Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Một ngày mưa.

Heeseung nhận được một cuộc gọi lạ từ bưu cục.

"Chúng tôi có một lá thư gửi đến anh từ 10 ngày trước. Địa chỉ bị mờ nên không giao được, nay mới xác nhận lại."

Heeseung ngỡ ngàng.
Anh tới nhận thư.

Người gửi: Sim Jaeyun.
Nét chữ nhỏ, mềm như giọng nói quen thuộc.

Anh mở thư, đọc từng chữ.
Mỗi chữ như cứa vào tim.

"Em đã từng rất sợ..."
"Nhưng em đã tin thêm một chút..."
"Chỉ cần một câu trả lời thôi..."
"Em nhớ anh..."

Heeseung ngồi phịch xuống ghế, thư trên tay run lên từng đợt.

Anh bật khóc.

"Trời ơi... Jaeyun à...
Em đã gửi nó rồi sao...
Mà anh lại không thấy...
Anh lại không ôm em ngay khi em cần..."
________________________________

Ngay chiều hôm đó.

Heeseung chạy đến tất cả những nơi Jaeyun có thể tới.
Ký túc xá cũ, quán ăn bé con thích, cả bến xe Seoul.

Không thấy ai.
Chỉ có mưa. Và tim anh đập mạnh đến mức đau cả lồng ngực.

"Em đang ở đâu...?"
"Làm ơn... lần này, cho anh thấy em đi..."
_______________

Tối. Studio.

Căn phòng nhỏ lạnh lẽo, tối om.
Heeseung bước vào, chẳng còn hy vọng.

Nhưng rồi... ánh đèn hành lang lấp ló.
Cánh cửa không khóa.
Và bên trong—Jaeyun đang đứng đó.
Trước khung tranh cũ họ từng vẽ cùng nhau.
Vai run lên nhẹ.

Heeseung đứng chết lặng.

Không thốt được câu nào.
Chỉ nhìn cái bóng dáng nhỏ bé đó,
như nhìn lại toàn bộ ký ức từng vỡ vụn — giờ đang đứng yên, chờ được chạm lại.

"Jaeyun..."

Jaeyun giật mình quay lại.
Cậu định lùi, vì còn nhớ mình từng bỏ chạy.
Nhưng ánh mắt anh — đẫm nước và đầy van nài — giữ chặt cậu lại.

"Lá thư đó...
Anh đã đọc rồi."

"Trễ. Nhưng vẫn đọc."

Heeseung bước chậm tới.
Tim như treo ngược.

"Anh đã khóc. Anh đã đau. Anh đã chạy đi tìm em như kẻ điên.
Vì anh biết... em vẫn còn yêu."

Jaeyun không nói gì.
Chỉ bật khóc.
Khóc như lần đầu tiên cho phép mình yếu đuối trước anh.

Heeseung ôm lấy cậu.
Lần này không giữ chặt như xưa.
Chỉ ôm đủ nhẹ để không làm bé con sợ, nhưng đủ thật để không buông ra nữa.

"Anh xin lỗi..."
"Và cảm ơn vì đã viết cho anh."
"Anh sẽ không để lỡ thêm bất kỳ chữ nào của em nữa...
Kể cả khi em chỉ thì thầm bằng nước mắt."

Đêm đó, Seoul không còn mưa.

Căn phòng nhỏ thắp lại ánh đèn ấm.

Jaeyun nằm nghiêng, tay khẽ siết lấy áo anh.

"Em đã đi xa lắm...
Nhưng cuối cùng vẫn muốn quay về đây."

Heeseung hôn lên trán cậu.
Khẽ thì thầm:

"Bé con à...
Lần này, để anh giữ em đúng cách.
Nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com