi, không ngờ Tiêu Chiến thật sự xoay người đặt tay lên trước người cậu, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cậu, có chút thành kính dùng mặt ma xát cái bụng cao cao của cậu, nghe âm thanh bên trong, khóe môi không nhịn được nụ cười: "Để cho con thay ta chăm sóc ngươi."
Khóe miệng Vương Nhất Bác nhếch lên nhưng không cười nổi.
Nhiệm vụ ngày càng hoàn thành gần tới trị số hệ thống quy định, trong lòng cậu càng hoảng sợ.
Nếu cậu không đoán sai, độ hoàn thành của hệ thống chia đều mỗi một phân vị tăng 4%, nay cậu là phi tử trắc nhất phẩm, nếu có một ngày cậu thăng vị thành Hoàng Quý Phi chính nhất phẩm, nói cách khác... Ngày thăng vị chính là ngày cậu hoàn thành nhiệm vụ.
Khi đó cậu nên đi đâu?
Trở về hiện đại, hay... ở lại đây? Ngay từ đầu không hỏi hệ thống quân vì cậu không chắc mình có thể hoàn thành nhiệm vụ, sau đó không hỏi hệ thống quân là vì...
Luyến tiếc.
Lòng cậu loạn, tay cũng không tự chủ được bắt đầu lộn xộn.
Cậu xoa rối sợi tóc mềm của Tiêu Chiến, nổi giận nói: "Ta không muốn người đi trước, ta muốn đi trước người, nếu không để lại ta một mình cô đơn... Ta sẽ học Thái Hậu hồng hạnh ra tường, tức chết người."
Tiêu Chiến giật mình mới hiểu cậu đang nói gì, tuy biết cậu đang buồn bực, nhưng nghe lời nói như thế... Trong lòng Tiêu Chiến ... rất-không-thích!
"...Còn muốn hồng hạnh ra tường?" Tiêu Chiến nheo đôi mắt nguy hiểm tới gần, hắn biết hai mắt mình rất mê hoặc, nhất là đối với tiểu tử này, vì thế không biết từ khi nào hắn bắt đầu học được cách lợi dụng ưu thế này.
Vương Nhất Bác bị nhìn đến mê mang bỗng bị hắn nhẹ nhàng kéo về phía trước ngồi trên bụng hắn, tiểu Chiến nóng bỏng không e dè đặt giữa hai chân cậu. Vương Nhất Bác đỏ mặt, đương nhiên biết hắn có ý đồ gì, cậu đảo mắt, bỗng ôm bụng rên rỉ làm bộ không khỏe.
Quả nhiên Tiêu Chiến mắc mưu, vội vàng đỡ thắt lưng cậu: "Bác nhi có chỗ nào không thoải mái à?"
Vương Nhất Bác thầm thì: "Ta mệt mỏi quá."
Thân thể Tiêu Chiến cứng đờ, bỗng nhớ lúc trước Thái Y nói với hắn khả năng Bảo Phi mang song thai... Như thế nhất định là mệt chết được. Tiêu Chiến áy náy cẩn thận đặt cậu xuống bên cạnh, hắn cầm tay cậu, ôn hòa nói: "Tại ta thô lỗ, không còn sớm nữa, ngủ đi."
"Ừm."
Ánh nến bị chưởng phong dập tắt.
Ban đêm, một đôi tay mềm vươn ra sau thắt lưng hắn, ôm chặt lấy người trước mặt.
29.06.22
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com