04. amnesia.
Buổi sáng, ánh nắng vàng dịu dàng tràn qua khung cửa sổ, len lỏi vào từng ngóc ngách trong căn hộ nhỏ xinh của hai người. Trên chiếc bàn ăn, một tách cà phê bốc khói nghi ngút, tỏa hương đắng quyện cùng mùi bánh mì nướng vừa chín tới. Heeseung dụi mắt bước ra từ phòng ngủ, mái tóc rối bù, gương mặt còn phảng phất hơi buồn ngủ.
Điều đầu tiên anh nhìn thấy không phải là bữa sáng, cũng chẳng phải bóng dáng người yêu đang đứng trong bếp, mà là... những mảnh giấy note nhiều màu dán chằng chịt khắp nơi. Từ tủ lạnh, cửa sổ, cho đến cánh cửa phòng tắm, tất cả đều bị chiếm chỗ bởi những ô vuông nhỏ li ti với nét chữ quen thuộc của Sunghoon.
"Đừng quên uống thuốc."
"Bánh mì trong ngăn dưới cùng."
"Đừng quên khóa cửa."
"Đừng quên mỉm cười khi anh về."
Heeseung nhíu mày, vừa ngạc nhiên vừa bật cười khẽ.
"Yah, Park Sunghoon, em định biến nhà mình thành triển lãm giấy nhớ à?" anh gọi với vào trong bếp.
Một lát sau, Sunghoon xuất hiện, mặc chiếc áo len rộng màu kem, tóc hơi rối, trên tay còn cầm thìa gỗ đang khuấy nồi súp. Cậu liếc quanh, rồi cười nhẹ, đôi mắt cong cong hệt như trăng non.
"Đẹp mà, phải không? Nhìn căn nhà nhiều màu sắc hơn hẳn."
"Đẹp thì đẹp..." Heeseung tiến lại gần, rút một tờ note trên cánh cửa xuống "...nhưng em viết chi tiết từng việc thế này để làm gì? Ngay cả 'mở máy giặt sau 2 giờ' cũng dán nữa là sao?"
Sunghoon giật nhẹ tờ giấy từ tay anh, miệng cười nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt. Cậu cẩn thận dán nó trở lại đúng chỗ, rồi đáp tỉnh bơ.
"Em chỉ thấy căn nhà có nhiều giấy note thì bớt đơn điệu thôi. Với lại... cũng giống như một kiểu nhắc nhở dễ thương ấy mà."
Heeseung lắc đầu, vòng tay ôm eo cậu từ phía sau. Hơi ấm quen thuộc lan vào lòng bàn tay khiến Sunghoon khẽ rùng mình, tim đập chệch nhịp.
"Anh chỉ sợ em làm quá sức. Nhìn chỗ này cứ như... em bị ám ảnh việc quên đồ ấy." Heeseung thì thầm bên tai.
Sunghoon cắn môi, ánh mắt thoáng chùng xuống. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cậu thấy cả thế giới chao đảo, như thể những mảnh ký ức mờ nhạt sắp rơi rụng khỏi trí óc mình. Nhưng cậu nhanh chóng nở nụ cười, ngả đầu ra sau, chạm nhẹ vào vai anh.
"Anh lo xa rồi. Em khỏe mà. Chỉ là... muốn căn nhà trông vui hơn chút thôi."
Heeseung chưa kịp hỏi thêm thì chuông điện thoại reo. Anh buông cậu ra để nghe máy, trong khi Sunghoon quay lại bếp, múc súp ra bát. Đôi mắt cậu dừng lại trên tấm note khác dán gần bếp.
"Đừng quên: Mình yêu Heeseung."
Những ngón tay run run vuốt nhẹ qua dòng chữ. Tim cậu quặn thắt. Đó là tờ giấy mà Sunghoon viết trong đêm, khi trí nhớ bỗng rơi rụng từng mảnh, khiến cậu hoảng sợ đến mức bật khóc. Cậu không muốn quên Heeseung, không muốn quên tình yêu này. Nếu một ngày nào đó... tất cả ký ức biến mất, ít nhất những tờ giấy note này sẽ nhắc nhở cậu rằng trên đời, có một người tên Lee Heeseung, và cậu đã từng yêu anh tha thiết.
