Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 3

Một địa điểm trong chuyến hành trình của họ nhất định không thể bỏ qua, đó là về nhà.

Lời hứa về Namyangju hình thành vào một ngày đầu xuân, và điều đó được thực hiện vào một ngày cuối hạ.

Nắng Namyangju phủ một màu vàng nhè nhẹ trên khắp mái nhà, gió mát cùng với nhiệt độ 27°C khiến Heeseung không khỏi cảm thấy thoải mái, không khí trong lành dễ chịu khác hẳn với một Seoul bụi bặm.

Park Sunghoon nhận lấy cốc nước ép từ tay mẹ, đôi mắt vẫn hướng ra vườn, nơi có một thân ảnh đang ngồi chơi cờ với người đàn ông trung tuổi.

''Mẹ thích Heeseung.'' - mẹ Park lên tiếng nhằm thu hút sự chú ý từ con trai mình - ''Thằng nhóc rất ngoan, còn đáng yêu nữa.''

''Đấy là mẹ chưa thấy ảnh bắt nạt con thôi.'' - Cậu bĩu môi - ''Nếu mẹ chứng kiến rồi thì chắc chắn sẽ không đứng về phía Heeseung như bây giờ đâu.''

Nói như vậy nhưng Sunghoon thừa biết rằng cán cân công lý vẫn sẽ nghiêng về phía Heeseung hơn một chút. Gương mặt nam sinh với thân hình quá ư là ổn, cần đẹp trai có đẹp trai, cần quyến rũ có quyến rũ, ngoan ngoãn lễ phép, là mẫu hình lí tưởng của con nhà người ta mà mấy cô hàng xóm hay nhắc đến.

Ai cũng quý Heeseung cả, tỉ như các sếp lâu năm ngày nào cũng gặp ở cơ quan luôn miệng khen Heeseung như này như kia, thiếu điều đem con gái tới gả cho anh ấy, hay là mấy bác trung tuổi lần đầu gặp trên chuyến bay cũng chia cho vài món đặc sản mà họ gói ghém cho con cái, để rồi mấy ngày sau đó Sunghoon phải nghe Heeseung lải nhải bên tai về việc cậu nên yêu thương ảnh nhiều hơn thay vì lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng bài xích, nên tự hào vì có một người yêu đẹp trai hiền lành, rồi còn cái gì mà...

''Con may mắn vì gặp được Heeseung đấy.''

Đấy đấy chính nó.

Park Sunghoon tròn mắt nhìn mẹ, nhưng chưa kịp nói câu nào đã bị người phụ nữ lớn tuổi nhét vào tay khay trà, cùng một cái đẩy nhẹ vào lưng. Cậu đảo mắt chán nản, thực sự bị ra rìa luôn rồi.

Vì để kịp chuyến bay trở về Seoul gần nửa đêm, nên sập tối cả hai đã xin phép ra về. Ông bà Park liên tục nắm tay Heeseung dặn dò đủ thứ, trong khi con trai đứng bên cạnh chẳng được gì ngoài câu nhớ ''nghe lời Heeseung đấy''. Điều đó làm chàng trai nhỏ tổn thương sâu sắc, trong một khoảnh khắc, Sunghoon nghĩ mình đã bị gả đi thật rồi.

Sân bay tám giờ tối chẳng còn đông đúc như trước đó vài tiếng. Lee Heeseung hoàn tất thủ tục lấy vé, theo thói quen khua tay, hòng nắm lấy đôi bàn tay quen thuộc, nhưng đáp lại chỉ là một khoảng không khí. Anh giật mình ngẩng lên tìm kiếm, trong đầu bày ra hàng loạt viễn cảnh không hay, để rồi cuối cùng phải loại bỏ trường hợp cậu bị lạc khi nhìn thấy Sunghoon đang đứng thần người ở một góc. Trong giây lát, dường như Heeseung lờ mờ hiểu ra lí do không bao giờ đặt chuyến bay ngày mà người nọ đã nói cho anh từ rất lâu về trước.

