Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chapter seven.

đúng như sunoo và jungwon nói, jake đã trở lại hình dáng của học sinh cấp ba, nhưng mất khoảng bốn ngày chứ không phải hai ngày. mà thôi kệ, dù gì cũng là trở lại hình dáng ban đầu, nhưng mà-

"hỏi lần cuối, cậu là ai và làm gì trong căn hộ này hả? trả jake của tôi đây mau!"

jake vẫn còn một vấn đề cần được giải thích với heeseung đây.

"jake, sao anh trông uể oải thế? bộ trở về làm học sinh cấp ba không quen à?"

jungwon đi đến câu cổ jake, bên cạnh là sunoo sải bước đi về phía cổng chính. đây là ngày đầu tiên jake trở về là học sinh cấp ba, thích chứ nhưng vẫn còn vấn đề để em phải giải quyết nữa.

"heeseung đuổi anh ra khỏi nhà rồi."

"cái gì cơ?-"

jake hy vọng việc lấy hai tay che tai để tránh tiếng hét của hai nhóc bên cạnh sẽ hiệu quả. hai đứa này không cần hét lớn đến mức cả trường có thể ngoái đầu lại nhìn đâu.

bất chợt dừng bước trước cổng trường, jake nhìn sang jungwon rồi lại đến sunoo sau đấy lại thở dài.

"mà tại sao anh heeseung không cho anh ở chung?"

"anh đã nói anh là jake mười tuổi của vài tháng trước mà có tin đâu, tưởng anh giả mạo nên không cho anh ở chung."

jake định giải thích tiếp nhưng lại bị cắt ngang bởi tiếng nói cách đấy không xa, khiến cả jake lẫn sunoo và jungwon đều tò mò mà hướng theo chủ nhân của tiếng nói đấy.

"tôi không cho em ở chung hồi nào? cái phòng tôi em ngủ luôn rồi, ở đâu mà tôi đuổi. lên xe tôi đón về, ở đấy mà nói nhăng nói cuội."

heeseung hạ cửa kính của xe hơi xuống, ngồi ở ghế lái mà chồm người sang gọi jake, người đang đứng ở cổng trường nhanh vào xe. đáng lẽ là heeseung cũng chẳng nghe đâu, nhưng jake lại gào ầm lên bảo rằng 'mình không được ở chung' thì ai mà không nghe cho được.

"ủa anh jake? anh heeseung nói anh ngủ phòng của ảnh là sao?-"

sunoo ngơ ngác nhìn jake nhưng gương mặt của em đã ửng hồng từ khi nào mà chính em chẳng hay, chỉ trả lời cụt ngủn với ba chữ "là vậy đó," co chân chạy một phát, ngồi yên vị bên ghế phụ lái của heeseung, vẫy tay với jungwon và sunoo rồi mới kéo cửa kính lên như vị trí ban đầu của nó.

ơ hai cái người này, kì cục thiệt chứ. rồi cuối cùng là jake ngủ ở phòng heeseung hay là heeseung không cho jake ở chung đây?

thường ngày khi đi học về, jake sẽ đi thẳng về căn hộ của mình rồi lăn qua lăn lại trên chiếc giường ( nhưng bây giờ là ở nhà heeseung) và đánh một giấc đến khi trời chập choạng tối thì mới dụi mắt mà mò ra khỏi giường để kiếm gì đấy bỏ bụng.

nhưng hôm nay em lại có hứng đi đây đi đó vòng vòng seoul, lâu lắm rồi chẳng có dịp nào đi chơi cả nên đã nhờ heeseung chở ngay đến quán tteokbokki gần trường trung học.

"quán này ngon lắm, cá một trăm phần trăm với chú luôn. tôi hay đến đây ăn sau giờ học ấy, ngoài ra còn có mì rồi bibimbap nữa, nhiều lắm mà món nào cũng ngon, cũng hợp túi tiền."

jake xuống xe, mắt sáng lấp lánh nhìn heeseung để giới thiệu cho hắn quán tteokbokki mà em hay lui đến với mấy đứa bạn cùng lớp. dù là du học sinh nhưng jake cực kì thích ăn vặt, đặc biệt là mấy món truyền thống hàn mà em ít khi nào ăn lúc còn ở úc.

"thì ăn."

trời đất, người ta nói nhiều như thế mà trả lời được hai chữ. hơi nản một chút nhưng jake vẫn lấy lại vẻ năng động mà heeseung thường thấy mỗi lúc hắn đưa em đến công ty hoặc đến nhà của sunghoon và jay để chơi với riki.

"thì đi, mà chú nói nhiều chút đi, làm cái gì mà kiệm lời thấy ớn."

nói xong là lập tức khoác tay của heeseung mà kéo vào bên trong quán. không biết là jake cố tình hay vô tình khoác tay hắn, nhưng hành động bất ngờ này của em cũng đủ để heeseung ngẩn người mất một lúc, mặc em kéo đi đâu thì đi đấy, đến khi nhận được cái búng tay của jake trước mặt mình thì mới hoàn hồn. à, đã an vị ngồi ở một góc quán rồi nhỉ.

mới chỉ là em khoác tay hắn, sao lại phải ngẩn người rồi?

"chú làm sao ấy? nãy giờ gọi mà chẳng nghe gì cả, tôi hỏi chú là ăn cái gì để tôi đi gọi. tự nhiên quán hôm nay đông hơn thường ngày nên phải đến quầy gọi món."

nếu heeseung nói nãy giờ hắn đang bận suy nghĩ về em thì jake sẽ phản ứng như thế nào? có phải là hắn chắc chắn sẽ bị em cười vào mặt rồi không? câu trả lời này không mấy khả quan cho lắm, nên heeseung quyết định chọn bừa một món trên thực đơn, trông có vẻ ổn và vừa mắt rồi mới ngẩng đầu lên nhìn em. uầy, jake vẫn kiên nhẫn ngồi chờ hắn chọn món đấy sao, chao ôi sao mà yêu- à không, sao mà tốt thế không biết.