"Em đang nghĩ gì thế?" giọng Heeseung vang lên phía sau.
Sunghoon giật mình, nhanh chóng giấu đi nét hoảng loạn, quay lại cười: "Em đang nghĩ... chắc phải dán thêm vài tờ giấy 'ăn sáng cùng Heeseung' nữa. Cho căn nhà đầy đặn hơn."
Anh cười khẽ, hôn nhẹ lên mái tóc cậu, chẳng hề nhận ra nỗi bất an đang ngày một lớn dần trong đôi mắt người yêu.
Đêm xuống, căn nhà chìm trong tĩnh lặng. Heeseung ngủ say, còn Sunghoon nằm trằn trọc mãi không thể chợp mắt. Cậu ngồi dậy, mở đèn nhỏ ở bàn học, lại viết thêm vài tờ giấy mới.
"Đừng quên gọi cho mẹ."
"Đừng quên dặn Heeseung ăn tối."
"Đừng quên hôm nay là ngày kỉ niệm."
Mỗi nét chữ như một sợi dây níu kéo bản thân ở lại với thực tại. Nhưng càng viết, Sunghoon càng thấy tay mình run rẩy. Trong đầu vang lên một khoảng trống mênh mông, như thể có ai đó đang xóa dần từng ký ức.
Cậu chậm rãi viết thêm một tờ nữa, dán ngay cạnh giường ngủ, nơi sáng mai vừa mở mắt ra sẽ nhìn thấy đầu tiên.
"Đừng quên: Em là Park Sunghoon."
Giọt nước mắt rơi xuống loang ướt một góc giấy. Sunghoon vội vàng lau đi, dán nó thật chắc lên tường rồi trở về nằm cạnh người yêu. Cậu khẽ kéo chăn, vòng tay ôm lấy Heeseung như thể sợ rằng nếu lỡ buông tay, sáng mai thức dậy, cậu sẽ chẳng còn nhớ nổi người đàn ông mình đang ôm là ai.
Trong bóng tối, những tờ giấy note phản chiếu ánh đèn hắt vào, lung linh như những ngọn nến yếu ớt, chông chênh trước cơn gió bất định của số phận.
Một buổi chiều cuối tuần, con phố trung tâm đông đúc đến ngột ngạt. Người qua lại vội vã, từng dòng xe chen chúc inh ỏi tiếng còi, quán xá mở nhạc ồn ào. Trong đám đông hỗn loạn ấy, Sunghoon đứng im lìm như một chiếc bóng bị bỏ quên.
Trên tay cậu là chiếc giỏ xách đựng mấy món đồ vừa mua từ siêu thị gần đó, nhưng đôi mắt lại trống rỗng, dại đi. Tất cả âm thanh, hình ảnh quanh mình bỗng như bị kéo xa ra, mờ nhòe. Trong đầu cậu trống rỗng một cách đáng sợ.
"...Mình đang làm gì ở đây?"
Câu hỏi bật ra trong tâm trí. Tim Sunghoon đập loạn, đôi chân cứng đờ. Cậu không nhớ nổi vì sao mình có mặt ở con phố này, càng không nhớ đường về. Xung quanh là biển người nhưng cậu thấy bản thân cô độc đến nghẹt thở.
Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài xuống thái dương. Cậu lắp bắp hỏi vài người đi đường:
"Xin lỗi... ở đây là đâu vậy?"
Người phụ nữ liếc nhìn, cau mày khó hiểu rồi bước đi. Một chàng trai trẻ nghe xong thì cười cợt.
"Ủa? Anh bị gì hả?"
Tiếng cười đó làm tai Sunghoon ù đi. Mọi ánh nhìn xa lạ như những mũi dao xoáy vào cậu. Hoảng loạn, Sunghoon lùi lại, loạng choạng chạy về phía trạm xe buýt gần đó. Cậu ngồi phịch xuống ghế chờ, giỏ đồ rơi lăn lóc dưới chân.
Cậu ôm đầu, cố gắng khơi gợi trí nhớ. "Tên mình là gì? Mình sống ở đâu? Có ai đang đợi mình không?" Mọi thứ như bị ai đó dùng cục tẩy khổng lồ xóa sạch, chỉ còn những khoảng trắng mênh mông.