Sunghoon không nhận ra sự xuất hiện của ai đó ở bên cạnh, cho đến khi một bàn tay đan vào giữa năm ngón tay cậu, và mùi hương quen thuộc phảng phất bên đầu mũi, lúc đó cậu mới thoát khỏi dòng suy nghĩ của chính mình.

Từ vị trí của hai người có thể bao quát được không gian của sân bay rộng lớn, những hàng ghế dài trống vắng, hàng quán lần lượt đóng cửa, và họ còn nhìn rõ được cả những ánh đèn nhấp nháy trên đường bay. Sự ồn ào náo nhiệt được thay thế bởi không khí trầm yên ắng, và có chút tịch mịch.

Mỗi khi Sunghoon có tâm sự gì đó, hoặc gặp phải khúc mắc khó thể giải quyết, cậu thường trở nên yên lặng và nghiêm túc lạ thường. Heeseung luôn tinh ý nhận ra được đều đó, thay vì hỏi, anh chỉ lặng lẽ nắm lấy tay Sunghoon, ngón cái miết nhẹ lên mu bàn tay, như khích lệ cậu nói ra mọi thứ.

Lần này cũng vậy.

''Em thích bắt đầu chuyến du lịch của mình vào ban đêm hơn.'' - Cậu mở lời - ''Ban đêm không ồn ã như ban ngày, cũng chẳng cần phải chen lấn xô đẩy, với cả bay muộn, cũng khiến em không cảm thấy cô đơn.''

Sẽ không phải chứng kiến những cặp đôi nắm tay cùng nhau bước đi, hay những màn chia ly đẫm nước mắt, sẽ chẳng mấy khi gặp đại gia đình đứng chờ ở cổng sân bay, chỉ để chào đón đứa con trở về sau những ngày xa nhà. Như thế, sẽ không có cảm giác lạc lõng một mình giữa dòng người.

Màn đêm sẽ giúp con người ta che đi những nỗi buồn, đậy lại suy tư nặng trĩu mà chỉ mình biết, màn đêm cùng những vì tinh tú sẽ luôn đồng hành cùng cậu trên chuyến đi của chính bản thân, dù cho không ồn ào nhưng chắc chắn sẽ không buồn.

''Em đã từng không thích rủ thêm ai khác vào chuyến đi của mình, bởi vì em muốn tự trải nghiệm mọi khoảnh khắc, có thể thơ thẩn đây đó mà chẳng màng thời gian, cũng có thể tự do đến những nơi chưa từng được biết tới mà không ảnh hưởng đến ai cả. Thường thì mọi người chỉ thích đi những địa điểm được giới thiệu thôi, chứ ít ai muốn đi trải nghiệm nơi mới lắm.''

Sinh ra với máu tự do chạy khắp cơ thể, với niềm yêu thích đặc biệt dành cho máy bay, với ước mơ luôn cháy bỏng trong tim về việc lấp đầy cuốn visa bằng những địa điểm mới lạ, đó chính là động lực khiến Sunghoon dành hết thanh xuân của mình cho Học viện hàng không, và sống chết bằng được giành lấy một suất trở thành tiếp viên.

''Em đã hoàn thành được ước mơ hồi nhỏ của mình.'' - Cậu nói khi hai người dừng lại trước cửa sổ lớn hướng ra đường băng - ''Em đã thực sự sống hết mình vì nó.''

Lee Heeseung đi bên cạnh lắng nghe không sót một chữ. Mặc dù yêu nhau đã lâu, nhưng mỗi lần cả hai người tâm sự, đều có thể nhận ra được những mảnh ghép khác lạ trong lòng đối phương, được người đó lật mở cho mình biết, và chỉ duy nhất một mình mình biết. Anh lặng yên ngắm nhìn mấy ánh đèn mờ đã hóa thành những chòm sao trong mắt người thương, khiến chúng sáng lên lấp lánh.

