Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Một buổi tối tháng Bảy.
Heeseung và Jaeyun nằm cùng nhau trong phòng, ánh đèn vàng dịu.
Tivi đang mở, nhưng không ai xem.

Jaeyun dựa đầu vào ngực Heeseung, ngón tay vẽ vòng tròn lên áo anh như trẻ con nghịch vải.

"Anh có chuyện gì sao?"

Heeseung khựng lại.
Rồi nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cậu:

"Hôm nay giáo sư mời anh đi cùng đoàn nghiên cứu bên Thuỵ Sĩ. Ba tháng."

Không gian bỗng lặng đi như ai nhấn nút dừng.

"Ba... tháng?" – Jaeyun nhắc lại, khẽ như tiếng gió.

"Ừ. Nhưng nếu em không muốn thì anh không đi. Anh có thể—"

"Không cần."

Heeseung cau mày:

"Bé con, nghe anh giải thích đã—"

"Không cần!"

Jaeyun bật dậy, giọng run run:

"Em không cần anh làm như thể đang thương hại em!
Anh cứ đi đi, đi như lần trước anh cũng đã để em lại đó—"

"Lần đó anh sai rồi, nên giờ anh hỏi em trước mà?!"

"Vì anh biết em sẽ không cản, đúng không?
Rồi anh lại đi, rồi không nhắn, rồi không đọc thư—
ANH SẼ LẠI BỎ EM LẠI Ở ĐÂY VỚI NHỮNG CƠN MƠ TOÀN TIẾNG KHÓA CỬA VÀ BÓNG TỐI!!"

Không khí nổ tung.
Jaeyun bật khóc, như không kiềm nổi nữa.

"Anh không biết mỗi lần anh vắng mặt em lại run cỡ nào. Em ngủ không được.
Em ăn không nổi.
Em mở cửa phòng mỗi sáng để chắc rằng nó... vẫn không khoá."

Heeseung đứng chết trân.
Không ngờ chỉ một lời đề nghị... lại đánh thức hết mọi ám ảnh.

"Em không sợ anh bỏ đi...
Em sợ em không đủ quan trọng để được giữ lại."

Heeseung bước tới.
Nhưng Jaeyun lùi lại, lắc đầu.

"Đừng. Em không muốn nghe anh hứa nữa.
Vì mỗi lần anh hứa...
là một lần em lại phải tự chữa lành vết nứt do anh gây ra."

Lặng. Lâu.

Heeseung thở hắt.
Rồi rút trong ngăn tủ ra một bì thư màu xanh.

"Vậy em đọc cái này đi.
Nếu sau khi đọc...
em vẫn muốn anh ở lại, thì anh sẽ không đi.
Còn nếu em muốn anh rời đi...
thì anh sẽ ở lại."

Jaeyun cầm thư, tay run.

📨 Thư tay Heeseung viết cho Jaeyun – ngày biết tin đoàn Thuỵ Sĩ mời:

Bé con của anh,

Anh đã từng giữ em lại trong một căn phòng...
và nghĩ như vậy là đủ để giữ trái tim em.

Giờ anh mới hiểu:
Trái tim em không cần khóa.
Nó chỉ cần một người đủ lặng để lắng nghe... và đủ thật để tin tưởng.

Nếu anh đi, đó không phải vì anh muốn xa em.
Mà vì anh muốn xứng đáng với em – bé con từng sống sót khỏi sự giam cầm, và giờ dám yêu lại.

Nhưng nếu điều đó khiến em đau...
Anh sẵn sàng bỏ lại tất cả.
Vì có thể thế giới có thêm một nhà khoa học.
Nhưng anh... chỉ có một bé con.

Jaeyun gập thư.
Cắn môi. Khóc.

"Em... chỉ cần anh đừng quên em như lần trước.
Đừng im lặng.
Đừng để em chờ một tin nhắn rồi bật khóc vì mãi không đến."

Heeseung ôm lấy cậu.
Lần đầu tiên, ôm không vì sợ mất – mà vì cậu xứng đáng được yêu một cách tử tế.

"Lần này, em sẽ là người đầu tiên anh nhắn mỗi sáng.
Và cuối cùng anh gọi mỗi đêm.
Anh không cần ở bên em mỗi ngày...
Miễn là em biết:
Anh chưa từng rời đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com