2
#5
Trên TV đang chiếu chương trình "Trò chuyện cùng với ngôi sao" của đài truyền hình thành phố, đối tượng phỏng vấn và Lee Heeseung, anh kể về một món quà sinh nhật của mình.
Lee Heeseung: "... Ừm, mặc dù chỉ là hộp sữa chua và chiếc bánh gato thôi nhưng là do một người rất đặc biệt tặng..."
Khán giả bên dưới bắt đầu hét lên âm thanh đinh tai nhức óc.
Lee Heeseung không nhịn được, giơ tay bóp trán, nhìn có vẻ ngại ngùng.
Người dẫn chương trình lập tức nhân cơ hội hỏi ngay: "Người đó đặc biệt đến mức nào, chẳng hay anh Lee có thể tiết lộ chút gì không?"
Lee Heeseung cười, lắc lắc đâu: "... Thật sự không tiện tiết lộ... Xin lỗi..."
Đám đông bên dưới lại tiếp tục hét chói tai.
Trước màn hình, Sim Jaeyun tý nữa thì siết hỏng cả điều khiển từ xa.
Khó khăn lắm mới có một cuối tuần được nghỉ ngơi, kết quả mới sáng sớm đã bị tổng biên tập gọi đến tòa soạn, tiếp theo chính là được xem đoạn phỏng vấn vừa rồi.
Tổng biên tập tắt TV, nhìn Sim Jaeyun đầy ẩn ý: "Jaeyun, đây là tin tức lớn đấy. Mấy ngày nay cậu phải theo dõi sát Lee Heeseung cho tôi. Cậu thấy Lee Heeseung nói thế nào rồi chứ? Đến 8, 9 phần là có người yêu rồi, tòa soạn của chúng ta nhất định phải tìm thấy người này trước nhà khác."
Sim Jaeyun cắn môi, cố nặn ra được một chữ "Vâng".
Sim Jaeyun có phần hối hận tại sao bản thân lúc đó lại rảnh rỗi thừa hơi mà tặng bánh gato cho Lee Heeseung.
Đầu tiên là bị anh ta nhìn ra thân phận thật, bây giờ lại còn lên truyền hình úp úp mở mở, thật không hiểu rốt cuộc anh ta muốn gì nữa.
Mặc dù biết rõ cái "người đặc biệt" có đào thế nào cũng chẳng ra đâu, nhưng "biểu diễn hình ảnh" là không thể thiếu.
Bởi vậy Sim Jaeyun lại lái xe đến phòng làm việc của Lee Heeseung, vừa đến nơi trông thấy ô tô đậu khắp nơi, còn có ký giả đem theo máy ảnh, người đông đến độ đã tắc cả cổng ra vào rồi.
Sim Jaeyun dừng xe, nhìn thấy một vị ký giả báo địa phương mình quen, hai người chào hỏi một chút, vị kia nói: "Cậu cũng xem chương trình hôm qua của Lee Heeseung rồi hả?"
Sim Jaeyun gật đầu.
Vị ký giả kia cười hì hì: "Cậu đến muộn rồi, bên này từ lúc 4, 5 giờ sáng đã có người đến chặn Lee Heeseung, kết quả đến cái bóng cũng chẳng thấy đâu. Người trong phòng làm việc nói Lee Heeseung ra ngoài có hẹn rồi."
Sim Jaeyun: "..."
Vị ký giả kia: "Aizzzz, cậu nói xem có phải là có hẹn với người đặc biệt kia không?"
Sim Jaeyun: "..."
Thật ra bản thân Sim Jaeyun cũng cảm thấy Lee Heeseung sẽ không xuất hiện đâu, nhưng dù sao cậu cũng đợi cả ngày ở gần phòng làm việc, xem như đã tận chức trách với tòa soạn.
Đến chập tối trở về nhà, cậu đi ngang qua một quảng trường rất rộng, trong đó có rất nhiều người, người tản bộ, người nói chuyện phiếm. Không hiểu sao Sim Jaeyun đột nhiên nhớ đến lần trước cùng Lee Heeseung đến công viên hẻo lánh kia.
