3. Thế giới của thế giới
3. Thế giới của Thế giới.
“Cái… cái gì ạ?!”
“Sao lại…”
“Gấp vậy ạ?”
“V..vâng…”
“...”
Heeseung gác máy và thở dài.
Bố mẹ vừa gọi báo với anh rằng, Heeseung phải nhanh chóng trở về Mĩ giúp họ tiếp quản vị trí giám đốc kinh doanh của công ty gia đình. Mấy hôm trước, cha của anh cũng là chủ tịch tập đoàn Siren đã phát hiện ra có tình trạng tham nhũng, tận dụng quyền hành mà làm loạn một cách có tổ chức trong chính trụ sở đầu tàu của tập đoàn.
Cũng may mắn là khi đó ông Lee đã nhanh chóng phát hiện ra và kịp thời loại bỏ toàn bộ thành phần sâu bọ. Nếu mà xui xẻo lơ là để nó tiếp diễn thì không biết sau một thời gian nữa, Siren sẽ đổ nát đến mức nào.
Với một tập đoàn lớn như gia đình bọn họ thì việc tuyển chọn nhân lực chất lượng để thế chỗ những vị trí cũ cũng dễ như trở bàn tay. Thế nhưng ông bà Lee vẫn chưa tìm được một người có đủ cả tài và đức, cũng như sự tín nhiệm để họ có thể yên tâm đặt người đó ngồi vào ghế giám đốc, và tiếp tục điều hành một mạch máu quan trọng của cả tập đoàn. Đặc biệt là khi tên giám đốc kinh doanh cũ, cánh tay mà họ đã vô cùng tin tưởng vừa mới sa ngã quay lưng, hèn hạ phản bội ông bà Lee một vố đau đến như thế.
Giờ hai người họ chỉ còn cách gọi Heeseung về nước, để nhờ anh phụ giúp gánh vác vị trí quan trọng đó trong một khoảng thời gian. Cũng xem như là để Heeseung tiếp tục có cơ hội giũa rèn kỹ năng lãnh đạo.
Heeseung khi này có muốn từ chối cũng không được. Hiện giờ anh đã hai mươi tám tuổi, nghe qua thì có vẻ hơi non nớt so với chiếc ghế giám đốc của một tập đoàn lớn mà cha mẹ anh vừa giao cho, nhưng đương nhiên Heeseung hoàn toàn có đủ khả năng và bản lĩnh nên ông bà Lee mới dám tin tưởng anh đến như vậy.
Việc tập đoàn nhà mình đang gặp trục trặc khiến anh không thể làm ngơ. Hơn nữa trước nay cha mẹ chưa bao giờ ép uổng Heeseung bất cứ điều gì, luôn để riêng cho anh một không gian thoải mái tự do bay nhảy. Chỉ cần vẫn ở trong giới hạn mà họ đặt ra, và chăm chỉ học hành phát triển bản thân đến nơi đến chốn là được.
Thế nên việc anh nói rằng bản thân muốn trở về Hàn Quốc một mình, trở về quê nhà của họ để nương thân trong bốn năm đại học, ông bà Lee khi ấy cũng chẳng có lấy một tiếng phàn nàn mà còn vô cùng ủng hộ. Thậm chí đã bảo rằng nếu như Heeseung muốn thì anh cũng có thể làm việc luôn tại trụ sở bên Hàn của gia đình để lấy kinh nghiệm. Miễn mà lâu lâu vẫn qua thăm hai ông bà một lần là đủ rồi.
Heeseung vui vẻ gật đầu. Và đương nhiên anh đã không làm họ thất vọng. Trong bốn năm ngồi giảng đường, Heeseung luôn vừa học tập vừa chăm chỉ làm việc ở công ty gia đình. Đến khi tốt nghiệp thì ngay lập tức ngồi lên vị trí trưởng phòng kinh doanh, một hai năm sau nhanh chóng dẫn dắt công ty gặt hái được nhiều quả ngọt.
