(1)
━━chap 1
ngày nắng nóng, con phố nhỏ và cuộc hội thoại bị bỏ ngang
♡=͟͟͞͞
Cái thứ thời tiết oi bức của mùa hè, là điều kinh khủng nhất mà t/b phải trải qua. Kể cả khi nó chiếm cả cái quạt cho mỗi chính bản thân nó, thì cái bết nhệt do nhiệt độ cao đang giết nó từng phút.
Những lúc thế này nó chỉ ước mình không phải đi làm thêm và có một li smoothie ngon tuyệt trong tay. Nhưng mà nó là ai mà ước ao một điều kì quái như vậy, bác nó thì ngày nào cũng đi làm nuôi hai, không, là hai và một phần hai cái miệng ăn mà nó làm biếng. T/b sẽ sớm bị sự tội lỗi giết chết mất.
Ngồi dậy thật chậm rãi, nó lấy cái khăn ngâm trong bát đá lạnh rồi lau mình sơ qua. Nó bắt đầu thay đồ, bảo vệ làn da của nó khỏi cái nắng gay gắt kinh khủng bên ngoài. Nhưng khi mặc vào một lúc, nó lại ngẫm một hồi thì bỏ đồ ra, sau đó mặc lên lại, cuối cùng quyết định mặc đồ nửa vời để đi ra đường.
T/b đóng cửa ở sau lưng rồi, lại đứng im một lúc và trở vào lại. Nó thay đồ hoàn chỉnh hơn, để cho bé mèo cưng của mình một đống đồ ăn rồi mãi mới thật sự lên đường.
Sống ở ngoài rìa của thành phố Musutafu sầm uất, đôi khi có những điều nó không thích và nhiều cái nó lại không thích gấp đôi. Ở đó tội phạm ngập tràn, nơi ở của lũ tận cùng xã hội và là địa ngục của mấy chiếc ổ khóa, thì bất kì ai mang vẻ ngoài yếu đuối lãng vãng quanh đây sẽ gặp những điều mà không nên nói tới vì nội dung của câu truyện này không có yếu tố người lớn ở mấy chương đầu tiên.
T/b dù đã sống quen ở đây cũng được hai năm nhưng cảm giác đáng sợ khi đi một mình vẫn luôn làm nó không an tâm. Chỉ có thể thầm bực bội trong lòng khi nơi khỉ ho cò gáy này là nơi khó thu hút sự chú ý nhất, thành ra cũng chả ai thèm trực ở đây để đảm bảo an toàn.
"Ai" ở đây là anh hùng đấy.
Đương nhiên nó không trách những vị anh hùng thật sự, những con người vì cái tốt mà liều tới mà nó chỉ trách mấy kẻ tham danh hám lợi mà thôi. Xã hội phát triển, số người muốn làm nghề anh hùng càng nhiều, cũng vì vậy nhiều trường chỉ có số ít vị trí cho những người giỏi và may mắn tham gia. Những người bị từ chối ấy chỉ có thể là họ sẽ vượt qua bằng một cách tích cực nào đó hoặc trở thành một cái cục tiêu cực cho xã hội.
Sự mâu thuẫn của xã hội này có rất nhiều.
T/b có thể dành một ngày cũng kể không hết.
Ví dụ đầu tiên nhé, chính là mâu thuẫn giữa số tiền lương ít ỏi cùng thời gian nó phải làm việc. Và nó ghét điều đó.
"Này bạn gì ơi?" Hay là giữa việc khách thì vào nườm nượp nhưng t/b lại chọn lúc này để lạc trong đám suy nghĩ của mình.
"Vâng..!" Nó lấy cuốn sổ nhỏ trong tay che nửa gương mặt mình lại trong xấu hổ, rồi ngại ngùng hỏi lại yêu cầu của khách. Việc nó lơ tơ mơ trong giờ làm, đã bị chủ quán nhìn thấy hết và ghi nhớ, t/b chỉ biết thở dài khi nó vào trong góc bếp để làm đồ uống cho khách.
"Có chuyện gì sao?" Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên của chị gái cùng làm với nó. T/b lắc đầu, nó chỉ bảo rằng mình có hơi mệt vì trời quá nóng nhưng cũng chắc cú với chị rằng mình sẽ không sao.
