7
"Cha đỡ đầu"
-
Heeseung bước ra khỏi phòng ba mẹ như một anh hùng, trốn được một nạn.
Jungwon còn ngủ say, nghe tiếng ba gọi mãi mà hé mắt.
Lạ chỗ bây giờ đứa nhỏ bắt đầu khóc nhè không muốn nghe ba nói.
Đứa trẻ nghe Lee heeseung hỏi muốn về nhà không, liền lắc đầu ngầy ngậy, mếu máo khóc lóc nước mắt chảy hai hàng.
Thì đơn giản jungwon không muốn về, chơi với ông bà rất vui, nhưng về nhà cũng chỉ được chơi một mình anh Jeongin mà giờ anh ý cũng đóng cửa chơi với hai ba của mình rồi.
Nếu jungwon theo ba về, em bé sẽ lại chơi một mình để chừa thơi gian cho ba Jae làm việc và dọn dẹp nhà.
Một em bé quấy khóc, nũng nịu ôm chặt bà không chịu về.
Lee heeseung chưa hiểu ý con, lại vẫn nghĩ chỉ là con ham chơi ham ngủ, nhõng nhẽo với ông bà.
Anh thở dài.
Heeseung gọi lại cho cậu sau được một lúc, Jaeyun nghe hết tiếng khóc ỉ ôi của con trai.
Thì đấy, khủng hỏang lên 3 của Jungwon là quấy khóc.
Đứa nhỏ có thể khóc vì mọi thứ mà không lý do, khóc hết sức mà mệt hơi, đôi khi Jungwon khóc lớn khan cả tiếng ho rồi nôn mữa làm Jaeyun lo lắng mệt mỏi không thôi.
"Jungwonie, con chưa muốn về sao"
Jaeyun báo với Heeseung rằng cậu muốn nói chuyện với con, rồi nhẹ nhàng, chậm rãi hỏi con.
Tiếc ở chỗ, đáp lại tiếng hỏi nhẹ nhàng hơi mệt mỏi là tiếng khóc khó chịu của Jungwon.
Bà nội Lee quay nhanh về phía ông nội đang làm trò dỗ cháu, hai đôi mắt hiểu ý nhau, đây là chính đáng để ông bà ở với cháu 1 đêm rồi.
"Jaeyun à, mai là chủ nhật mà ... cháu có thể để jungwon ở chơi với ông bà không? Mai bà sẽ đưa Jungwon lên thành phố lại nhé? Được không Jaeyun?"
Dù Jaeyun cứng rắn, nghiêm khắc với con đến mấy cũng không thể không mềm lòng với jungwon và kính trọng với người lớn, đặc biệt ở đây là ông bà jungwon.
Có lẻ nên để em bé mèo ở chơi với ông bà, đợi khi con hoàn toàn bình tĩnh hẳn nói chuyện về thái độ khóc nhè của hôm nay sau.
Sim jaeyun đồng ý, còn nói thêm ông bà không cần đưa cháu lên đâu, cậu sẽ đến đón.
Thế là dỗ nín xong thì Jungwon cũng không muốn ngủ nữa, bật dậy trèo lên lưng ông chơi.
----
Jaeyun nhìn điện thoại tối đen đã tắt giao diện gọi thoại từ lâu, cậu ngẩn ngơ nhìn ra cửa kính của cửa hàng tiện lợi.
Rất lâu Jungwon mới xa cậu một đêm, thường thì đi dạy cả ngày đến ban đêm mới được ở bên con, Jaeyun đã quen với việc mỗi buổi đêm đọc cổ tích và chăm con ngủ, hiện tại chỉ mới một đêm mà lòng cậu đã trống trải, nhớ Jungwon quá.
Và, cũng rất lâu rồi Jaeyun không ra ngoài chơi buổi đêm, cuộc đi chơi của Jaeyun cũng đơn giản là ăn tối và tìm đâu đó uống cà phê đến chán rồi về.
Vòng bạn bè cậu không lớn, ngoài đồng nghiệp Christopher ra cũng là hai đứa bạn thân hồi đại học là Park Sunghoon, bác sĩ nhi rất được lòng các bà mẹ nhờ mát tay với trẻ con cộng cả đẹp trai hài hước.
Ngoài đó còn Park JongSeong cũng là bạn đại học khoa Kinh tế đối ngoại, giờ thì nằm ở nhà điều phối nhân viên ở mấy cửa hàng, rảnh tay thì vung tiền chơi cổ phiếu, hôm nào buồn thì bay về Washington chơi với bố mẹ.
Không chần chừ khi nghĩ tới 2 thằng bạn thân , Sim Jaeyun vào ngay groups chat Hội Lao Động 60 Tuổi hẹn chúng bạn một kèo đi chơi ngay tức thời. Jaeyun không thích đợi lâu, vội vàng gọi thẳng vào số.
"Sunghoon ssi, có đang rảnh không, đi Sông Hàn với tao này"
Sim jaeyun không còn nhớ lần cuối rủ Park Sunghoon đi chơi là khi nào.
"Hả? 8 giờ hơn tao mới hết ca trực, đi trước đi tao kí cho bọn sinh viên lâm sàng xong trốn đi với mày"
Park Sunghoon hào hứng không kém, 1 phần đã lâu không đi chơi với Jaeyun, 1 phần là được trốn việc thoát cái phòng chờ 4 bức tường 1 cái giường nhỏ xíu mà có đến 5 đứa sinh viên.
