Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

04

.
.
"Đừng đi." Jaeyun cầu xin. Heeseung vội vàng quay mặt ra chỗ khác, dùng hết sức lực còn lại trong cơ thể để cố gắng cứu vớt nhân phẩm của mình.

"Làm ơn~"

"Tôi xin lỗi, Jaeyun, lẽ ra tôi không nên làm điều này với em, tôi..." anh nói, ánh mắt run rẩy. Sau chuyện này anh sẽ buộc phải rời khỏi nhà thờ, Heeseung cảm thấy tội lỗi, anh không còn là người của chúa và anh sẽ bị thiêu đốt trong địa ngục mãi mãi.

"Cha ơi, xin hãy nhìn em." Jaeyun khẩn khoản, cảm giác như giọng nói của em thật ảo diệu. Heeseung chẳng bao giờ có thể nói không với em ta nên anh đã từ từ quay đầu lại.

" Heeseung ."

Heeseung cảm thấy bản thân thật yếu đuối, toàn bộ các tế bào thần kinh trong cơ thể anh gần như tê liệt ngay khi nghe tên mình thốt ra từ cái miệng nhỏ xinh xắn kia một cách tuyệt vọng và cuối cùng anh đã bỏ cuộc. Jaeyun kéo anh tới chiếc ghế dài nhỏ cạnh cây đàn piano. Họ ngồi xuống cùng nhau trong im lặng.

"Điều này thật sai trái, sai quá sai,," Heeseung lẩm bẩm, giọng nói yếu ớt đến mức gần như không thể nghe được. "Tôi đã bị khuất phục trước cám dỗ. Tôi đã phạm tội." Một giọt nước mắt âm thầm trào ra, anh cúi đầu nhìn chằm chằm xuống chân mình, không thể tiếp tục đối mặt với Jaeyun.

"Ch-... Heeseung." người kia gọi. "Anh không phải là người duy nhất. Em cũng hôn đáp lại anh mà". Jaeyun nhắm vào tay anh nhưng Heeseung đã rút nó lại, ôm lấy cánh tay mình như thể đang cố kiềm chế bản thân.

"Làm ơn..."

"Jaeyun, tôi đã lợi dụng em, tôi đã theo dõi em và..." anh vội vã đưa tay bịt miệng mình lại

"Và..."

"Tôi... tôi đã phạm tội và tôi không thể... tôi không xứng đáng."

"Phải, đúng vậy." Jaeyun cố gắng nắm lấy tay anh, sự dịu dàng từ cái chạm của em khiến Heeseung bình tĩnh lại. "Cha luôn xứng đáng, thưa Cha. Cha là một người đàn ông tuyệt vời và Cha không lợi dụng bất cứ ai cả."

Anh nhìn Jaeyun.

"Em biết đêm đó anh đã làm gì." Jaeyun nói. "Em biết, em cũng cảm thấy điều đó và em có thể cảm nhận được nó ngay bây giờ, Heeseung." Em thú nhận, cầm tay Heeseung đặt lên ngực mình. Không có nhịp tim. "Cha ơi, em muốn cha như thể bản thân chưa bao giờ muốn ai khác trong đời, em không thể ngừng nghĩ về cha kể từ khi cha bước chân vào biệt thự này, làm ơn..."

"Tôi không thể... Cảm giác này là..." Những lời định nói nghẹn lại trong cổ họng, Heeseung nghĩ rằng anh sắp nghẹt thở. Sự mâu thuẫn trong lòng đang khiến anh phát điên lên và điều duy nhất khiến Heeseung quay lại hiện thực là bàn tay mềm mại của Jaeyun.

"Không sai đâu, Heeseung. Điều gì đó khiến anh cảm thấy thật tuyệt vời thì không thể nào là một tội lỗi được." Jaeyun quỳ xuống trước mặt anh, chơi đùa giữa hai chân Heeseung. "Cha..."

"Dừng lại." Heeseung gầm gừ. "Đừng gọi tôi là Cha như thể điều đó không làm em phấn khích."

Cuối cùng Heeseung đã tìm ra nó. Ác quỷ không ép buộc anh mơ mộng và tơ tưởng đến một phiên bản hư hỏng về cậu bé trông có vẻ thuần khiết này, thay vào đó lại chính là Jaeyun, chính em ta là người đã cám dỗ anh từ lâu, cố kéo Heeseung vào tội lỗi.

"Em...Em là người đã làm những việc này, Jaeyun, em là thủ phạm, phải không?" Heeseung nói với giọng điệu phản bội, và anh thấy ánh mắt của Jaeyun thay đổi. "Ác quỷ nhập thể..."