Ông bà Lee ở bên trời Âu nghe tiếng thì mát lòng mát dạ, bảo rằng sẽ cho anh toàn quyền quản lý trụ sở tại Hàn. Thế nhưng không ngờ là ổn định chưa được bao lâu thì phần sân nhà lại gặp ngay biến động. Anh đương nhiên là muốn về để phụ giúp cha mẹ quản lý tập đoàn. Nhưng… còn Jaeyun thì sao?
Vẫn chưa tỏ tình nữa mà!
Ban đầu Heeseung cảm thấy sao mà đột nhiên mọi thứ ập tới quá đỗi éo le, khiến cho những dự định đã vạch ra sẵn của anh thoáng chốc trở nên rối tung rối mù. Thế nhưng may mắn là có vẻ cũng nhờ vào linh cảm của bậc làm cha làm mẹ, nên nhị vị phụ huynh bên kia dù chỉ qua một cuộc điện thoại, cũng nhanh chóng nhận ra rằng con trai mình đang gặp một vấn đề gì đó khiến nó phải do dự rất nhiều.
Họ không hỏi thẳng rằng anh có vấn đề gì, họ chỉ bảo rằng dẫu sao thì tình trạng hiện tại cũng chỉ là trường hợp bất đắc dĩ, chứ thật lòng cả hai cũng không muốn ép uổng gì anh. Và họ đề nghị rằng, chi bằng Heeseung cứ cố gắng chịu khó về nước nhà làm việc tầm một năm. Đến khi đã hoàn toàn cứng cáp, và ông bà Lee đã có thể tìm được người khác đủ tín nhiệm để thay thế, thì họ sẽ giao lại hoàn toàn chi nhánh Hàn cho Heeseung trên cả mặt giấy tờ pháp lý, để anh có thể tùy ý làm những gì mình muốn trong tương lai.
Heeseung suy đi tính lại. Mặc dù hiện tại anh vẫn đang được bay nhảy tự do và toàn quyền điều hành trụ sở Hàn, thế nhưng khi ông bà Lee đã lên tiếng khẳng định rõ ràng như vậy thì chắc chắn cũng sẽ thoải mái hơn.
Hiện tại Heeseung vẫn chưa muốn kế nghiệp tập đoàn khủng bố của gia đình mình. Vậy nên trong tầm mười, mười lăm năm sắp tới nếu như anh được hoàn toàn nắm trong tay một công ty tầm trung ở ngay thủ đô Hàn Quốc, thì bản thân Heeseung và cả Jaeyun sẽ có tương lai vững chắc hơn nhiều.
Mặc dù dẫu cho anh có không đi làm đi nữa thì vẫn có thừa tiền, tuy nhiên Heeseung vẫn muốn nuôi Sim Jaeyun bằng tiền do chính tay mình làm ra cơ.
Mà chắc gì em ấy đã cần để anh nuôi chứ. Sim Jaeyun của anh tài giỏi đến như vậy cơ mà.
Thôi thì chuyện gì đến cũng phải đến, đối mặt rồi cố gắng vượt qua một cách nhanh chóng thì sẽ tốt hơn. Heeseung chẳng chần chờ gì nhiều, liền ngay lập tức gọi cho trợ lý, nhờ anh ấy đánh xe tới chở mình đến dạo thử vài tiệm hoa.
-)(-
Hôm nay Sim Jaeyun đóng cửa quán sớm hơn thường lệ.
Sáu giờ chiều. Khi mà đèn đường đã bắt đầu nối tiếp nhau bật lên như những ngọn đuốc sáng rực rọi tỏ thành thị, Jaeyun cũng đang chìm trong tâm trạng hồi hộp và đi bộ về nhà sau khi đã dọn dẹp quán xong xuôi. Cũng may hôm nay là thứ Hai nên khách khứa vắng hơn mọi ngày. Nếu không em sẽ tiếc đứt ruột vì bình thường, tầm chạng vạng đến đêm mới là thời điểm mà quán cà phê sách được nhiều bóng khách lui đến nhất.
Chẳng hiểu sao lúc chiều Heeseung lại đột nhiên nổi hứng gọi điện, hẹn em đêm nay cả hai sẽ cùng nhau đi chơi. Anh ấy hỏi rằng Jaeyun có thể vui lòng đóng cửa quán sớm một hôm được không với gương mặt đáng thương vô cùng. Sau đó còn bồi thêm câu năn nỉ, bảo cái gì mà có mấy chuyện anh sợ rằng nếu như trễ hơn thì sẽ không kịp nói ra.
