5
"Hôm nay em tan lớp mấy giờ?"
--
Khi mèo con bình tĩnh, Lee heeseung mới nhẹ nhàng lý do.
"C-con không muốn xa ba đâu..."
"Ba vẫn ờ đây mà, mở cửa ra sẽ thấy ba ngồi ở bàn thôi Jungwonie thấy khô-" heeseung nhìn con yêu chiều, chỉ tay dạy con.
"Không phải, con cũng không biết tại sao
-Nhưng con nhớ ba Jae..."
Yang jungwon vụi vào vai ba, nhanh miệng ngắt lời rồi thủ thỉ.
"Ba không chắc ba Jae đang ở nhà hay có đến trường không? Ba gọi ba Jae đưa về nhé?"
Lee heeseung vỗ về trấn an, tìm hướng giải quyết cho nỗi nhớ Jaeyun của con trai, nói thật thì chính anh cũng nhớ Thạt Sĩ Sim rất nhiều.
"Không phải, con không có ý đó. Chỉ là con ở cùng ba Jae thì lại nhớ ba, còn khi ở cùng ba con lại nhớ ba Jae...-
Con đều nhớ hai ba...ba có thể đừng xa con nữa không....?"
Jungwon nhỏ bé cúi đầu vào bả vai, đôi mắt mỏi dần đi theo giấc mơ không sớm cũng muộn.
Anh vẫn chưa tin, chưa thể tin rằng đứa trẻ mới lên 3 đã có thể suy nghĩ và nói ra những lời đó, càng không tin đứa trẻ đó... đau lòng thay lại là con mình.
Yang jungwon, đứa trẻ này mới lên 3, vẫn chưa qua giai đoạn tuổi lên 3, chỉ vừa đi lớp mẫu giáo, vẫn còn té ngã oà khóc trong lòng ba, giờ đã thốt ra những lời đau lòng đó.
Đau ở đây không phải là thể xác anh mà là đau cho tâm hồn 1 đứa lên 3 bị vấy bẩn bởi thứ tiêu cực đáng xấu hổ từ thế giới xã hội tên " người trưởng thành".
Một đứa trẻ lên 3 xin anh đừng rời xa nó, đừng vì cái tôi, cái vấn đề người lớn mà bỏ rơi một tâm xác bé nhỏ.
Dòng suy nghĩ đâm tinh thần Lee Heeseung rỉ máu, đến mức chẳng thể nghĩ ra câu trả lời đảm bảo việc bảo vệ 1 tâm hồn thể xác bé nhỏ của Yang Jungwon, anh chỉ biết ôm con vào lòng vuốt ve bảo bọc.
Phải, anh cần Sim Jaeyun, anh cũng rất nhớ Sim Jaeyun, càng không muốn xa cậu. Ít nhất anh sẽ lại cầu xin cậu quay lại với mình vì con.
Tay dỗ dành con nhỏ, đưa đứa trẻ vào giấc ngủ sau đó không nhanh không chậm gửi tin nhắn cho Sim Jaeyun.
"Hôm nay em tan lớp mấy giờ?
Cho anh đưa Jungwon về chơi vớ ông bà nhé, bà bảo nhớ cháu lắm"
—
Lúc này, Jaeyun vẫn còn ở phòng chấm luận án sinh viên, ngồi cùng là vài ba giảng viên và giáo sư khác, từ 9h30 sáng đến 12 giờ trưa cũng chỉ chấm xong 3 bài luận của 3 nhóm sinh viên, buổi chiều chấm thêm 2 nhóm, còn dự học thêm ở một lớp khóa vật lý ứng dụng y khoa. Tổng kết lại đến hơn 7 8 giờ muộn mới tan lớp.
Miệt mài hết buổi, lê lết về văn phòng khoa đã là quá giờ nghỉ trưa. Cậu Jae hôm nay quyết định bỏ bữa trưa mà tập trung vào giấc ngủ, vừa tiếp nhận mớ kiến thức thông tin và tập trung cường độ cao thời gian dài làm cậu mệt mỏi, chỉ muốn ngủ tại chỗ.
Jaeyun nhớ lại kế hoạch của mình, là tấm bằng nghiên cứu sinh vật lý y khoa, vì vậy cậu đã quyết định xin giáo sư Lee cho phép cậu đăng ký học phần nghiên cứu đến môn học khó nhằn này.
Có lẻ cậu đã lấy được tấm bằng đó vào 1 năm trước nếu không nhận nuôi và bận chăm bé, nhưng học hành khi nào chẳng được, jungwon mới là điều quan trọng.
Đóng chặt cửa văn phòng, ném túi xách lên bàn, Sim Jaeyun không nghĩ ngợi nằm lên ghế xoay ngủ giấc dài.
Sim Jaeyun cứ như vậy, bốn bề tứ phía là áp lực, đôi khi nghĩ ngợi tại sao lại làm giảng viên, nếu năm đó ở lại Úc học Y cùng anh trai thì bây giờ sẽ ra sao, nếu không cùng Heeseung đi nhà thờ vào đêm đó hay chỉ đứng ở thánh đường không vào vườn thánh thì bây giờ Yang jungwon có ở trên đời không, hay đứa nhỏ sẽ chết cóng dưới táng lá hiu quạnh đó.