Chị cũng đứng yên ngẫm nghĩ, nhân lúc nó đang uể oải xịt một lớp kem béo bở trên li đồ uống, chị lấy ra một ít thuốc đau đầu cùng vỉ kem chống nắng rồi đưa vào cái túi trước tạp dề của nó. "Không cần trả lại đâu, cái đó chị cũng đang dùng, cho em đó."
Chị Sakura là nhân viên làm ở đây khá lâu, là cháu gái chủ quán và ở nhờ nhà của bác ấy trong thời gian học đại học. Khác với t/b, chị là một người con gái thông minh, xinh đẹp và chính trực. Nghe nói trong quá khứ, có một việc gì đó khiến chị mất đi năng lực, khiến cho ước mơ ngày nhỏ của chị là làm anh hùng cũng đổ vỡ.
Nhưng chị cũng kiên cường vô cùng, thay vì là một người anh hùng hào nhoáng với chiếc áo choàng bay bổng, chị chọn trở thành một người cảnh sát.
T/b chỉ nói yếu ớt trong miệng một tiếng cảm ơn rồi nó lại đi ra ngoài để đưa thức uống cho khách. Nó không ghét chị ấy một chút nào đâu, nhưng sẽ tốt hơn là để chị phải dây dưa một đứa không ra gì như nó.
Nó lại tiếp tục công việc của mình, và mãi đến khi tối muộn. Lúc nó đã hoàn tất xếp gọn đống bàn ghế lại cũng như lau sạch toang sàn nhà, t/b mới thở dài rồi chậm rãi đi về. Lúc nó tan ca, thường cũng đã là 10 giờ, muộn đến nỗi sẽ là một lựa chọn tồi tệ nếu nó cứ đi lê từng bước về nhà.
T/b là một người thông minh (có thể nói là vậy), nên ngay khoảng khắc nó ra khỏi tàu, đã chạy hết sức bình sinh về nhà. Cảm giác có những bàn tay thô ráp nắm lấy nó từ trong bóng tối, và cái tiếng than kêu lên ngay sau đó khi nó dùng ba lô đập thẳng vào đầu của tên kia làm t/b hối hận khi không đụng chạm gì đến dị năng của mình.
Ngay khi có dấu hiệu bản thân bị theo dõi, nó đã tự động dịch chuyển bản thân về ngay trước cửa nhà. Kể cả mồ hôi nhễ nhại, và cách nó thật ích kỉ chiếm đoạt không khí, t/b không khỏi cảm giác thật rùng mình. Vì lẽ nào đó, mỗi khi đi từ quán về nhà sẽ có một đoạn bất kì khi có những ai đó cố tóm lấy nó. Nhưng chỉ khi đi một mình chuyện đó mới xảy ra, nếu có ai đó đi cạnh chắc chắn nó sẽ không sao. Chuyện này đã bắt đầu xảy ra kể từ khi nó chuyển sang sống ở đây, và cũng không muốn làm phiền bác mình nó đã luôn giữ kín về chuyện này.
Có lẽ nó sắp phát điên rồi, có lẽ là nó đang điên. Nhưng chết dẫm thằng cha nào thích dọa nó như thế.
Nó cũng không thể lúc nào cũng sử dụng dị năng vì có một thời gian đã bị vị anh hùng kì quái nào đó bắt được. Dù là nó đã được cứu nhưng sau đó lại bị báo về cho trường học. Mà bên cạnh đó nếu sử dụng cho phạm vi xa như vậy nó sẽ rất uể oải vào ngày mai, như bây giờ vậy nè.
"Hử? T/b, cháu về rồi." Người đàn ông ở độ tuổi trung niên với thân hình khá lực lưỡng, mái tóc muối tiêu vuốt ngược, chào nó thật ấm áp khi ông thấy nó đứng yên trước nhà.
T/b cười nhẹ, nó cố giấu đi sự mệt mỏi, "Dạ, cháu cũng mới về thôi."
"Vào nhà thôi, bác sẽ nấu bữa tối ngay à."
