06
sunghoon không bắt heeseung phải thừa nhận, cậu cũng chẳng phải cùng jeongseong đến đây để chất vấn, nhưng cậu chỉ muốn bọn họ có thể cùng nói với nhau về những câu chuyện đẹp nhất.
bởi vì heeseung che giấu tình cảm của mình quá kĩ cho nên sunghoon càng sợ anh đau lòng.
không ai nói gì nữa, chỉ còn tiếng gió thổi bên tai. jeongseong thở dài một hơi thườn thượt, cứ thế này mãi có khi lại ngồi đến sáng mất.
"anh không muốn nói bọn em cũng sẽ không có ép đâu. chỉ là bọn em muốn xin lỗi anh bởi vì suốt thời gian vừa qua đã vô tư không quan tâm đến cảm xúc của anh như thế."
heeseung nhìn jeongseong. ánh mắt anh ráo hoảnh đến lạ thường.
"tại sao phải xin lỗi khi mấy đứa vẫn luôn là những đứa em tốt nhất mà anh có được?"
và rồi heeseung đánh mắt ra ngoài, ánh mắt anh nhuốm một tầng sương mờ. anh xuýt xoa, là gió lạnh se mắt anh cay hay tại vì sương xuống phủ mờ mắt anh vậy?
anh thấy mắt mình ươn ướt, trái tim mình như bị ai đó nhẫn tâm bóp lấy, nghẹn ngào đến cùng cực.
và rồi cả sunghoon và jeongseong bất ngờ khi nhìn thấy mắt anh lấp lánh ẩm ướt.
anh ngồi yên ở đấy, lẳng lặng nhìn ra xa khi hốc mắt chảy dài từng giọt nước mắt nóng hổi.
"anh..." - sunghoon lo lắng định trấn an anh nhưng jeongseong ngăn lại.
ở cái thời đại mà người trẻ gồng mình giấu diếm cảm xúc thì có được mấy ai dám để mình yếu lòng?
lần cuối heeseung khóc là khi nào nhỉ?
anh quệt ngang dòng nước mắt nóng hổi trên má, cố trấn tĩnh bản thân. ấy vậy mà lại khóc, anh tự mắng mình đúng là cái đồ không có tiền đồ.
lần cuối anh khóc có lẽ là vào ba năm trước, khi gia đình anh gặp chuyện, kiệt quệ hết sức về kinh tế buộc anh phản bán đi chiếc đàn của mình rồi đem cất đi giấc mơ âm nhạc vào một chiếc hòm sâu kín, không hẹn ngày lấy nó ra.
heeseung không nhớ rõ lần đấy mình đã khóc nhiều như thế nào, chỉ là anh trao người bạn mà anh từng nghĩ là sẽ cùng đồng hành mãi mãi cho một người khác, anh đã không dằn được lòng mình mà rơi nước mắt.
bây giờ anh có rất nhiều tiền, anh có công việc ổn định về lập trình, gia đình anh cũng không còn khó khăn nhưng chiếc đàn anh đã bán đi năm ấy không quay về được nữa.
biết bao nhiêu lần trong đêm khuya tĩnh mịch, anh ngồi trước ban công, nhìn sương giá rơi xuống, ngẫm lại mình. có lẽ lần đấy anh khóc bởi vì thứ không thể nào níu giữ, là thân bất do kỷ nhưng không có cách nào có thể cứu rỗi về sau.
lần này anh lại phá lệ thất thố trước mặt mọi người, lại vì thứ không thể nào níu giữ?
tưởng như đã thật lâu, sunghoon lay lay vai anh, kéo anh về với thực tại khi anh đang bận biến thành kẻ khắc kỷ, để tâm trí mình lang thang tìm về những câu chuyện thật cũ.
"ồ, anh xin lỗi..."
jeongseong mỉm cười, cậu quăng qua cho anh một lon bia khác.
"có cái gì mà xin lỗi, anh như thế bọn em lại mừng muốn chết. đừng giấu cảm xúc của mình đi nữa."
heeseung đón lấy lon bia, anh cầm nó trên tay, mân mê chứ chẳng buồn bật nắp. sunghoon nhét cho anh một miếng thịt nướng thơm phức, cậu từng nói rằng mấy lúc tâm trạng tệ thì cứ ăn là sẽ giải quyết hết.