"hot and spicy tteokbokki đi, trông hot nhưng nhìn được đấy, tôi thích."

"hot như chú vậy."

heeseung nói xong lại dò thực đơn một lần nữa, mà đang dò thì lại nghe em nói câu gì đấy rất rõ luôn. hot.như.chú.vậy. khoan đã, tôi làm gì mà hot?

"sao, em vừa nói gì cơ?"

"ây không gì đâu, chú gọi thêm gì không hay chỉ nhiêu đấy thôi?"

jake bị doạ cho sợ đỏ cả mặt, lúng túng cầm thực đơn rồi đứng lên nhưng cũng không quên chờ heeseung trả lời. thành thật mà nói, jake chỉ là vô tình bật ra suy nghĩ của mình khi nhìn thấy tay áo sơ mi được hắn kéo gần đến khuỷu tay, cúc áo đầu tiên được mở ra và cà vạt được nới một chút lỏng, cùng mái tóc đen chết tiệt đấy! sao mà không hot cho được hả? jake thề.

"umm...nhiêu đó trước đi, có gì thì gọi thêm."

heeseung thấy mặt em đỏ ửng lên, hành động lại còn ngại ngùng lúng túng thì tâm trạng có phần vui vẻ và đỡ mệt mỏi hơn. hắn muốn cười lắm chứ, nhưng nghĩ đến việc bật cười ngay tại chỗ thì em cún nhỏ này sẽ ấm ức mà bỏ về luôn cho mà xem. sống chung chắc cũng tầm một tháng hơn, jake cũng có vài lần dỗi nên heeseung cũng hạn chế chọc cho ẻm dỗi, vì khi dỗi thì dỗi rất dai và dỗ rất khó.

"vậy..vậy tôi đi ra quầy."

"ây chờ đã."

jake quay đầu lại nhìn heeseung sau khi đã bước được vài bước, đầu em mọc lên mấy dấu chấm hỏi chờ hắn nói.

"lấy thẻ tôi mà trả, thẻ này quẹt là được khỏi phải nhập mã thẻ."

heeseung từ tốn lấy ví tiền của mình ra rồi rút cái thẻ tín dụng của mình đưa cho jake. ban đầu jake còn từ chối, bảo mình sẽ mời hắn bữa này coi như trả ơn thời gian qua đã chăm em nhưng heeseung nào chịu, với cái lí do hết sức trêu ngươi 'toi moi em an toi' được viết không dấu trên điện thoại của heeseung, jake đã chấp nhận thanh toán bằng thẻ tín dụng của hắn.

thật tình, này là bắt ép người ta phải nghe lời đây mà. cái đồ đáng ghét nhà hắn!

đồ ăn được bày trí bắt mắt ở trên bàn là chuyện của nửa tiếng sau. jake đã phải chen chúc với mấy bà cô dì và thêm cả mấy bạn học sinh trong lúc xếp hàng mà mém bị đẩy ngã. thôi được, lần sau jake sẽ không bảo heeseung dẫn mình đi ăn giờ tan trường này nữa đâu. ai mà biết được giờ này nó lại đông đến thế kia chứ, chen mà muốn ngã ra đất luôn đấy.

jake không biết ăn cay, ừ thật ra thì biết nhưng chỉ là vừa vừa chút chút thôi. thấy heeseung gọi phần tteokbokki đấy trông có vẻ ngon nên cũng gọi theo, vậy mà lúc ăn nó lại cay quá sức tưởng tượng, hại jake phải uống hết ly nước này đến ly nước khác, heeseung ngồi đối diện rót nước cho em mà phải dở khóc dở cười, trông vừa tội mà vừa cưng.

"aishhhh, sao mà cay quá đi. ăn tteokbokki mà nước mắt nước mũi chảy tùm lum vậy nè trời."

jake xuýt xoa hít vài đợt không khí lạnh như thói quen để giảm bớt vị cay trong miệng. đồ ăn cay thì chẳng tốt đâu, cơ mà càng ăn lại càng kích thích vị giác, ăn nãy giờ cũng vơi đi được một nửa rồi.

"tại em không biết ăn cay, không ăn được thì đưa đây tôi ăn cho rồi gọi cái khác mà ăn."

heeseung với tay định lấy tô tteokbokki của jake nhưng bị em ngăn lại, tay còn vẫy vẫy bảo rằng mình ổn.

bất ngờ, ngón tay cái của heeseung đẩy môi dưới của jake để tránh em cắn môi thêm lần nữa. jake có một đôi môi rất đẹp và mịn, heeseung chắc chắn là vậy. bằng chứng là lúc hắn vừa chạm vào và xuýt chút nữa thốt lên khen ngợi, nhưng jake là một người dễ ngại, và heeseung chẳng muốn em như thế ở nơi đông người đâu. lúc nãy jake ngại trông dễ thương cực kì chỉ muốn bắt về nuôi thôi, nên lỡ mà ai trong quán thấy được, có khi bắt jake lúc nào không hay thì hắn lại trở tay không kịp.

"đừng cắn môi nữa, không phải em sẽ làm trôi đi lớp son bóng sao?"

à thì ra là sợ trôi lớp son bóng chứ không phải quan tâm dấu răng sẽ in trên môi dưới của jake à? anh chú này..


2022.04.05

mình xin phép sẽ đổi cách xưng thành hắn-em nhe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com