Trong khi đó, Heeseung tan ca sớm hơn mọi hôm. Anh vui vẻ trên đường về, trong đầu nghĩ tới bữa tối ấm áp bên Sunghoon. Nhưng khi mở cửa vào nhà, căn hộ lại yên ắng lạ thường.
"Sunghoon?" anh gọi lớn.
Không ai đáp. Bàn ăn trống trơn, trong bếp cũng chẳng có tiếng nồi niêu. Điện thoại của Sunghoon nằm lặng lẽ trên bàn.
Heeseung cau mày. Bình thường Sunghoon ít khi để quên điện thoại, lại càng không biến mất lâu như thế. Một giờ trôi qua, anh đứng ngồi không yên. Tim anh bắt đầu đập nhanh, một linh cảm xấu ập đến.
Không kìm nổi nữa, anh khoác áo chạy ra ngoài, đi dọc các con đường quen thuộc, vừa đi vừa gọi tên người yêu.
Trở lại trạm xe buýt, Sunghoon vẫn ngồi im lìm, đôi mắt đờ đẫn nhìn dòng xe vụt qua. Lòng cậu chỉ còn lại nỗi sợ. Bất giác, có ai đó nắm lấy vai cậu.
"Sunghoon!"
Giọng gọi quen thuộc khiến cơ thể Sunghoon khựng lại. Cậu quay đầu, bắt gặp một chàng trai cao ráo, hơi thở gấp gáp, đôi mắt hoảng loạn. Nhưng thay vì nhẹ nhõm, Sunghoon lại lùi lại bản năng, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
"...Anh... là ai?" giọng cậu run rẩy.
Heeseung chết lặng. Trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt.
"Sunghoon, là anh đây. Heeseung. Người yêu em." anh cố gắng trấn an, giọng nghẹn lại.
Nhưng Sunghoon hoảng hốt lùi thêm một bước, ôm chặt lấy giỏ đồ như tấm lá chắn. Trong mắt cậu, Heeseung lúc ấy chẳng khác gì một người xa lạ muốn lại gần mình.
"Đừng... lại gần." cậu lắc đầu, hơi thở gấp gáp.
Heeseung đau đến mức đôi chân chôn chặt tại chỗ. Anh giơ tay, khẽ gọi tên cậu bằng giọng tha thiết nhất:
"Sunghoon à... em không nhận ra anh thật sao? Anh đây... Anh luôn ở bên em mà."
Giây phút ấy kéo dài như vô tận. Nhưng rồi, điều kỳ lạ xảy ra. Đôi mắt Sunghoon dần trong lại, sự hoảng loạn tan biến. Cậu chớp mắt, nhìn rõ bóng hình trước mặt.
"...Heeseung?"
Tiếng gọi nhỏ xíu, run run. Chưa để anh kịp phản ứng, Sunghoon lao tới ôm chầm lấy anh.
"Anh đây rồi... Em đã sợ... Anh đừng bỏ em." giọng cậu nghẹn ngào, nước mắt rơi ướt bờ vai anh.
Heeseung vòng tay ôm chặt lấy Sunghoon, trái tim vừa thắt lại vừa nhẹ nhõm. Nhưng câu hỏi tiếp theo từ đôi môi cậu khiến anh bàng hoàng.
"Bọn mình... đang làm gì ở đây vậy?"
Anh chết lặng. Trong khoảnh khắc đó, mọi nghi ngờ bắt đầu hình thành trong lòng. Lẽ nào... em ấy đang giấu mình điều gì?
Đêm hôm ấy, khi Sunghoon đã ngủ thiếp đi sau cơn mệt mỏi, Heeseung ngồi lặng trong phòng khách. Anh nhìn quanh căn nhà tràn ngập giấy note nhiều màu, mỗi tờ như một mảnh ghép rời rạc. Tim anh nhói lên.
Sunghoon à, rốt cuộc em đang cố giấu anh điều gì?
Bên trong phòng ngủ, Sunghoon trở mình, bàn tay vô thức lần tìm tấm note mình đã dán cạnh gối. Cậu chạm nhẹ lên dòng chữ nguệch ngoạc. "Đừng quên: Em là Park Sunghoon."
Một giọt lệ khẽ rơi xuống, ướt nhòe góc giấy.