Cậu không hối hận vì học ở thành phố này, không hối hận khi yêu đương kết hôn với Heeseung, không hối hận khi nhận nuôi Jungwon.
Chỉ là... Jaeyun luôn không hài lòng về bản thân, mãi cảm thấy có nổ lực mệt mỏi bao nhiêu cũng không dừng lại được, cậu luôn cảm thấy mình là kẻ thua cuộc thảm hại.
—
Heeseung quyết định sẽ đưa Jungwon về nhà bố mẹ và chơi cùng con cả chiều, lần lượt mẹ Lee nói rất nhớ con mèo nhỏ và anh lại không muốn Jungwon quên mất ông bà.
Nhà chính không hẳn là dinh thự nhưng nó khá rộng đối với vùng trung tâm và sân vườn được chăm sóc rất đẹp, hẳn là thế.
Căn nhà lớn nằm ở ngoại ô yên tĩnh, vẫn có siêu thị và mọi tiện ích, vẫn khá giống vùng trung tâm anh sống nhưng nó yên tĩnh hơn rất nhiều.
Dưới con mắt của người trẻ nó rất nhàm chán, nhưng dưới góc nhìn của người phải đối mặt với bộn bề cuộc sống đó là yên bình.
—
Yang jungwon tỉnh dậy sau cái xốc vòng xe, ngơ ngác tìm ba ra mới nhận ra mình đang ngồi trên xe, ba đang lái và xe vẫn đang đi trên đường.
"Jungwon dậy rồi sao? Con muốn uống nước không?"
Ba Heeseung nhận ra em bé đã ngủ dậy, hỏi han con trai.
"Con không, mình đang đến đâu thế ba ạ?"
Jungwon bé nhỏ dụi mắt mèo ngớ ngẩn hỏi ba.
"Ba nghĩ nó sẽ bất ngờ, đến nơi con sẽ biết, ba biết thừa là nó rất vui".
"Con mong đó không phải nha sĩ"
Heeseung bật cười, đứa trẻ nào cũng phải sợ chỗ có cái mùi thuốc khử trùng thôi, nhưng bản chất bé meomeo rất ngoan, đi tiêm ngừa cũng khóc nhỏ trong lòng ba, chỉ là....cô y tá trực ca khám răng hôm đó kẻ mắt vẽ chân mày hơi đậm, thế nên jungwon sợ.
ba con cứ rôm rả nói chuyện, anh rất trân trọng những lúc vui vẻ này với con.
—
"Hãy lấy thứ gì con thích, hôm nay con ăn bao nhiêu cũng được, đừng nói với ba Jae của con nhé, đây sẽ là bí mật của ba và con"
Jungwon đứng trước mặt ba, bên cạnh là khu đồ ăn vặt của trạm dừng chân, bao la rộng lớn nhiều màu sắc và rất thu hút trẻ con.
Mắt mèo sáng lên hào hứng đi xem từng món quà vặt, những món mà bé chưa bao giờ dám xin ba Jae hôm nay sẽ ăn cho thỏa thích.
Mấy chốc lại nhớ đến lời ba Jae dặn, ba nói để có tiền ba đã làm việc rất vất vả, cho nên phải biết quý trọng và tiết kiệm.
Jungwon cũng nhớ đến những ngày ba đi dạy tròn 1 ngày phải nhờ bác minho đón em khi đi mẫu giáo về, ăn tối ở nhà bác, chơi cùng Jeongin hyung đến lúc buồn ngủ và ngủ gục, ba mới về đón jungwon.
Hay những đêm tỉnh giấc vài ba lần vẫn thấy ba vẫn con ngồi trước máy tính sáng đèn. Ba đón con tan trường lúc các bạn đã về hết, một mình jungwon ngồi cùng cô giáo chờ đợi đến lúc chạng vạng trời có lắm tắm ánh sao.
Mấy phút jungwon lưỡng lự, jungwon chỉ lấy 1 cái pudding.
Vì em bé thương cả hai ba, quý trọng cả hai ba.
Khi ra khỏi cũng đã thấy ba heeseung mua nước xong, có vẻ rất bất ngờ bởi em chỉ lấy 1 ái pudding giá rẻ nhất.
"Con không thích quà vặt ở đây sao"
Heeseung ngở ngàng hỏi con.
"Không ạ, con rất thích, nhưng con chỉ muốn ăn pudding thôi"
Jungwon bé nhỏ thủ thỉ cùng ba.
"Vậy con hãy lấy 2 3 cái ấy, con sẽ ăn khi khác nữa"
Heeseung lại kệ Pudding, không nhìn giá vơ lấy vài cái rồi dẫn con đi thanh toán. Xong lại tiếp tục đoạn đường.
---
Đừng quên vote và fl nhé 💖
Mn đoán hai ba con đi đâu nè?
25/1/23
31/2
3/11
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com