Lần đó, Lee Heeseung cũng ngắm người.
Sim Jaeyun dừng lại, quay bánh xe lái chuyển sang hướng khác.
Khi Sim Jaeyun đến công viên kia, trời đã tối.
Trong lòng cậu thầm cho rằng, Lee Heeseung có khả năng ở đây, nhưng đi một vòng cũng không nhìn thấy xe anh ta đâu, nhất là chỗ dưới gốc cây long nhãn kia, cậu đã ngó qua ngó lại đến vài lần.
Xem ra cậu nghĩ quá nhiều rồi.
Sim Jaeyun quyết định từ bỏ, đang định quay xe về nhà thì xung quanh vang lên một tiếng "tách."
Đèn đường bật sáng.
Ánh đèn chiếu sáng thành phố đêm, đồng thời cũng chiếu sáng một dáng người đội mũ lưỡi trai đứng cách đó không xa, đang cười toe toét nhìn cậu. Ánh đèn vàng, phản chiếu trong mắt anh ta, lấp lánh, lấp lánh.
Sim Jaeyun dường như không chịu nổi ánh đèn bất chợt như thế, hơi nheo mắt lại.
Cậu còn đang nghĩ xem nên nói gì thì đã thấy Lee Heeseung rút từ trong túi áo ra một thứ, sau đó tung về phía cậu. Sim Jaeyun luống cuống chụp lấy: Là đồng xu một trăm won.
Lee Heeseung nghiêng đầu, hỏi: "Không phải sinh nhật có được uống sữa chua và ăn bánh gato nữa không?"
Sim Jaeyun nghĩ một chút nghiêm túc trả lời: "Không được."
Lee Heeseung nhìn cậu chằm chằm.
"Có điều..." Sim Jaeyun nói tiếp: "Tôi có thể giả vờ hôm nay là sinh nhật mình."
Lee Heeseung bật cười.
#6
Kết quả, Lee Heeseung vẫn không được uống sữa chua và ăn bánh gato.
Lee Heeseung rên rỉ mình đã nhịn đói cả ngày rồi, Sim Jaeyun vốn muốn đưa anh đến quán cơm nhưng khổ nỗi giờ Lee Heeseung đang trên đầu sóng ngọn gió, bị người ta nhận ra thì không tốt lắm, đánh phải mua cho anh cốc mỳ ăn liền.
Lee Heeseung cũng không để ý, ăn ngấu nghiến như hổ, đói so với phong thái nhẹ nhàng lịch lãm vừa xuất hiện trên TV lúc sáng thì cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Sim Jaeyun ngồi bên cạnh khó có thể tin là sự thật.
Một tháng trước, cậu còn đang theo đuôi superstar này, bây giờ superstar đang ngồi trong xe cậu ăn mỳ ăn liền.
Sim Jaeyun suy tư thất thần, hoàn toàn không chú ý Lee Heeseung bên cạnh đã ăn xong từ lúc nào.
Lee Heeseung cũng không gọi cậu, thả lỏng người dựa vào lưng ghế, quay đầu ngóng nhìn Sim Jaeyun, anh muốn biết anh chàng thợ săn ảnh tốt bụng này khi nào mới hoàn hồn lại.
Lúc trước cậu ta theo sau anh rõ ràng hăng hái vô cùng, sao bây giờ người ngồi ngay trước mặt rồi lại thất thần là sao?
Đúng thế, Lee Heeseung đã nhận ra cậu là ai ngay từ ngày nhận được hộp sữa chua và bánh gato kia rồi.
Đối với đám thợ săn ảnh hay theo đuôi, Lee Heeseung cũng biết khá rõ.
Nguyên tắc của anh từ trước đến giờ vẫn là: Có thể cắt đuôi thì cắt, không được thì cứ mặc kệ họ.
Làm người nổi tiếng là như thế, chuyện đời tư luôn luôn bại lộ trước mặt quần chúng, Lee Heeseung cũng không phải mới bước chân vào nghề, từ lâu đã quen rồi.