Buổi sáng chủ nhật, ánh nắng chiếu rọi qua rèm cửa, vẽ lên tường những vệt sáng vàng nhạt. Heeseung trở mình dậy, mắt còn díp lại vì đêm qua thức khuya làm việc. Anh vươn vai, chợt nhận ra bên cạnh mình trống không. Sunghoon đã dậy từ sớm.
Anh mỉm cười. Cũng chẳng lạ, Sunghoon vốn hay thức sớm, thích đi dạo ngoài ban công ngắm hoa, hoặc chuẩn bị bữa sáng cho cả hai. Heeseung lê bước ra khỏi phòng, lòng đầy thư thái. Nhưng khi vào phòng khách, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là một mảnh giấy note dán ngay trên bàn.
"Em đi dạo một chút."
Heeseung thở phào, gấp tờ note bỏ lại vào bàn, tự nhủ. Thì ra em ấy đi dạo thôi. Anh vào bếp chuẩn bị cà phê, bật nhạc nho nhỏ, để mặc cảm giác bình yên lấp đầy căn nhà. Nhưng anh không hề biết rằng... đó chính là lần cuối cùng anh được nhìn thấy nét chữ quen thuộc ấy của người yêu mình.
Trong khi ấy, Sunghoon bước trên con đường lát gạch men quen thuộc, tay đút túi áo khoác mỏng. Cậu hít sâu không khí trong lành của buổi sáng. Thoạt đầu, mọi thứ đều bình thường, tiếng chim hót, gió thoảng, nắng rải đều trên mái ngói đỏ.
Nhưng rồi, như một lưỡi dao lạnh lẽo, cơn choáng váng bất ngờ ập tới.
Sunghoon khựng lại, mắt mờ dần, đầu óc quay cuồng. Cậu cố gắng nhớ ra... mình đang đi đâu, tại sao lại ra ngoài. Nhưng mọi ký ức tan biến như cát trôi qua kẽ tay.
"...Mình... là ai?"
Tiếng thì thầm bật ra nơi cổ họng. Trái tim cậu đập loạn, lồng ngực tức nghẹn. Cậu cố gắng níu kéo lấy một chút gì đó quen thuộc, gương mặt Heeseung, giọng nói anh, ngôi nhà đầy giấy note nhưng tất cả mờ nhạt, vỡ tan như bọt nước.
Ký ức đứt đoạn.
Cậu bắt đầu chạy. Chạy vô định, không biết phương hướng. Những con phố quen thuộc hóa thành mê cung xa lạ. Những bảng hiệu sáng rực chữ cái dần trở nên vô nghĩa. Cậu va vào vài người đi đường, bị họ la ó, nhưng chẳng để tâm.
"Mình là ai? Mình tên gì? Có ai... đang đợi mình không?"
Nỗi hoảng loạn nuốt chửng Sunghoon. Hơi thở gấp gáp, cổ họng khô khốc. Đôi mắt long lanh nước, nhìn đâu cũng chỉ thấy xa lạ.
Cho đến khi cậu dừng lại, kiệt sức, ở một con hẻm nhỏ. Tường loang lổ rêu phong, ánh sáng mặt trời chẳng lọt nổi xuống. Mùi ẩm mốc bủa vây, khiến Sunghoon run rẩy.
Cậu tựa lưng vào bức tường lạnh ngắt, trượt dần xuống nền đất. Đôi mắt vô hồn dán vào khoảng không trước mặt. Một giọng nói mơ hồ vang trong đầu như tiếng vọng từ xa xăm.
"Đừng quên: Em là Park Sunghoon."
Nhưng giờ đây, cái tên ấy chẳng còn ý nghĩa.
Ở nhà, Heeseung vừa nhấp xong ngụm cà phê thì chợt giật mình nhận ra đã gần trưa nhưng Sunghoon vẫn chưa về. Anh tự trấn an. Có lẽ em ấy đi dạo lâu hơn thường ngày thôi. Nhưng càng chờ, lòng anh càng bất an.
Anh mở cửa chạy ra, tìm quanh khu phố, công viên, siêu thị gần nhà, những nơi Sunghoon hay lui tới. Nhưng tất cả đều vô vọng. Anh gọi tên cậu đến khản giọng, vẫn chẳng có ai trả lời.