"anh đã thích jaeyun năm năm..."
câu chuyện lần đầu được heeseung nói ra, anh chưa từng nghĩ có ngày anh sẽ đối diện với nó bằng cách này.
câu từ rối bời, những lần tự cười trừ chính mình và rồi có cả chua chát xen lẫn đắng nghẹn. heeseung chưa từng tự kiểm lại mình đã từng trải qua biết bao nhiêu thứ dư vị thống khổ ấy, chỉ là lần này ôn lại, đột nhiên anh cũng tự thấy phục bản thân mình.
chịu đựng được cay đắng trong tình yêu đơn phương, đó có thể xem là một loại năng lực.
"anh tới trước sooha hai năm nhưng rồi vì sự hèn nhát mà thua em ấy."
mượn hơi men khiến cho bản thân mình có thêm dũng khí, heeseung bật cười mỗi khi nhắc lại về những lần anh vô tình làm người thứ ba giữa hai người bọn họ. anh cười, đắng ngắt, cả sunghoon lẫn jeongseong cũng đều cảm thấy đau lòng.
"jaeyun tỏ tình sooha, là anh đưa sooha đến chỗ em ấy. ngày lễ tình nhân, anh đem socola nhét vào balo của jaeyun, em ấy lại nghĩ đó là của sooha. hôm em ấy nói với anh chuyện sẽ cầu hôn sooha, đêm ấy anh đã nghĩ rằng nên uống rượu để nó giết anh từ bên trong hay là tự để mình chết chìm trong nó..."
sunghoon vỗ vỗ vai anh. cậu thở dài một hơi thườn thượt.
"hôm ấy đưa anh về, anh đã gọi tên jaeyun rất nhiều lần..."
heeseung nhìn cậu, anh cười tự giễu.
"ra là có chuyện đó nữa."
"em đã từng cho rằng bản thân mình nghe nhầm, nếu như em biết sớm hơn thì đã không để anh phải một mình đau khổ như thế."
"không sao cả, chính vì anh không muốn mọi người khó xử cho nên anh mới không để chuyện này ảnh hưởng đến em hay jeongseong."
anh thích jaeyun suốt năm năm, nhìn cậu bên cạnh một cô gái khác suốt ba năm trời, anh đau khổ không một ai biết, liệu những điều anh làm ra tối hôm trước có phải là anh ích kỷ hay không?
"dạo trước, có một lần jaeyun từng hỏi em rằng có phải anh thích sooha hay không, lúc đó em đã không lưỡng lự trả lời là không. ánh mắt anh nhìn sooha là loại ánh mắt người ta dễ lầm tưởng là tình yêu, nhưng đến bây giờ em mới hiểu đó chính là thống khổ."
jeongseong uống một ngụm bia, những sự việc tưởng như đã cũ bây giờ lại có thể đem ra xâu chuỗi lại một cách thật thần kỳ.
những câu chuyện bị bỏ quên từ lâu không ngờ lại có ngày khiến cho heeseung phải bật cười. anh đã làm nhiều điều tưởng chừng như không có gì liên quan nhưng tất cả lại đều đang chứng tỏ trái tim mình.
sunghoon từng thấy anh che ô cho jaeyun. dưới tán ô bé, hai thân ảnh dong dỏng cao, chiếc ô con con lệch hẳn về một bên, lần đấy vai trái của anh ướt nhẹp.
lại còn những bức ảnh ngày trước bọn họ chụp mỗi lần sinh hoạt ban nhạc, những tấm ảnh chứa đầy non nớt tuổi trẻ nhưng không tài nào thoả lấp được ánh mắt si tình của kẻ trót đem lòng yêu một người.
ngày tuyết đầu mùa của vài năm trước, cả bọn cùng nhau nhậu nhẹt. đêm hôm đấy đứa nào cũng chếnh choáng nhưng jeongseong vẫn nhớ rất rõ heeseung đã dành tấm áo khoác duy nhất của mình bọc lấy jaeyun đã ngủ say chỉ vì cậu ấy mơ màng nói lạnh.
hoá ra những năm ấy sunghoon nghĩ rằng heeseung thiên vị jaeyun, sự thật là anh vẫn luôn thiên vị người đặc biệt nhất của lòng mình.
hoá ra ca khúc "off my face" mà anh đã hát đi hát lại không biết bao nhiêu lần suốt năm năm lại vì một người mà hát. từng ca từ, từng lần anh cất giọng, từng đợt xúc cảm anh lại chỉ nghĩ về một người.
người ấy là sim jaeyun.
người ấy bận đi tìm nơi thiên đường vui vẻ hạnh phúc;
anh lại cố gắng sửa chữa tâm hồn mình ngổn ngang đầy những vụn vỡ, sắc cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com