Còn về Sim Jaeyun, Lee Heeseung cảm thấy cậu có không muốn người khác chú ý đến mình cũng khó.
Cậu ta đã được đám nhân viên trong phòng anh tôn là "Vua săn ảnh" vì tính nhẫn nại vượt quá người thường của mình.
Thật ra bản thân anh lúc ngồi sáng tác nhạc thường không phát hiện ra có người đang chụp trộm mình, chủ yếu là do nhân viên có lần lên gác mới nhìn thấy.
Lúc đó hình như anh chỉ vừa mới trở về, viết cho ông trời con Yang Jungwon một ca khúc đoạt được giải thưởng rất lớn, tiếng tăm lên như diều gặp gió, bởi vậy một loạt tin tức cũ mới tốt xấu hay liên quan đến người sáng tác và viết lời là Lee Heeseung ào ạt "lên sóng" lần nữa.
Thời gian đó người đến phòng làm việc nhiều như trẩy hội, đông vui náo nhiệt đến độ quả thật có thể bày quán bán hàng luôn được ấy chứ, có điều không ai làm được như Sim Jaeyun, đã đợi là đợi luôn cả hai, ba ngày.
Tới độ đến cuối cùng ngay cả đám nhân viên của Lee Heeseung cũng không nỡ nhìn tiếp, bắt anh phải lượn ra ngoài tạo dáng tí, hoặc giả vờ dạy dỗ nhân viên, tóm lại là giúp người ta chụp cho xong mà đem ảnh về nộp cho cấp trên, sớm hoàn thành công tác.
Về sau lái xe đi hóng gió cũng vậy, Lee Heeseung thông thạo đường ngang ngõ tắt trong thành phố này, tự nhân khả năng cắt đuôi đám nhà báo cũng thuộc hạng đẳng cấp.
Cho dù anh có lần buồn bực cực độ, cố ý lượn hẳn ba vòng quanh khu cầu vượt đa tầng, ấy thế mà Sim Jaeyun vẫn theo sát phía sau, không hề bỏ lỡ.
Nói tóm lại, đối với thái độ cố chấp đến cùng của Sim Jaeyun trong việc theo đuôi người khác này, Lee Heeseung cũng thật đành bó tay.
Có lần nói chuyện phiếm với nhân viên dưới quyền, ý kiến mọi người đều vô cùng thống nhất: Gặp phải loại thợ săn ảnh thế này, sếp à, cứ nhận thua đi thôi.
Dù vậy Lee Heeseung hoàn toàn không nghĩ đến, vị "Vua săn ảnh" này lại hướng nội và đơn giản hơn mình nghĩ nhiều.
Buổi phỏng vấn hôm trươc thăm dò một chút, chẳng ngờ lại có kết quả rõ ràng luôn. Lee Heeseung quả thật không thể tin được.
Cậu cũng không biết qua bao lâu, Sim Jaeyun mới đột nhiên nhận ra trong xe hình như hơi yên lặng quá, cậu quay đầu lại, vừa vặn đối diện với một cặp mắt sâu thẳm.
Mặt Sim Jaeyun thoáng chốc đỏ lên.
Ánh mắt Lee Heeseung quá chăm chú khiến cậu cảm thấy lúng túng.
Sim Jaeyun: "Sao... sao thế?"
Lee Heeseung lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi cậu đang nghĩ gì thế?"
Sim Jaeyun không đáp lời.
Lee Heeseung ngồi nghĩ nghĩ, lại nói: "Được rồi, tôi thấy chúng ta nên làm quen từ đầu, tôi là Lee Heeseung."
Trong giọng nói của Lee Heeseung mang theo cả sự ép buộc khó lòng từ chối, Sim Jaeyun lại càng căng thẳng.
Mà đến hôm nay cậu mới phát hiện ra, một Lee Heeseung trước nay nổi tiếng dịu dàng nho nhã, không ngờ ánh mắt cũng có thể sắc bén đến vậy, giống như nhìn thấu cả tim gan xương cốt người đối diện.
Sim Jaeyun im lặng.
Lee Heeseung cũng không sốt ruột, nhẫn nại đợi.