Chiều đến, Heeseung quay về căn hộ, mệt nhoài nhưng quyết không bỏ cuộc. Anh nhìn tờ giấy note trên bàn lần nữa. Dòng chữ ngắn ngủi bỗng trở thành lưỡi dao xoáy vào tim anh.
"Em đi dạo một chút."
Chỉ một chút thôi... nhưng em vẫn chưa trở lại.
Đêm đó, căn hộ trống trải. Heeseung ngồi trong bóng tối, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào những tờ giấy note Sunghoon dán khắp nơi. Chúng vẫn ở đó, nhiều màu sắc, dễ thương, nhưng không còn tiếng cười của chủ nhân.
Anh cầm lên một tờ giấy gần nhất:
"Đừng quên: Anh phải ăn tối."
Bàn tay run rẩy siết chặt. Heeseung bật khóc.
"Anh không cần ăn tối... Anh chỉ cần em thôi, Sunghoon à..."
Ngoài kia, trong con hẻm ẩm thấp, Sunghoon ngồi co ro, ánh mắt vô hồn nhìn bức tường sẫm màu. Trái tim cậu thắt lại bởi nỗi trống rỗng đến tuyệt vọng. Cậu không còn biết mình là ai, không còn biết ai đang đợi mình.
Và kể từ giây phút ấy... Sunghoon đã lạc lối.
Trời đã tối hẳn, căn hộ nhỏ chìm trong bóng đêm lặng ngắt. Ánh đèn đường hắt qua khung cửa sổ, chiếu vào từng tờ giấy note đầy màu sắc, khiến chúng trở nên lạnh lẽo lạ thường. Heeseung ngồi thẫn thờ nơi ghế sofa, ánh mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa.
Đã hơn mười hai tiếng kể từ khi Sunghoon rời khỏi nhà.
Ban đầu, anh còn tự an ủi bản thân. Có lẽ em ấy gặp bạn bè, hay tiện đường đi mua gì đó. Nhưng từng phút, từng giờ trôi qua, niềm hy vọng ấy ngày càng mỏng manh.
Đêm hôm đó, Heeseung không ngủ. Anh đi đi lại lại khắp căn nhà, nhặt từng tờ giấy note, đọc đi đọc lại những dòng chữ vụng về của Sunghoon.
"Đừng quên uống thuốc."
"Đừng quên hôn em trước khi đi làm."
"Đừng quên: Em là Park Sunghoon."
Đọc đến dòng cuối cùng, bàn tay anh run bần bật. Tim anh nhói lên, linh cảm dữ dội như muốn hét thẳng vào tai: Sunghoon đang giấu anh một sự thật khủng khiếp nào đó... và có lẽ giờ đây em ấy đang nguy hiểm.
Sáng hôm sau, Heeseung vội vàng chạy đến đồn cảnh sát. Anh nộp đơn trình báo người mất tích, giọng nói gấp gáp, ánh mắt hoảng loạn.
"Bạn tôi... à không, người yêu tôi. Em ấy mất tích từ hôm qua. Xin hãy tìm em ấy cho tôi, làm ơn."
Viên cảnh sát trung niên đón lấy tấm ảnh Heeseung đưa. Đó là bức ảnh chụp Sunghoon đang cười rạng rỡ trong chuyến du lịch biển, đôi mắt cong cong như ánh mặt trời. Người cảnh sát thở dài:
"Anh cứ bình tĩnh. Có thể cậu ấy chỉ đi đâu đó. Chúng tôi sẽ thông báo ngay nếu có tin."
Nhưng Heeseung không thể bình tĩnh. Ngày hôm ấy, anh chạy khắp phố, dán tờ rơi in hình Sunghoon lên từng cột điện, từng bức tường. Giọng anh khản đặc vì liên tục hỏi thăm người qua đường:
"Anh có thấy cậu ấy không? Cậu ấy mặc áo trắng, tóc đen, cao khoảng này..."
Nhưng tất cả chỉ là những cái lắc đầu, những ánh mắt ái ngại.
Ngày thứ ba.
Heeseung gần như không còn sức. Mắt anh thâm quầng, bước chân xiêu vẹo. Anh đã đến bệnh viện, nhà ga, công viên, thậm chí những con ngõ tối tăm mà bình thường chẳng bao giờ đặt chân đến. Nhưng tất cả vẫn chỉ là vô vọng.