Ví dụ mà là người khác hỏi thì đương nhiên Sim Jaeyun sẽ thẳng thừng đáp không. Vì em sẽ không bao giờ đánh đổi thời gian kiếm tiền quý giá của mình chỉ cho một cuộc hẹn. Thế nhưng đoán xem, nếu là Heeseung thì em sẽ chỉ kì kèo giữ giá được mấy phút, để rồi cuối cùng cũng phải ok?
Được rồi, cứ xem anh ấy là ngoại lệ đi cũng được.
-)(-
Sim Jaeyun lục tung cả tủ quần áo lên rồi nhưng cũng chẳng biết mình nên mặc gì.
Bình thường gu ăn mặc của em rất đơn giản, cứ quần jean áo thun hoặc sơ mi trơn, sweater hay sơ mi caro đủ màu mà làm tới thôi. Sau đợt này em nghĩ rằng mình phải nâng cấp tủ quần áo lên, để phòng hờ cho những dịp quan trọng như hôm nay mới được.
Thật ra ban nãy Heeseung cũng chẳng có bảo với em rằng hôm nay cả hai sẽ đi đâu cả, anh ấy chỉ úp mở là sẽ dẫn Jaeyun đến một nơi rất đẹp. Mũi Jaeyun thì đương nhiên thừa thính để đánh hơi được cái mùi trai đẹp sắp tỏ tình. em cũng đã sẵn sàng đáp câu đồng ý rồi nên mới phải chuẩn bị kĩ lưỡng như thế này đây.
Quanh đi quẩn lại mãi thì cũng chẳng được tích sự gì. Cuối cùng Jaeyun quyết định sẽ chọn một chiếc áo sơ mi trắng kẻ sọc cách tân – trông lạ mắt nhất trong đống áo của em, phối cùng với một chiếc quần âu trắng. Đơn giản mà lịch sự.
Tóc Jaeyun vốn dĩ đã luôn bóng mượt vô cùng nên em cũng chẳng cần tạo kiểu cầu kỳ, chỉ cần sấy rồi tạo nếp gọn gàng là đã quá đủ để tôn lên cái nhan sắc thanh tân mà lại sắc sảo của một gương mặt anh tuấn trời ban.
Đứng nhìn qua gương một lượt, chính Jaeyun cũng phải thoáng ngơ người. Tính ra mình cũng xinh trai có kém gì ai đâu chứ.
Khẽ xịt một ít nước hoa mùi lavender ngọt ngào, Jaeyun xoay một vòng rồi tự nghĩ tại sao mình là con trai mà lại hợp với hai từ xinh đẹp và dễ thương đến như vậy nhỉ.
-)(-
Lúc Jaeyun vừa soạn đồ xong thì Heeseung cũng đã đỗ xe ở trước nhà em chờ sẵn. Anh đứng một bên tựa vào con xe trắng, diện sơ mi đen cùng với quần tây đen cùng màu. Cả outfit đơn sắc tối giản nhưng khi ướm lên người anh thì lại cuốn hút cực kỳ. Cộng thêm việc Heeseung cũng biết phối đồ sơ sơ nên đã điểm lên tay một chiếc đồng hồ bạc và vài chiếc nhẫn, vừa đủ để làm điểm nhấn cho tổng thể.
Lúc Jaeyun vừa bước ra, chàng trai tóc cam đã thoáng chốc đơ người. Bình thường em chỉ cần mặc áo thun quần đũi đi loanh quanh trong quầy thôi thì anh cũng đã thấy đẹp. Thế mà nhìn diện mạo hiện giờ của em ấy, Heeseung lại tự hỏi có phải mình vừa sảy chân rơi vào thế giới Disney.
Gương mặt hiền lành, cánh môi căng mọng, mái tóc đen láy phập phồng tựa mây. Làn da tuyết trắng tô điểm cho dáng vóc gọn gàng, vừa vặn trong bộ quần áo lịch sự tao nhã nhưng vẫn giữ lại trọn vẹn được nét xuân xanh tươi mới. Heeseung nghĩ rằng hiện tại nếu để so sánh, thì một là Sim Jaeyun rất giống chàng Bạch Tuyết ngọt ngào thanh nhã, hai là rất giống với người yêu tương lai của anh.