Gió đêm se lạnh cuốn theo từng đợt hương hoa thổi vào trong xe, thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Sim Jaeyun cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đưa tay lên che đôi mắt Lee Heeseung lại, tức giận nói:
"Tôi là Sim Jaeyun, Lee Heeseung, nhớ trả tiền lại đấy."
#7
Bàn tay Sim Jaeyun hơi lạnh, đốt ngon tay cũng không lớn lắm, so với bàn tay của đàn ông bình thường thì nhỏ hơn.
Không biết có phải vì trong xe quá yên lặng không mà Lee Heeseung cảm thấy mình có thể cảm nhận được cả sự run rẩy của bàn tay đang nắm.
Cậu ấy hình như hơi căng thẳng.
Thật kỳ quái, tại sao lúc trước cứ nghĩ rằng thợ săn ảnh nhẫn nại vô cùng này là một chú già râu ria đầy mặt cơ chứ?
Lee Heeseung không nhịn được mà mỉm cười.
Bên kia Sim Jaeyun cũng không buông tay ra.
Cậu quay đầu, tập trung nhìn ra ngoài cửa xe, dáng vẻ giống như đang bị thứ gì đó thu hút.
Nhưng Lee Heeseung biết, ở đó chẳng có thứ gì cả.
Anh nghĩ, cậu ấy chỉ là xấu hổ thôi.
Anh nghĩ nhứ thế, cũng nói như thế: "Cậu đang xấu hổ à?"
Sim Jaeyun "soạt" một cái quay đầu lại, trừng mắt nhì anh, bộ dạng như vừa nghe thấy điều gì khó tin lắm vậy: "Anh..."
Cậu lập tức rút trong túi ra một quyển sổ, trực tiếp lật xuống trang cuối, nhanh chóng viết một câu, sau đó đưa quyển sổ cho Lee Heeseung, cao giọng: "Ký vào!"
Lee Heeseung cúi đầu nhìn: Hiện Lee Heeseung nợ Sim Jaeyun 5800 won, có giấy này làm bằng chứng.
Lần này thì Lee Heeseung thật sự phì cười.
Sim Jaeyun không thèm để ý đến anh ta, mặt mày đỏ rực, cũng không biết là do tức giận hay còn vì nguyên nhân nào khác.
Qua một lúc lâu, Lee Heeseung cuối cùng cũng ngừng cười.
Anh nghiêm túc nhìn Sim Jaeyun: "Tôi có thể dùng thứ khác để gán nợ không?", nói rồi liền bước xuống xe.
Sim Jaeyun giật mình, còn chưa kịp gọi lại đã thấy Lee Heeseung đi vòng qua chỗ mình, gõ gõ vào cửa kính xe.
Cậu hạ kính xuống, Lee Heeseung dựa vào cửa xe nói:
"Lát nữa tôi sẽ đi về hướng bên kia, vừa đi vừa ra vẻ ngó trái ngó phải, cậu chụp ảnh lại đi. Đến lúc đó cứ nói tôi nhìn giống như đang đợi ai đấy, gặp gỡ bí mật, hẹn hò lén lút gì đó, mấy từ chuyên ngành ấy cậu biết mà."
Sim Jaeyun ngây ra nhìn anh, không nói gì.
Lee Heeseung cười: "Sao thế? Áy náy à? Ôi trời, không sao đâu, mấy thứ tin tức "đuổi hình bắt chữ" này nhiều lắm, không ai coi là thật đâu. Cậu cứ yên tâm chụp đi."
Sim Jaeyun lắc đầu.
#8
Tối hôm đó kết thúc bằng việc Lee Heeseung bắt ép Sim Jaeyun mời uống trà sữa để bồi thường tổn thương cho trái tim mong manh dễ vỡ của anh.
Sau đó, Sim Jaeyun đóng vai người tốt đến cùng, còn cho Lee Heeseung vay tiền đi taxi về nhà... Trước nhà Lee Heeseung e sẽ có đồng nghiệp của cậu, Sim Jaeyun không dám tự mình đưa anh về.