Mỗi đêm, anh trở về căn nhà lạnh lẽo, nơi những tờ giấy note rực rỡ vẫn nằm yên trên tường, như trêu ngươi anh. Căn phòng vốn từng tràn ngập tiếng cười giờ chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ tích tắc đều đặn, nhấn mạnh sự vắng lặng khủng khiếp.
Heeseung thường ngồi gục đầu trên bàn, cầm chặt một tờ giấy note trong tay, tờ giấy Sunghoon đã dán cạnh giường ngủ: "Đừng quên: Em là Park Sunghoon."
Mỗi lần đọc lại, lòng anh như bị ai đó cắt nát.
Sunghoon... phải chăng em đang dần quên mất cả chính mình?
Ngày thứ bảy.
Một cuộc điện thoại từ cảnh sát cắt ngang màn đêm tĩnh mịch. Heeseung chồm dậy, trái tim đập loạn xạ. Trong vài giây, anh tưởng như mình được giải thoát, rằng cuối cùng cũng tìm thấy Sunghoon.
Nhưng giọng cảnh sát ở đầu dây bên kia lại trầm nặng, từng chữ như lưỡi dao cắm phập vào tim anh:
"Chúng tôi đã phát hiện một thi thể... ở gần bờ sông phía Tây thành phố. Cần anh đến nhận dạng."
Thế giới của Heeseung bỗng sụp đổ. Chiếc điện thoại rơi xuống sàn nhà, vang lên âm thanh khô khốc. Anh ngồi phịch xuống ghế, toàn thân run rẩy.
Không thể nào... Không phải Sunghoon... Không phải em ấy...
Nhưng tận sâu trong lòng, một phần linh cảm đã gào thét sự thật tàn nhẫn.
Đêm đó, Heeseung không thể khóc. Nước mắt anh như cạn khô. Anh chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm vào khoảng trống trong căn phòng, bàn tay vẫn giữ chặt tờ giấy note cuối cùng của Sunghoon.
Bên ngoài cửa sổ, gió thổi mạnh, những tờ giấy note trên tường khẽ rung lên. Dường như từng dòng chữ nhỏ bé ấy đang thì thầm, vang vọng trong căn nhà lạnh lẽo:
"Đừng quên..."
"Đừng quên..."
Heeseung ôm đầu, gục xuống bàn, lẩm bẩm trong tuyệt vọng:
"Anh không bao giờ quên em, Sunghoon à... Dù phải tìm em trong vô vọng, anh cũng sẽ không ngừng."
Trời vừa hửng sáng, mây đen đã vần vũ che kín bầu trời. Một ngày âm u đến lạnh người, tựa như ông trời cũng muốn tiễn đưa một điều gì đó.
Heeseung đứng chết lặng bên bờ sông, nơi được cảnh sát chăng dây phong tỏa. Không khí nồng nặc mùi bùn đất, hòa lẫn cái lạnh ẩm ướt của sương mai. Tiếng bước chân người qua lại, tiếng nói chuyện nhỏ dần lùi về xa, chỉ còn lại trong tai anh một âm thanh ù ù, nặng nề.
"Anh là Lee Heeseung phải không?" viên cảnh sát tiến lại gần, giọng trầm nghiêm nghị.
Heeseung gật đầu, cổ họng khô khốc, không thốt nổi một lời. Đôi chân anh như bị đóng đinh xuống mặt đất, cứng đờ, nhưng trái tim lại muốn lao về phía tấm bạt trắng đang phủ kín thi thể ở ngay bên kia.
Viên cảnh sát chậm rãi kéo góc tấm bạt ra. Một mùi hôi thối, tanh tưởi của xác chết lập tức bốc lên, khiến vài người xung quanh phải che mũi, quay đi. Nhưng Heeseung thì không. Đôi mắt anh mở to, dán chặt vào khuôn mặt đã tím tái, biến dạng vì nước sông ngấm vào suốt nhiều ngày.
Thoạt đầu, anh gần như không nhận ra. Khuôn mặt quen thuộc nay chỉ còn là những đường nét mơ hồ. Nhưng khi ánh mắt lướt đến vết sẹo nhỏ ngay dưới cằm, một dấu tích từ hồi Sunghoon còn bé, bị ngã xe. Trái tim Heeseung như bị ai đó bóp chặt.
