♡
jungkook cảm thấy bản thân như được tặng một vé lên thiên đường.
đối với anh ấy, việc được sống và tận hưởng nghệ thuật do mình tạo ra là đủ để anh cảm thấy cái gọi là thăng thiên.
nhưng mà lần này còn hơn thế nữa, jungkook cảm thấy mình bay mẹ lên thiên đàng, nơi các thần tiên đang cố gắng ngăn anh không đập vỡ cổng trời.
chuyện là, đời của một người làm nghệ thuật không nhiều thì ít, cũng có lúc cảm thấy bí bách đến khốn cùng.
jungkook chả có bất kì ý tưởng nào mới để sáng tác, thi thoảng anh thấy mình giống một kẻ dở chứng, những lúc này cậu chàng thích nhốt mình trong phòng và xem lại các tác phẩm cũ được mình họa lên, hoặc đi đâu đó một mình để lại căn phòng trống vắng hơi người trong vài ngày.
phải rồi, anh ta là một họa sĩ, đúng hơn là nghệ sĩ khi cách jungkook tạo ra một bức tranh không giống họa sĩ bình thường. mỗi lần cầm cọ, cả cơ thể như bay lơ lửng hòa quyện vào trong không gian xung quanh, nét nọ nối nét kia, chúng đan vào nhau giữa vòng khung của cảm xúc. mỗi lần muốn vẽ, jungkook đều sẽ sáng tác một ca khúc trước sau đó mới vẽ tranh. anh yêu cả âm thanh và hình ảnh, anh muốn chúng chung hòa lẫn nhau, mượn lời ca để dung túng cho những nét vẽ ngả ngón, lấy những nét vẽ để tô điểm cho bài hát đấy là điều anh vẫn thường làm.
cho đến ngày nọ, một ngày anh ấy không thích sáng tác, cậu trai nghệ sĩ cùng chú cún bam đi dạo trên lề phố.
cây và lá, mặt trời và biển, người và xe cộ, có những thứ đang rung rinh khẽ khàng trong gió mát, có những thứ vẫn cứ êm đềm lay động chẳng ai hay hay cũng có những thứ vô cùng ồn ào và bề bộn.
cún bam tinh nghịch đến lạ kì, tiếng động lạ thú hút chú khiến trong một giây phút bất cẩn, cún bam hiếu động lao ra khỏi tầm kiểm soát của jungkook.
" bam! sao con nghịch quá vậy nè " jungkook chạy vội bế bam lại, sao cún nhỏ nhà anh lại hiếu động vậy chứ.
thực ra giờ trông bam cũng có vẻ hoảng, vì trước mặt bam là một chiếc xe đạp to lừng lững so với em. mà người ngồi trên xe cũng hốt hoảng không kém, hẳn là người nọ không nghĩ đến việc sẽ có một chú cún nhỏ tự dưng lao ra trước đầu xe.
à, có khi là do có bé cún khác đang ngồi trong dọ xe này hoặc cũng là vì chiếc xe đáng yêu ấy được gắn một quả chuông lắc xinh xinh nên mới thu hút bam như vậy.
" tôi xin lỗi, anh có sao không ạ? " jungkook hỏi đối phương trong lúc cậu chàng kiểm tra trên người của bam nhỏ.
" ui, tôi không sao, colin cũng không sao, em bé nhà bạn cũng hiếu động quá đi! " giờ người lái xe đạp mới lên tiếng, trong câu nói không hề mang nặng tính trách móc. ngược lại, người nọ còn hơi cười khì khì khi thấy đối phương chăm bõng cho em cún đến như vậy.
jungkook cúi đầu xin lỗi ríu rít, kia cũng là một chàng trai đi xe đạp chở cún cưng hóng gió, người bên ngại ngùng, vội vàng lia lịa xua tay suốt.
không sao đâu, không sao.
ấy là cho đến một lúc, jungkook nhìn rõ được đối phương.
những ngón tay mập mập bé xinh cùng móng tay được cắt tỉa gọn gàng.
người nọ mặc một chiếc áo phông rộng màu vàng kem.
tóc đen láy được buộc nửa đầu gọn.
gương mặt khả ái, mắt, mũi, môi, nụ cười đều rất dễ thương.
hai má còn hơi phiếm hồng vì ngại ngùng trước sự nhiệt tình xin lỗi của jungkook.