Nó không rõ bác mình làm cái nghề gì sau khi dọn ra đây sống, chỉ biết rằng bác hay về trễ, có hôm lại đi mất cả mấy ngày liền. Dù rằng nó cũng rất lo lắng cho bác nhưng t/b biết rằng công việc bây giờ cũng không có dễ dàng mà tìm được, không khéo lại trở thành mấy tên rỗi việc đi cướp bóc. Và lòng tự trọng của nó không cho phép bản thân làm những việc nó nghĩ là sẽ hạ thấp chính mình.
"Shujiro, bác cứ bỏ đồ ăn vào hộp cơm trưa đi. Hôm nay cháu hơi mệt."
Shujiro quay đầu nhìn sang phía nó, sự lo lắng viết đầy trên gương mặt của mình, nhưng bác cũng gật đầu và chúc nó ngủ ngon.
T/b đóng sầm cửa lại, căn phòng nó khá là bề bộn cho một thiếu niên tuổi nó, nhưng giữa phòng lại sạch sẽ hơn hẳn với chiếc futon nằm ngổn ngang. Đổi sang một bộ đồ mát mẻ, dễ chịu hơn, t/b sau đó lại kết nối điện thoại mình với cục sạc rồi cứ thế dùng luôn.
Bảo là ngủ đấy thôi, nhưng cả hai biết thừa, nó bị mất ngủ trong một thời gian rồi. Và cũng ước chừng vài tiếng sau đó thì ít ra nó cũng nhắm mắt lại sau khi ngồi nhắn tin và lướt lên lướt xuống trong điện thoại mình.
[Totoro, 22:49]
?
sao giờ này còn thức?
ngủ đi chứ
[Bạn, 22:49]
xầm quá
đm
xem lại bản thân đi nha
người ae cũng đã ngủ đâu?
[Totoro, 22:50]
không thích
...
nhưng mà cậu không thích cũng phải ngủ
[Bạn, 22:51]
thôi
chút nữa
giờ hai đứa còn thức
hitoshi hát cho nghe đi
pls
😪😪😪
[Totoro, 22:51]
mắc gì?
tôi hát là cậu tỉnh luôn à 😐
[Bạn, 22:51]
không thì th 😔
ác
bạn bè bao lâu mà
[Bạn, 22:53]
má
mới đó sắp hết ngày rồi
[Totoro, 22:53]
ừa, nhanh thật
à rồi
thầy chủ nhiệm bảo mai lên trường kìa
[Bạn, 22:53]
:)????
mắc gì
ủa
nghỉ hè r mà
tốt nghiệp cả rồi
[Totoro, 22:54]
đến lượt cậu bị xầm à
vãi
mai có kết quả đó
trường mình có 3-4 đứa tuyển vào yuuei r
[Bạn, 22:54]
ghê v s
ông bảo là cũng vào yuuei
mà
hình như bữa đó tui thi có thấy ông đâu?
[Totoro, 22:55]
lại nữa r
đi ngủ đi clm ngáo lắm r kìa
quên là bữa kia ông nào đó bên yuuei qua bàn chuyện với hiệu trưởng còn gọi cậu lên à??
[Bạn, 22:56]
...
à
vãi
quên tí gì căng
cái dự án gì đó
cho trường hợp đặc biệt
đcm, kh hiểu s tui ghét cái dự án đó vãi ra nên quên tên chứ đm
[Totoro, 22:57]
dự án cơ hội thứ hai
hình như vậy
một số học sinh vô tình có vết đen trong học bạ nhưng mà là vì việc tốt vẫn sẽ được vào yuuei
đúng kh?
[Bạn, 22:58]
ừa
với cả một số ít trẻ vị thành niên đặc biệt được cho vào luôn để quan sát hành vi
ông mic bảo thế
[Totoro, 22:59]
nghe present mic dạy tiếng anh yuuei
mà chưa gì
cậu với mic đã nói chuyện như bạn thân với nhau r
[Bạn, 22:59]
chưa gì ngta đã là hs ưa thích r nha 😈😈
ghen tị hay j
[Totoro, 22:59]
ừm
mệt
đi ngủ
[Bạn, 23:00]
ơ
gì nhắn tin tiếp đi 😪😪
má
ghen thiệt hả ba
tui học ở đâu cũng là người ae của ông mà clm
th vậy chúc ngủ ngon nha người ae
Shinsou Hitoshi đã bày tỏ cảm xúc 👍 về tin nhắn của bạn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com