"Không... không thể nào..." giọng anh nghẹn lại, run rẩy lắc đầu. "Đây... không phải là Sunghoon của tôi... Đây không thể là em ấy..."
Anh chạm tay lên gương mặt lạnh ngắt kia. Làn da mềm mại ngày nào giờ chỉ còn là sự cứng ngắc đáng sợ. Nhưng dù cho cơ thể đã biến đổi, Heeseung vẫn nhận ra. Vẫn là Sunghoon. Vẫn là người mà anh yêu bằng cả sinh mệnh.
Đôi mắt anh nhòa đi trong làn nước mắt.
"Sunghoon à... Em bỏ anh lại thật sao?"
Quá trình nhận dạng kết thúc, cảnh sát nhẹ nhàng ghi chép thông tin. Một người trong số họ vỗ vai anh, nói nhỏ:
"Chúng tôi rất tiếc. Có lẽ cậu do trời tối nên cậu ấy vô tình ngã xuống sông... Căn cứ hiện trường, đây không phải án mạng, mà chỉ là một vụ tai nạn."
Nhưng với Heeseung, những lời ấy chẳng còn nghĩa lý gì. Anh đứng bất động thật lâu, mắt nhìn vô định ra mặt sông đang cuồn cuộn trôi. Trong đầu anh vang vọng hình ảnh Sunghoon ngồi ở trạm xe bus hôm nào, ánh mắt hoảng loạn, xa lạ, nhìn anh như một người dưng. Và giờ đây, cậu thực sự đã trở thành người xa lạ... xa lạ đến tận cõi chết.
Chiều hôm đó, căn nhà nhỏ đón Heeseung trở về. Anh bước vào, trên tay cầm chiếc túi nhỏ chứa vài vật dụng cá nhân của Sunghoon mà cảnh sát giao lại.
Căn nhà vẫn thế. Giấy note vẫn ở đó. Nhưng người viết chúng... không còn nữa.
Heeseung ngồi phịch xuống sàn nhà, lôi hết những mảnh giấy note ra, trải chúng trước mặt. Nét chữ quen thuộc khiến lòng anh đau đớn đến nỗi muốn xé toạc ngực mình ra.
"Đừng quên mua sữa."
"Đừng quên khóa cửa."
"Đừng quên: Em là Park Sunghoon."
"Em là Park Sunghoon..." Heeseung đọc lại, giọng vỡ vụn, mắt ngấn lệ. "Em là Sunghoon của anh... Vậy mà bây giờ em bỏ anh thật rồi."
Anh gục mặt xuống, nước mắt rơi ướt nhòe từng tờ giấy. Căn nhà chìm trong tiếng nức nở tuyệt vọng, lặng lẽ như muốn nuốt chửng cả linh hồn của anh.
Đêm ấy, Heeseung không ngủ. Anh ngồi trên ghế sofa, ôm chặt chiếc áo khoác của Sunghoon, hít vào hương thơm nhạt nhòa còn sót lại. Trong khoảnh khắc, anh ảo tưởng như Sunghoon đang ngồi cạnh mình, mỉm cười trêu chọc:
"Anh ngốc thật, khóc cái gì chứ..."
Nhưng rồi anh chợt nhận ra, căn phòng hoàn toàn trống vắng. Không còn giọng nói, không còn hơi ấm, không còn nụ cười ấy nữa.
Chỉ còn mình anh.
Một mình anh với bóng tối.
Ba ngày sau buổi nhận dạng, căn hộ của Heeseung vẫn sáng đèn mỗi đêm, nhưng trong đó không còn tiếng cười, không còn tiếng gọi nhau quen thuộc. Chỉ còn tiếng bước chân anh đi qua đi lại, mệt mỏi, rồi ngồi phịch xuống ghế sofa, ôm lấy cái áo khoác cũ của Sunghoon.
Cảnh sát đã bàn giao lại vài đồ vật vớt được từ sông. Một chiếc ví, vài tờ giấy note nhàu nát, và chiếc vòng tay bạc Sunghoon từng đeo. Nhìn những thứ đó, tim Heeseung đau như bị ai cứa từng nhát.