đột nhiên, tất cả chỉ là đột nhiên, thanh âm và không gian như chẳng hề tồn tại. jungkook nghe thấy trái tim mình đang đập mãnh liệt, tựa có thanh gỗ đang gõ mạnh từng đợt vang đầm trong khoang ngực của người nghệ sĩ. anh chưa bao giờ cảm nhận được sự rung động mãnh liệt như vậy, không giống cảm xúc thăng hoa khi được sáng tác, cũng không phải là cảm giác lâng lâng khi nhận lời khen hay chê bai.
đó là một cảm giác đưa niềm yêu thích và thỏa mãn cái mỹ đạt đến cực điểm, jungkook chưa nhìn thấy một ai có nhan sắc làm xiêu lòng anh đến vậy, đẹp hơn bất kì tác phẩm trân quý nào, nghệ sĩ nghĩ rằng mình đang gặp chàng tiên trong đời mình, người mà đang khúc khích xua xua tay cười.
bởi thế mới bảo cảm giác kì lạ này khiến jungkook như bay vỏn lên thiên đường, không ngại mà muốn đập cửa xin chúa cho con kết đôi cùng chàng tiên này.
con muốn được tìm hiểu anh ấy, ước và ước chàng tiên này là của con.
nhưng liệu như thế có đường đột quá không, khi người nọ sẽ không có cảm giác như thế đâu vì đây mới là lần gặp đầu tiên.
trái tim rộn ràng của jungkook đã thực sự nhảy bổ ra bên ngoài khi thấy người ấy chuẩn bị rời đi và chỉ để lại vài từ thế tôi đi nhé?
đương nhiên là không được, jungkook cần tim để sống, mà nhịp đập của nó thì cứ muốn chạy theo người này.
" khoan đã anh ơi, tôi nghĩ cún của anh- colin, là colin, bam nhà tôi có vẻ thích colin lắm, rất thích, colin dễ thương quá đi! " jungkook cầm đuôi xe đạp hi vọng đối phương có thể dừng lại.
một câu níu kéo đáng yêu, tuy không buồn cười gì cả nhưng mà lại khiến người đang có ý định rời đi phải quay ngoắt lại.
jimin không kiềm được mà bật cười thành tiếng, người nọ vui vẻ đến mức như thể ánh mắt trời cũng bị lu mờ trước vẻ rạng rỡ của anh.
bam và colin cũng không hiểu sao một người cười khờ đứng ngây ngốc, người khác lại cười khành khạch ra từng tiếng.
được rồi, được rồi.
jimin bước xuống xe, và cuốc bộ đi dạo với jungkook.
thực ra jimin cũng chẳng hề muốn đi, mà nếu không đi thì lại hơi bị kì quái.
là một người yêu thích nghệ thuật, cũng có hoạt động trong nghệ thuật với tư cách một diễn viên múa, sao jimin lại không biết jungkook được chứ. anh đắm chìm vào những bức vẽ của người ấy, chúng như đưa anh vào ảo mộng. nơi không gian hòa quyện trên nền nhạc của riêng nó, chỉ có điều là thiếu cái cảm giác chuyển động. và jimin, người tự tin rằng mình có thể đem những mạnh đập uyển chuyển vào trong tác phẩm, ước gì anh được đóng góp trong một hay một phần của mảnh ghép ấy. đó cũng là lí do anh rất thích tranh jungkook, rồi dần thích tâm hồn của người nghệ sĩ đa tài.
không gian, âm nhạc và...mạch đập.
" colin là cún của bạn tôi, chú ta lém lỉnh lắm mà hơi kiêu ".
" vâng ạ, bam cũng vậy, hiếu động và tinh nghịch".
" tôi là park jimin, cậu gọi tôi là jimin được rồi".