Trước khi đi, Lee Heeseung muốn trao đổi số điện thoại với Sim Jaeyun nhưng bị cậu từ chối.
Lee Heeseung: "... Tôi chỉ đang nghĩ nếu ngày nào bị đám thợ săn ảnh bao vây thì sẽ gọi cậu đến cứu."
Sim Jaeyun lắc đầu: "Tôi sẽ là một trong đám thợ săn ảnh đang bao vây anh lúc đó."
Nói thật thì, Lee Heeseung rất bất ngờ.
Không phải anh tự kỷ, nhưng quả thật trong ngoài giới người muốn xin số điện thoại của anh nhiều không kể xiết, lại chỉ có Sim Jaeyun là từ chối.
Lee Heeseung cũng không tức giận, hỏi đơn giản: 'Tôi có thể hỏi tại sao không?"
Sim Jaeyun có phần ngập ngừng: "Quá gần rồi."
Qúa gần gũi, không tốt.
Sim Jaeyun vẫn luôn cảm thấy đối với giới giải trí mà nói, câu nói "xa thơm gần thối" là chân lý của chân lý.
Mấy năm gần đây Sim Jaeyun đã gặp qua không ít các ngôi sao lớn nhỏ trong giới giải trí: Trước ống kính là một người, sau lưng lại là một người khác.
Mặc dù con người phần lớn đều ít nhiều mang hai mặt tính cách, nhưng có những ngôi sao sở hữu hai mặt tính cách chênh nhau quá lớn, nếu nói thật ra không biết sẽ làm tan vỡ biết bao nhiêu trái tim người hâm mộ.
Kể thì cũng có phần mỉa mai, đối với mấy tin đồn xung quanh các ngôi sao, Sim Jaeyun hoàn toàn chẳng có tí hứng thú nào cả. Nhưng thân là một thợ săn ảnh luôn tận tâm hết sức với công việc, cậu không thể không đi tìm hiểu ngọn nguồn của đám tin đồn thất thiệt, ngồi lê đôi mách đó.
Có điều trong lòng, không cần biết Lee Heeseung nghĩ cậu thế nào, cậu vẫn luôn cho rằng Lee Heeseung rất đặc biệt.
Bởi vậy, cứ giữ khoảng cách là tốt nhất.
Khoảng cách quá gần, chỉ e bản thân sẽ có ngày đột nhiên phát hiện ra: Ồ, hóa ra anh ta cũng chỉ đến thế thôi.
Có lẽ cậu hy vọng Lee Heeseung mãi mãi ở vị trí đặc biệt như vậy trong tim mình.
*
Lee Heeseung nghe được câu trả lời của Sim Jaeyun cũng hơi bất ngờ.
Anh nhíu mày, hỏi: "Cậu không cho tôi số điện thoại, tôi làm sao trả tiền cho cậu được?"
Sim Jaeyun: "Không cần trả đâu."
Lúc nói câu này, mặt Sim Jaeyun vẫn chẳng có biểu cảm gì cả.
Lee Heeseung nghĩ, có lẽ cậu ta quả thật chẳng để ý đến chuyện này.
Anh đột nhiên cảm thấy không khí trong xe có phần bức bối, nhất thời cả hai đều chẳng ai nói gì.
Lee Heeseung đành cầm lấy quyển sổ Sim Jaeyun thường dùng, lật đến trang cuối cùng:
Tờ thứ nhất từ cuối lên là câu anh viết khi nhận ra thân phận của chàng thợ săn ảnh lén lút tặng quà sinh nhật mình.
Tờ thứ hai từ cuối lên là giấy ghi nợ anh thiếu cậu 5800 won.
Lee Heeseung nghĩ một chút, cầm bút nguệch ngoạc vài nét, sau đó đưa cho Sim Jaeyun: "Nếu đã vậy, mười lăm nghìn tám trăm won, dùng cái này trả vậy."
Tờ thứ ba từ cuối lên, vẽ một tòa nhà.
Nói thật, vẽ rất ra dáng.