Anh ngồi trong phòng khách, trải tất cả giấy note ra khắp sàn. Những mảnh giấy nhỏ bé ấy phủ đầy như một tấm thảm sặc sỡ. Mỗi mảnh là một mảnh ký ức. Một lời nhắc nhở. Một phần con người Sunghoon.
"Đừng quên rửa bát."
"Đừng quên tắt đèn trước khi ngủ."
"Đừng quên: Em là Park Sunghoon."
Heeseung nhặt một tờ lên, run run mỉm cười. Nụ cười méo mó, yếu ớt:
"Ngốc à... anh làm sao quên được em chứ... Anh không bao giờ quên..."
Rồi anh bật khóc, đôi vai rung bần bật.
Ngày nối ngày, Heeseung dần rơi vào trạng thái lạ lùng. Anh không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực. Có những buổi sáng, anh nghe thấy tiếng động trong bếp, chạy ào ra với hy vọng nhìn thấy Sunghoon đang dán thêm mấy tờ giấy note mới. Nhưng căn bếp chỉ lạnh lẽo, trống rỗng.
Đêm đến, anh ngồi ở bàn ăn, đối diện chiếc ghế trống. Thỉnh thoảng, anh lại tự nói chuyện một mình, như thể Sunghoon vẫn còn đó:
"Hoonie, hôm nay anh ghé qua tiệm mua món bánh em thích nè. Mai em đừng đi dạo xa quá nữa nhé..."
Rồi anh cười, rồi anh khóc. Tiếng nói chuyện của chính anh vang vọng trong căn phòng, nghe như hai người thật sự đang trò chuyện.
Một tuần, rồi hai tuần.
Heeseung hầu như không còn bước chân ra ngoài. Công việc bị bỏ mặc, bạn bè gọi điện anh đều tắt máy. Bên ngoài căn hộ, hàng xóm bắt đầu thì thầm: "Cậu ấy hình như không ổn... từ ngày bạn trai mất tích..."
Nhưng Heeseung chẳng còn nghe thấy. Anh chỉ sống trong thế giới riêng: một thế giới mà Sunghoon vẫn còn bên cạnh.
Ngày thứ hai mươi mốt.
Mùi ẩm mốc bắt đầu bám chặt trong căn nhà. Những tờ giấy note cũ rách đi, quăn góc. Heeseung ngồi giữa căn phòng lộn xộn, mắt vô hồn, gương mặt hốc hác. Anh ôm chặt chiếc vòng bạc của Sunghoon, bàn tay siết đến bật máu.
"Em đi trước... sao anh có thể sống tiếp?" anh thì thầm.
Đêm ấy, lần đầu tiên Heeseung mở ngăn tủ, lấy ra chai thuốc ngủ vốn dùng khi anh mất ngủ nhiều tháng trước. Những viên thuốc trắng nhỏ lăn lóc trong lòng bàn tay anh.
Anh ngồi đó thật lâu. Nước mắt rơi lã chã xuống từng viên thuốc. Trong đầu vang vọng những ký ức: nụ cười của Sunghoon, ánh mắt dịu dàng, giọng nói "Anh ơi" mềm mại.
Anh nhớ lại khoảnh khắc Sunghoon né tránh ở trạm xe bus. Nhớ cả lần cậu lao vào lòng anh cười ngây ngô hỏi: "Hai bọn mình đang làm gì ở đây vậy?"
Trái tim Heeseung rạn nứt hoàn toàn.
Anh ngửa đầu, uống trọn nắm thuốc, không một chút do dự.
Ba tuần sau, mùi tử khí nồng nặc mới khiến hàng xóm hoảng hốt gọi cảnh sát. Khi cửa bị phá, cảnh tượng bên trong khiến ai cũng chết lặng.
Heeseung nằm trên ghế sofa, cơ thể đã tím tái, phân hủy một phần. Xung quanh anh, những tờ giấy note của Sunghoon vẫn rải đầy sàn, phủ kín cả thân thể anh như một tấm chăn rực rỡ. Trong tay anh, chiếc vòng bạc của Sunghoon vẫn được siết chặt.
Bên khóe môi anh, vẫn còn đọng lại một nụ cười mơ hồ.
Như thể, cuối cùng... anh đã tìm lại được Sunghoon.
-END-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com