" anh jimin, jeon jungkook hay jungkook chào anh ạ".
phong cảnh xung quanh đẹp thật, hai người, hai cún cứ thế rảo bước trên lề đường.
jungkook cứ không kiềm nổi mà ngắm jimin mãi, càng ngắm thì trái tim trong khoang ngực càng như có đà nở rộ. thịch thịch thịch, chỉ toàn nghe thấy tiếng thịch thịch thịch, jungkook chẳng muốn mình vừa đi vừa xoa tim đừng đập mạnh như thế nữa. nhưng mà, jungkook cũng nhận ra mặt jimin cũng đỏ quá đi, như kiểu anh ấy giờ đỏ đến mức mà bốc nhiệt. chẳng lẽ anh ấy ốm sốt dù trời cũng đang dâm mát mà.
hai người đàn ông đi kề kề sát rạt, rõ ràng là một cuộc hẹn của chú cún nhưng những người ngại lại là chủ chú cún.
" anh bị ốm ạ- "
" đừng nhìn chằm chằm nữa đi mà- "
jungkook nhận ra mình kì cục.
jimin nhận ra mình bóc trần thẳng thắn quá.
" tôi xin lỗi- "
" không phải! "
jimin vốn đã bước chậm, đến giờ còn bước chậm hơn nữa.
" jungkook ơi, thực ra giờ đến nhà tôi rồi này, tôi không có ý gì đâu á- chẳng qua là..." jimin hơi ngừng một xíu, ánh mắt anh vồn vã muốn tìm chỗ trốn khi jungkook lại đeo đuổi tầm nhìn trên người anh khi anh thốt câu nói ra.
" mỗi lần jungkook nhìn tôi, tim tôi như bay ra ngoài vậy, không phải kiểu rung động bình thường đâu mà là cực mạnh, rất mạnh luôn đấy!"
jungkook đẹp trai kinh khủng, người thơm thơm kinh khủng và đáng yêu kinh khủng. mọi thứ cứ như vượt ra ngoài tầm kiểm soát của jimin, nói đúng hơn là trái tim đập loạn xạ như điên, thụp thụp thụp, chỉ toàn tiếng thụp thụp thụp, ai mà biết thì sẽ cười anh thối mũi vì không ngừng đỏ mặt mất.
" không phải ốm đâu, tôi đỏ mặt tại jungkook đẹp trai cứ nhìn tôi miết ". jimin lén lén dùng bàn tay bé bé che mặt mình.
" ồ, em cũng thế-, chắc jimin trưởng thành hơn nên- thực ra, jimin đẹp lắm ạ, anh đáng yêu và tim em cũng lạ lắm, giống như cứ 5 giây là đập một nghìn lần ấy ạ ".
jimin nhướn mày nhẹ, lén nhìn jungkook.
" trước khi anh về, liệu- anh có thể, à không là chúng ta ạ có một cuộc hẹn được không anh? "
" ý em, là của riêng chúng ta? "
" vâng ạ, một cuộc hẹn hò của trái tim "
____
end. ♡
#short pov
ask jungji
...: anh có thể chia sẻ tác phẩm mới nhất của bản thân được không ạ? quả thực đó là một đột phá trong làng nghệ thuật khi trên sân khấu vừa qua kết hợp cả 3 loại hình họa, ca, múa rất tuyệt vời!
jk: cảm ơn vì lời khen, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi muốn và biết ơn bản thân vì đã tạo ra nó. nơi hẹn hò của nhịp đập. khi giờ không chỉ của nét vẽ, âm thanh mà còn là dáng hình của người diễn viên múa đa tài, nhắc đến đây tôi muốn dành lời tri ân sâu sắc tới jimin, anh ấy đã cùng tôi hoàn thiện tác phẩm. và tôi cũng chẳng nhận ra mình đã vô tâm với con tim của bản thân, nhờ jimin tôi đã lắng nghe nó nhiều hơn-
jk: không chỉ lắng nghe của mình, mà còn của jimin và mọi người.
mỗi khi cảm thấy chán nản, mất ý tưởng hay hoảng loạn, đừng lo lắng mà hãy lắng nghe con tim mình thật nhiều nhé♡.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com