"Ya, Jongseong, đang rảnh không đó, đi sông Hàn này"
"Mày lại bỏ con trai tao ở đâu mà hôm nay hẹn bọn đi chơi"
"Lác tao kể, giờ có đi không?"
"Sang đón tao đi, Xe tao đỡ đỗ sâu quá giờ này chắc cũng khó lấy, đến cổng chung cư thì gọi tao xuống ngay"
Ngắt máy xong, Sim Jaeyun lái xe vòng lại Chung cư Penthouse tại tầng 15 của Park Jongseong .
—
Yang Jungwon có hai người cha đỡ đầu cực kì, cực kì ồn ào và nhảm nhí, hai cha đỡ đầu của đứa nhỏ có thể đánh nhau chỉ vì cái mũ xanh hay mũ trắng cái nào Jungwon mang đẹp hơn.
Từ lúc lần đầu gặp jungwon, hai đứa Parkx2 đã tranh nhau bế đứa trẻ, rồi tranh cả việc làm cha đỡ đầu, đôi khi Jaeyun nghĩ, thật may mắn khi hai đứa này không ở chung nhà.
Chí chóe nhau như thế nhưng hôm này bọn này không chửi nhau chắc chắc hôm đó thành phố có mưa. Định luật này sinh ra từ hồi sinh viên và nó thật sự đúng.
Bởi thế, chưa kịp nhìn mặt Sim Jaeyun đã hỏi Yang Jungwon đầu tiên, biết thương rồi có cần như thế không chứ.
Park Sunghoon chỉ có chuyện trốn việc là nhanh gọn, Jaeyun và Jongseong vừa đến ngồi chưa ấm ghế đã thấy cái thây hơi tàn đi vào.
"Gáy đi jae, sao hôm nay dám để con trai chúng tao ở nhà một mình mà đi chơi"
Park Jongseong uống 1 ngụm trà vải ăn 1 quả dâu mới gằn hỏi cậu.
"Đúng đúng, bọn tao là cha đỡ đầu, bọn này có quyền biết jungwon ở đâu"
Park Sunghoon vừa nhai mì vừa hùa vào hỏi.
"Hm...nói như thế nào nhỉ? Thì bọn mày biết rồi đó, lâu lâu Jungwon sẽ được Heeseung hyung đón đi chơi, hôm nay tao đi chấm thi đến chiều tối mới biết Jungwon ở nhà ông bà nội không chịu về, còn khóc lóc dỗ mãi không nín"
"Vậy nên mày để Jungwon ở đó đêm nay?"
Jongseong hỏi thầm, Jaeyun gật đầu đáp bạn.
"Vậy thì bung xõa hôm nay Jae ssi, kéo búa bao đứa nào đi mua bia"
Jongseong rạn rỡ đề nghị bung lụa đêm nay, không say không về vào thẳng vấn đề.
"Tao vẫn còn cay gã Lee heeseung nhé? Mày nhớ lần trước cũng ba móng đi uống, lee heeseung gọi mày cháy điện thoại bảo về, còn nhắn tin cho tao bảo để hôm khác. Hôm khác là hôm nào chứ, tao là bác sĩ trực ca ngày đêm chứ có mở shop rảnh rỗi đi 5 châu như thằng Jay đâu chứ. "
Park Sunghoon nói 1 tràng, vừa cằn nhằn vừa vỗ đùi biểu cảm chân thực. Cả đám cười phá lên. Phân công nhiệm vụ mỗi người một việc, thế là 3 móng uống đến rạng sáng mới về.
Và, Sim Jaeyun quên mất đặt đồng hồ đi đón con.
—
Park sunghoon là đứa duy nhất không uống với lý do 'chủ nhật sẽ có nhiều trường hợp khẩn' vậy nên y sẽ là người đưa hai chí cốt về nhà.
Chỉ kịp đưa bạn thân vào thang máy, vội nhấn tầng rồi chặn cửa giơ trước mặt Jaeyun hai ngón tay hỏi số mấy, đợi đến khi cậu trả lời đúng là hai y mới chịu ngưng chặn thang máy để bạn đi lên.
Tiếng ting từ thang máy làm cậu ngưng mơ mộng, lấy lại chút tỉnh táo còn sót mà đi thie thói quen về đúng căn hộ của mình, chỉ là lần theo bức tường hành lang chứ Jaeyun cũng không còn mấy tỉnh táo mà đi đứng ngay thẳng được.
Thầm chửi Sim Jaeyun lúc mới mua nhà, biết thế mua căn kế bên thang máy đi cho nhanh, đổ ập người sau cách cửa, cậu chỉ dựa theo thói quen mà chạy vội vào phòng tắm, nôn hết ra ngoài.
Đầu Jaeyun quay như chong chóng tre nè nobita, cả người mệt nhoài mất hết lực thân thể đổ nhào lên sofa trắng ở giữa nhà. Jaeyun ngủ say nhưng vẫn cau mày khó chịu.
Sau đó Jaeyun lại mơ, lại mơ gặp Heeseung, anh ôm lấy cậu rồi còn hôn trán. Jaeyun chìm đắm trong mộng mị hữu tình, tận hưởng mọi tình cảm trong mơ.
-
9h44
26/3/2023
Đừng quên vote và fl mình nhé ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com