''Hồi nhỏ anh không có ước mơ gì cả.'' - Heeseung tiếp tục câu chuyện còn dang dở - ''Bản thân anh thích nhiều nghề lắm, lúc thì là đầu bếp, lúc lại muốn làm doanh nhân, có một thời gian anh chỉ muốn mở một quầy bán kem bên đường thôi.''

Sunghoon nhìn anh cười, lần này đến lượt cậu mân mê mấy ngón tay của Heeseung.

''Như anh đã nói, nghề chọn người chứ người không chọn nghề. Hàng không đến với anh như một cái duyên, và anh thấy ổn với nó.'' - Đôi mắt đặt trên người nhỏ hơn từ lúc nào đã mềm đi - ''Hơn nữa, hồi nhỏ không có ước mơ, nhưng hiện tại thì anh đã có một cái rồi.''

Ánh nhìn của người nhỏ hơn di chuyển từ đôi bàn tay lên cặp mắt nai màu nâu sẫm của người đối diện, ẩn trong đó là sự tò mò cùng thích thú không thể che giấu. Heeseung nhìn cậu dịu dàng, bàn tay lại tìm lấy tay cậu mà đan lấy.

''Anh muốn cùng em đi trên chuyến hành trình này.''

Muốn cùng em khám phá chân trời góc biển, muốn trở thành người bạn đồng hành để em không còn cô đơn, muốn cùng em in dấu chân tại những nơi mới mẻ, muốn cùng em trải qua mọi buồn vui trong cuộc sống, muốn cùng em trải qua hành trình dài một đời này.

Sunghoon im lặng nhìn anh. Cậu là người không dễ rung động với mọi thứ xung quanh, cũng tự nhận thấy mình chẳng mấy lãng mạn, nhưng khi đối diện với người nắm giữ trái tim mình bấy lâu nay, với câu nói ấy, Sunghoon thấy lòng mình đã tan chảy thành nước, và tim đập nhanh không kiểm soát nổi.

Hơn cả câu yêu, đáng giá hơn cả ngàn chữ nhớ, ''anh cùng em đi trên chuyến hành trình này'' như thế hiện một lời hứa, một lời khẳng định rõ ràng về con đường sau này sẽ không còn một mình cậu bước đi, mà bên cạnh xuất hiện thêm một bóng hình. Một người sẽ luôn chọc để khiến cậu cười, đưa cậu một bờ vai mỗi khi cần, hay đơn giản là nhìn cậu bằng ánh mắt chất chứa tất cả ôn nhu cùng dịu dàng.

Mọi người nói rằng theo đuổi nghề hàng không sẽ không dễ dàng tìm được chân ái của đời mình, Sunghoon cũng không mong chờ điều đó. Nhưng khoảnh khắc khi cậu trút hết mọi phòng bị của bản thân, thì Heeseung xuất hiện, khiến Sunghoon rơi vào lưới tình mà cậu không thể, cũng không muốn thoát ra.

Bởi vì chân ái đã ở đây, trước mắt cậu, tràn đầy yêu thương.

Heeseung vươn tay lau đi hàng nước mắt lăn dài của người nọ, thế nhưng càng lau nước mắt càng chảy. Vừa cáu lại vừa xót, Heeseung nhăn mặt trêu:

''Nhìn em nhem quá.''

Sunghoon bật cười trước khi vòng tay ôm người kia, hưởng thụ từng cái xoa lưng nhè nhẹ đuổi bay cơn mít ướt, và lắng nghe nhịp điệu hòa hợp của thứ trong lồng ngực trái của hai người.

Our journey, journey of youth, journey of love.

END.






Vậy là Hành trình của tình yêu cũng đã hoàn thành, cảm ơn mọi người vì đã đón đọc chiếc fic này của mình💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com