Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Chạy Trốn

Ngọc Hưng không hề nao núng trước sự xuất hiện của Thành Huấn. Anh siết chặt lấy tay Hi Thừa, ánh mắt kiên quyết đối diện với ánh nhìn hung ác từ phía kẻ thù. Thành Huấn bước vào trong địa lao, tiếng giày của hắn vang vọng trên nền đá lạnh lẽo. Hắn từ từ giơ cao thanh kiếm, miệng nở một nụ cười đắc ý như thể đã hoàn toàn kiểm soát được tình thế.

" Ngươi nghĩ rằng chỉ bằng việc cắt dây trói cho hắn thì có thể rời khỏi đây sao, Ngọc Hưng? Ngươi quên rồi à ? Ta chính là người giữ mạng sống của ngươi. Ngươi sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi tay ta ! " - Thành Huấn vừa nói, vừa tiến lại gần, từng bước một, như con thú săn mồi đã xác định được con mồi của mình.

Ngọc Hưng đứng chắn trước Hi Thừa, cơ thể anh căng cứng nhưng đôi mắt vẫn kiên định. Anh không còn là kẻ yếu đuối như trước đây, không còn sợ hãi trước những lời đe dọa của Thành Huấn. Việc nhớ lại quá khứ đã giúp anh nhận ra rằng, anh không chỉ là con rối trong tay kẻ khác, mà còn có thể tự quyết định số phận của mình.

" Ta không còn sợ ngươi nữa , Thành Huấn. " - Giọng Ngọc Hưng trầm tĩnh nhưng đầy quyết tâm. - " Ta đã nhớ lại mọi thứ. Ta biết ai là người ta yêu, và chắc chắn không phải là ngươi. Dù ngươi có thể lấy đi ký ức của ta, nhưng ngươi không bao giờ có thể xóa bỏ được tình cảm mà ta dành cho Hi Thừa."

Nghe những lời đó, Thành Huấn giận dữ siết chặt thanh kiếm trong tay. Hắn không thể chấp nhận việc Ngọc Hưng từ chối hắn, không thể chấp nhận rằng kẻ mà hắn đã tốn bao công sức để giành giật lại quay về với kẻ thù của mình.

" Ngươi ... ! " - Thành Huấn gầm lên, rồi lao tới tấn công.

Trong tích tắc, Ngọc Hưng đẩy Hi Thừa sang một bên, tay anh nhanh chóng rút ra một con dao găm giấu trong áo, đối đầu với Thành Huấn. Hai người lao vào nhau trong cuộc giằng co, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên trong không gian u ám của địa lao. Mặc dù không được huấn luyện kỹ lưỡng về chiến đấu, nhưng Ngọc Hưng có sự nhanh nhẹn và kiên cường, cộng thêm quyết tâm bảo vệ Hi Thừa. Mỗi đòn đánh của anh đều thể hiện sự thù hận và nỗi đau mà anh đã trải qua dưới bàn tay của Thành Huấn.

Hi Thừa, dù bị thương nặng, cũng không thể đứng yên nhìn người mình yêu đối đầu với kẻ thù một mình. Hắn cố gắng đứng dậy, dù mỗi cử động đều khiến vết thương đau nhói, nhưng ánh mắt hắn chưa bao giờ rời khỏi Ngọc Hưng. Hắn biết rằng, người đàn ông trước mặt mình đang chiến đấu không chỉ vì tự do, mà còn vì tình yêu họ đã từng có.

Khi thấy Ngọc Hưng có vẻ bị đuối sức, Thành Huấn lập tức tăng cường độ tấn công. Hắn dùng hết sức lực vung kiếm, nhắm vào những điểm yếu trên cơ thể Ngọc Hưng, hy vọng có thể hạ gục anh nhanh chóng. Nhưng mỗi lần, Ngọc Hưng đều né tránh một cách khéo léo, từng nhát dao của anh phản công lại cũng không kém phần sắc bén.

Trong một khoảnh khắc, Ngọc Hưng bị Thành Huấn dồn vào góc tường. Hắn cười lớn, mắt sáng rực lên đầy điên loạn:

" Ngươi không thể bỏ ta , Ngọc Hưng! Ta đã yêu ngươi bao lâu nay, ngươi nghĩ rằng chỉ cần nhớ lại vài ký ức là có thể rời bỏ ta sao ? "

Nhưng đúng lúc đó, Hi Thừa, dù sức lực gần như cạn kiệt, bất ngờ lao tới, đẩy mạnh Thành Huấn ra xa khỏi Ngọc Hưng. Cả ba người ngã xuống đất, thanh kiếm của Thành Huấn rơi khỏi tay hắn và trượt ra xa. Hi Thừa, dù đau đớn, nhưng vẫn gượng đứng lên, chắn trước mặt Ngọc Hưng, như một bức tường vững chắc.

" Ngươi đã sai lầm khi nghĩ rằng ngươi có thể chia rẽ ta và Ngọc Hưng, Thành Huấn ! " - Giọng Hi Thừa lạnh lùng nhưng đầy sự kiên quyết. - " Ngươi có thể tra tấn ta, có thể hành hạ ta , nhưng ngươi không bao giờ có thể phá vỡ tình yêu này ! "

Thành Huấn, bây giờ không còn thanh kiếm trong tay, điên cuồng lao vào Hi Thừa, định tấn công hắn bằng tay không. Nhưng Hi Thừa đã kịp thời đỡ lấy cú đấm của Thành Huấn, và dùng tất cả sức lực còn lại đánh trả. Một trận chiến tay đôi nổ ra, đầy căng thẳng và khốc liệt. Mỗi cú đấm, mỗi cú đá đều mang theo sự phẫn nộ và lòng thù hận đã tích tụ suốt bao năm.

Ngọc Hưng đứng dậy, dù cơ thể đã mệt mỏi, nhưng anh không thể để Hi Thừa chiến đấu một mình. Anh cầm lấy con dao găm, chuẩn bị giúp Hi Thừa hạ gục Thành Huấn. Nhưng ngay lúc đó, một âm thanh từ bên ngoài vang lên. Những bước chân dồn dập tiến về phía địa lao, tiếng hét vang vọng trong không khí. Đội cận vệ của Thành Huấn đã phát hiện ra sự hỗn loạn và đang tiến vào.

Ngọc Hưng và Hi Thừa nhìn nhau, cả hai đều hiểu rằng thời gian không còn nhiều. Nếu bọn chúng đến, mọi cơ hội thoát thân sẽ tan biến. Họ cần phải hành động ngay lập tức.

Không chần chừ thêm, Ngọc Hưng lao tới, đánh vào một điểm yếu của Thành Huấn khiến hắn mất thăng bằng và ngã gục xuống đất. Hi Thừa nhanh chóng kéo Ngọc Hưng dậy, cả hai chạy về phía lối ra trước khi đội cận vệ kịp đến.

Họ chạy trong bóng tối, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng không ai dừng lại. Cuối cùng, khi đến được cánh cửa dẫn ra khỏi địa lao, họ mở nó và bước vào ánh sáng của đêm tối.

Bên ngoài, trời đầy sao, không khí lạnh giá nhưng lại tràn đầy hy vọng. Ngọc Hưng và Hi Thừa, dù cơ thể mệt mỏi và đầy thương tích, nhưng họ đã thoát khỏi cơn ác mộng. Họ đứng nhìn nhau trong giây lát, không cần nói gì, bởi đôi mắt của họ đã nói lên tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com