Lee Heeseung nhìn rất đắc ý: "Vẽ không tồi đúng không? Tôi rất hiếm khi vẽ tranh cho người khác đấy. Lần sau tôi sẽ vẽ cho cậu..."
Sim Jaeyun ngắt lời anh: "Không có lần sau đâu. Chúng ta... có lẽ sẽ không còn gặp mặt giống như hôm nay nữa đâu."
Lee Heeseung trầm mặc một lúc, sau đó cười cười: "Vậy à, nói cũng đúng..."
Anh gấp sổ lại để vào chỗ cũ, sau đó nghiêng người ôm Sim Jaeyun một cái, nói: "Vậy thì, cứ thế vậy. Tạm biệt, Sim Jaeyun." Xong rồi liền xuống xe, đi về hướng cổng ra vào.
Sim Jaeyun nhìn theo bóng lưng Lee Heeseung, cả người có phần ngẩn ngơ.
Cái ôm vừa rồi, có lẽ là thời khắc gần gũi với Lee Heeseung nhất trong cả cuộc đời cậu rồi.
Cậu nghĩ...
Nghĩ gì?
Sim Jaeyun cũng không biết.
Bởi vì cậu còn chưa kịp nghĩ thông suốt. Lee Heeseung đã quay trở lại.
Anh đứng trước xe, vỗ vỗ túi áo, trông dáng vẻ phiền não: "Sim Jaeyun, điện thoại tôi không thấy đâu. Cậu mau xem giúp tôi có ở trong xe không?"
Sim Jaeyun không động đậy.
Lee Heeseung làm bộ làm tịch ngó ngó vào trong xe: "Ôi chao, hình như không nhìn thấy đâu cả."
Sim Jaeyun không lên tiếng.
Lee Heeseung rên rỉ: "Làm sao đây? Hình như tôi cũng đâu đi qua chỗ nào khác..."
Sim Jaeyun rũ mắt xuống, sau đó từ tốn chậm rãi rút di động ra: "Số điện thoại của anh là bao nhiêu?"
Lee Heeseung lưu loát đọc ngay một hàng số: "137XXXXXXXX."
Sim Jaeyun gọi cho số điện thoại kia, nhạc chuông quả nhiên vang lên từ một góc trong xe.
Cậu tìm thấy điện thoại, im lặng đưa cho Lee Heeseung.
Lee Heeseung cũng chưa nhận ngay, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Sim Jaeyun, có phải cậu ghét tôi không?"
Sim Jaeyun còn chưa mở miệng, Lee Heeseung đã tiếp: "Cậu xóa số điện thoại của cậu trong danh sách gọi đến đi."
Sim Jaeyun ngẩn ra nhìn anh.
Khuôn mặt Lee Heeseung rất nghiêm túc, hoàn toàn không phải đang đùa.
Sim Jaeyun đột nhiên thấy hoảng hốt.
Lee Heeseung dường như không nhận thấy gì, nói xin lỗi: "Tôi thật không nên ép người quá đáng, cậu xóa nó đi."
Giọng anh ta nghe buồn buồn, ánh mắt lại không hề di chuyển, nhìn chằm chằm vào Sim Jaeyun.
Sim Jaeyun mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói: 'Tôi không biết mã mở khóa!"
Lee Heeseung: "..."
Lee Heeseung: "...Ừm, mã là biển số xe, 0102."
Sim Jaeyun nhanh chóng mở khóa gõ gõ mấy cái trên điện thoại rồi trả lại cho Lee Heeseung.
Lee Heeseung cũng chẳng nhìn, cứ thế đút vào túi áo, sau đó vẫy tay với Sim Jaeyun: "Lần này thì tạm biệt thật rồi."
Đợi đến khi vào hẳn xe, Lee Heeseung mở danh sách cuộc gọi trong điện thoại ra, tìm đến phần các cuộc gọi nhỡ, cái tên Sim Jaeyun đột nhiên hiện ra.
Khóe miệng Lee Heeseung khẽ nhếch lên, ngón tay ấn ấn vài cái:
Rất vui được quen biết cậu, Sim Jaeyun.
Soạn tin, gửi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com