Heeseung thích cách so sánh thứ hai hơn.
“Nhìn vừa thôi, mòn mặt người ta rồi.” Jaeyun thấy người kia đứng đực ra nhìn mình thì không khỏi buồn cười, lập tức lên giọng trêu chọc.
Heeseung khi ấy không biết lấy dũng khí từ đâu, mà câu “Em đẹp thật đó!” lại chằng một chút ngại ngần trôi tuột ra khỏi miệng.
Song cũng nhờ vào nó mà anh lại đảo ngược được tình thế. Lời Heeseung vừa tan dứt thì đôi gò má của Jaeyun đã nóng bừng lên, vệt hồng đua nhau giăng phủ.
Mặc dù việc được nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng này của Jaeyun đối với Heeseung sẽ không bao giờ là đủ. Thế nhưng chuyện hệ trọng còn đang trước mắt nên anh không muốn cà kê dê ngỗng gì thêm. Heeseung mỉm cười tiến đến, đưa tay ra thay cho lời ngỏ ý. Sim Jaeyun ngại ngùng nắm lấy bàn tay anh khi sắc son trên gò má đã ngày càng thêm đậm.
Khoảnh khắc hai bàn tay siết chặt vào nhau, Heeseung nhận ra rằng trái tim anh chưa bao giờ cựa mình hung hăng đến thế.
-)(-
Đôi khi cuộc đời sẽ mang đến cho con người vài bất ngờ vô cùng kì diệu, hiện hữu ở ngay bên trong những thứ mà ta vốn luôn nghĩ rằng từ lâu bản thân đã lọc lõi tỏ tường.
Qua bốn năm đại học và hơn một năm ráo riết ở cái đất Seoul phồn thịnh này, Jaeyun lần đầu tiên biết rằng sự ồn ào của xe cộ loài người lại có thể dễ dàng bị át đi hết thảy chỉ vì một trái tim đang nhảy Tango nhiệt huyết.
Em chưa bao giờ nghĩ rằng khung cảnh về đêm của thành phố sáng đèn lại đẹp đến thế khi nhìn qua tấm kính của xe hơi, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng một lớp cửa kính xe hơi có thể thay đổi góc nhìn của mình nhiều đến mức, mấy thứ sắc độ lung linh chói mắt trước kia luôn khiến em cảm thấy khó chịu, giờ đây bản thân lại có thể miêu tả bằng một chữ "đẹp" không chút chần chừ.
Hoặc là đúng theo cái câu người ta hay truyền tai nhau, rằng con người quan sát mọi thứ bằng tâm hồn chứ không phải mắt. Khi xưa Jaeyun thu khép mình lại nên hiển nhiên sẽ không chịu được những thứ sặc sỡ ồn ào, nhưng tại ngay lúc này đây em đã đủ mở lòng để có thể nhận ra mọi cảnh sắc trên đời đều có vẻ đẹp riêng của nó.
Và dường như cũng vì lẽ đó mà ngay cả khi suốt quãng đường cả hai không nói với nhau một lời nào, Jaeyun cũng chẳng thấy không khí xung quanh khó chịu hay ngột ngạt gì cả. Đôi bên đều đang bận đắm chìm vào dòng suy nghĩ riêng của bản thân, nơi mà đối phương đã, đang và sẽ luôn luôn là tâm điểm.
Đơn giản vì vài chốc Jaeyun ghé mặt qua cửa sổ ô tô để lén nhìn biểu cảm người kia qua lớp màn phản chiếu, đều sẽ thấy Heeseung cứ đôi ba giây lại liếc sang nhìn mình rồi mỉm cười như thể, bản thân đã có được trong tay một món bảo vật trân quý nhất cuộc đời.
Jaeyun khi ấy đã đủ yên tâm rằng, trên thế giới này sắp có một người tình nguyện xem em là thế giới.
Tbc.
[00:20]
30_08_2024,
@pppnhan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com