Jaeyun nắm lấy tay Heeseung và áp lên má mình, nhìn anh bằng đôi mắt đen to tròn long lanh phản chiếu ánh sáng tự nhiên phát ra từ cửa sổ. Heeseung nín thở, hoàn toàn bất động.

"Trông em có giống Ác quỷ không, thưa Cha?" Em ta nói, di chuyển tay Heeseung lên miệng mình. Heeseung dùng ngón tay cái ấn vào môi dưới của em. "Anh có thực sự nghĩ rằng em..." Jaeyun tiến lại gần hơn. "...rằng em có thể làm điều gì đó tàn nhẫn với anh như vậy không?"

Heeseung không thể trả lời.

Tay còn lại của Jaeyun chạm vào đùi anh, trượt lên rồi dừng lại, Heeseung nhíu mày. Ngón tay cái của em ta khoanh tròn khu vực đó. Lúc sau, em trượt tay xuống, chạm vào bắp chân của Heeseung, mân mê gấu áo choàng của anh và nhìn anh đầy tinh nghịch.

"Nói cho em biết đi, thưa Cha ..." em ta thì thầm. "Anh đang giấu em điều gì vậy?"

"K-không có gì..." người lớn hơn lắp bắp, run rẩy dưới sự đụng chạm của em.

"Hmm... em không nghĩ vậy..." Jaeyun trượt tay lên áo choàng của Heeseung, tò mò gõ những ngón tay dọc theo bắp chân và đầu gối của anh. "Em đã thành thật với anh, Heeseung, anh cũng nên thành thật với em đi."

Jaeyun cuối cùng cũng chạm tới sợi xích kim loại quanh đùi Heeseung, và khi em chạm vào nó, khám phá khu vực bên dưới áo choàng, cố gắng tìm hiểu xem nó là gì, Heeseung rên rỉ đau đớn, cắn môi. Jaeyun kéo tấm vải ra, để lộ chân của Heeseung và phần vải quấn quanh nó. Đôi mắt Jaeyun ngay lập tức ánh lên sự ngưỡng mộ.

"Một... Cilice*?" Em nói, giọng run run vì chờ đợi, những ngón tay em vân vê vành kim loại. Những mấu răng nhỏ được hàn vào sợi dây xích cắm sâu hơn vào thịt đùi của Heeseung và một giọt máu chảy ra. Jaeyun lau nó bằng ngón cái và nhìn chằm chằm vào chân anh . "Anh có..."

"Tôi đang cố gắng đền tội." Heeseung thì thầm với em. "Vì những tội lỗi chết người của tôi."

" Tội lỗi ? Ở số nhiều? Ôi, Cha..." Jaeyun cười. "Anh đã làm gì thế?" Em ta liếm vết máu trên ngón tay cái của mình, thật tục tĩu nhưng Heeseung vẫn không thể nào rời mắt khỏi em. "Ôi, thật là ngon, Heeseung, ngon quá... Nhưng tại sao? Tình cảm của anh dành cho em mãnh liệt đến mức phải tự hành hạ mình sao?"

Jaeyun ấn mạnh sợi dây xích, nghiến những mấu răng vào sâu hơn nữa, tận hưởng tiếng rên rỉ đau đớn mà Heeseung phát ra. Tay còn lại của em lần mò tìm thấy chiếc cilice thứ hai quấn quanh đùi còn lại của Heeseung và lượn lờ trên đó.

Jaeyun thậm chí còn cúi gần hơn, cằm chạm vào đũng quần Heeseung.

"Anh muốn em đến mức phải xé xác mình ra thành từng mảnh như này à?" Em ta nói. "Anh lãng mạn thật đấy."

"Tránh xa tôi ra." Heeseung cố gắng nói. "Em là một con quỷ"

"Cha đang tâng bốc em sao, thưa cha, nhưng em biết cha không muốn điều đó chút nào".

Jaeyun chống người dậy, cố tình đỡ trọng lượng của mình lên đùi Heeseung. Những vệt dài đỏ thẫm hằn lên bắp chân anh khi máu chảy ra từ vết thương. Jaeyun đặt đầu gối lên mỗi bên hông, nghiêng người về phía Heeseung.

"Có đau không?" Heeseung thì thầm.

"Đau gì ạ?"

"Khi em bò ra khỏi địa ngục."

.

.

.

(*Cilice: Một dây da có ngạnh kim loại cắt vào da thịt được sử dụng làm một dụng cụ sám hối như một lời nhắc nhở liên tục về sự đau khổ của Chúa Kitô)

(Ảnh minh họa về thứ anh Heeseung quấn vào đùi mà tôi tìm được cho ae 💀)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com