Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Cuối tuần.
Heeseung gõ cửa phòng Jaeyun lúc 6 giờ sáng, tay cầm một túi bánh nhỏ và chiếc khăn choàng.

"Dậy đi bé con. Hôm nay anh bắt cóc em."

Jaeyun dụi mắt, còn chưa hiểu chuyện gì.

"Đi đâu...?"

Heeseung không nói. Chỉ cười.
Đưa cho cậu chiếc nón và một lời thì thầm:

"Đến một nơi mà em từng ước đến,
trong cuốn nhật ký ngày 24 tháng 10."

Ba giờ sau.
Jaeyun ngẩn người nhìn... bãi biển.

Mênh mông.
Nước xanh ngắt, cát vàng ươm, và những cơn gió mang theo vị mặn dịu dàng.

"Biển..."

"Anh đọc thấy...
Em từng viết:
'Nếu một ngày thoát khỏi căn phòng đó, em muốn đi biển.
Vì ở đó, không có khóa, không có bóng tối,
và không có người la hét.'"

Jaeyun đứng lặng.

"Anh nhớ từng chữ..."

Heeseung gật.

"Vì anh đã từng quên cả tiếng khóc của em."

Họ ngồi trên bờ cát.
Không ai nói gì nhiều.
Chỉ nghe tiếng sóng, như tiếng thở dài của những ký ức bị lãng quên.

"Jaeyun."

"Dạ?"

"Ngày đó... em đã nghĩ gì khi anh nhốt em?"

Cậu quay mặt đi, gió thổi tóc rối nhẹ.

"Em nghĩ... chắc anh ghét em.
Hoặc em phiền.
Hoặc... em không đủ tốt nên mới bị giữ lại như vậy."

Heeseung siết tay cậu.

"Không phải. Là vì anh quá sợ mất em.
Nhưng lại dùng cách sai nhất."

"Em biết."

"Sao em không trách anh?"

Jaeyun cười. Mắt đỏ hoe.

"Vì nếu trách...
em sẽ không còn chỗ nào để về."

Heeseung đứng dậy, dang tay.

"Vậy từ giờ, em không cần về.
Vì anh sẽ là nơi em đứng.
Còn gió, còn biển... sẽ là nơi em chạy.
Không có khóa.
Không có ngăn cách.
Chỉ có anh – và tự do."

Jaeyun bước tới.
Không ôm, không nép — Mà chạy vòng tay ôm lấy anh.

"Vậy... anh làm biển của em nha."

Buổi chiều.
Họ viết tên nhau lên cát.
Tay trong tay đi dọc bãi biển như hai đứa trẻ tìm lại tuổi thơ bị đánh cắp.

"Nếu sóng xóa tên mình..."

"Thì anh sẽ viết lại. Mỗi ngày. Miễn là em vẫn đứng bên anh."

Trên đường về.
Jaeyun tựa đầu vào vai Heeseung, mắt lim dim.

"Cảm ơn anh vì đã đọc nhật ký.
Vì đã nhớ biển.
Vì không quên em từng ước điều đó."

Heeseung hôn nhẹ lên tóc cậu.

"Cảm ơn em... vì vẫn còn muốn ước.
Dù anh từng là người khiến em tuyệt vọng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com