Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Tôi chưa từng có ý định ngừng thích em....

Kazuha vừa ngạc nhiên vừa lưỡng lự nhìn Rui, sau đó lại quay sang Heiji vẻ khó xử....

"Cứ đi đi, anh xuống căn tin trước..". Heiji vỗ vai cô, sau đó nhanh chóng bước về phía thang máy gần đó. Trước khi đi không quên nhìn về phía Rui với đôi mắt đầy ẩn ý.

Đợi Heiji đã đi khuất rồi, Kazuha mới vội vã quay sang cậu:

"Xin lỗi, tôi quên không nói....".

"Quên gì chứ??". Rui nằm lấy tay cô kéo đi: "Đi thôi"

"Đi...nhưng đi đâu mới được??". Kazuha chưng hửng, giữ cậu lại.

"Quay lại Anh Quốc chứ sao....chị đã nói là chỉ về Nhật có một hôm thôi mà. Tôi đã đặt vé máy bay rồi..."

Kazuha sực nhớ ra, đúng rồi, là cô quên mất, theo kế hoạch thì cô chỉ về có một hôm thôi. Nhưng...chẳng lẽ lại trở lại Anh ngay bây giờ??? Phải khó khăn lắm, cô và anh mới có thể nói chuyện tự nhiên như trước....Không, không thể về ngay lúc này được...

"Tôi...Tôi xin lỗi. Tôi quên nói với cậu, tôi không về Anh nữa đâu....".

"Tại sao??". Rui quay lại, giọng nói có phần nóng nảy: "Anh ta ép chị ở lại đúng không??"

"Ép?? Không có, cậu hiểu nhầm rồi...Tôi không muốn về nữa". Kazuha khẽ nói, đôi tay giữ lấy áo của Rui run rẩy...

Rui dần lấy lại bình tĩnh, cậu hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế cơn nóng nảy của bản thân: "Được rồi, đừng sợ gì cả. Có tôi ở đây, anh ta không làm gì được chị đâu". Cậu nhẹ nhàng vuốt tóc, đôi mắt dịu dàng nhìn cô: "Nói thật với tôi, sau đó chúng ta sẽ cùng đến Anh Quốc..."

Kazuha cố ý tránh ánh mắt của cậu, cô né sang một bên, giọng nói có phần ngượng ngập:

"Rui, tôi muốn ở lại với Heiji, không về Anh nữa...."

"...."

"Cảm ơn cậu, nhưng tôi thật sự muốn ở lại đây, không có ai ép buộc tôi cả".

Rui buông thõng tay, cười tự giễu. Cậu hiểu rồi, trách là do bản thân cậu quá khờ khạo. Là cậu góp phần vào việc đẩy cô vào vết xe đổ của quá khứ, là cậu khiến hai người họ trở nên thân thiết hơn, là cậu khiến cho cô một lần nữa lại có tình cảm với hắn ta...

"Kazuha Toyama". Cậu mệt mỏi thở dài: "Có ai từng bảo rằng chị rất vô tâm chưa??".

"Hả?? Rui...cậu nói gì vậy??"

Rui không nói gì, cậu lao vào ôm Kazuha thật chặt, đến mức cô không kịp ngạc nhiên, chỉ cảm thấy choáng váng và khó thở.

"Rui....buông tôi ra...tôi không thở được...Rui, cậu đang làm tôi đau đấy..."

Cậu nghe thế liền ngay lập tức thả lỏng tay, cái ôm trở nên dễ chịu hơn một chút. Cậu gục đầu vào đôi vai nhỏ bé của cô, giống như đang cố níu giữ lấy một hơi ấm mỏng manh cuối cùng:

"Đừng lạnh lùng với tôi như vậy, chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi mà....Kazuha, làm ơn....". 

Kazuha nhìn cậu, cô không đẩy Rui ra, vẫn để mặc cho cậu ôm cô, để mặc cho cậu tha hồ trách móc. Từ đầu đến cuối, cô không thốt lên một lời nào. Đã rất nhiều lần, cô có ý định dùng đôi tay mảnh khảnh của mình ôm lấy cậu, an ủi cậu bằng những lời nói ngọt ngào như trước kia. Nhưng đến phút cuối cô lại từ bỏ, bởi cô biết, làm vậy quá độc ác...

Nếu đã biết trước rằng không thể thuộc về nhau, thà ngay từ đầu đừng cho nhau bất cứ hy vọng gì cả...

Rui nói đúng, cô tự cảm thấy rằng mình thật sự rất vô tâm, đến ngay cả bản thân cô cùng không thể tin rằng, mình lại độc ác và tàn nhẫn đến thế...

"Rui....". Cô nhẹ nhàng lùi lại một bước, tránh lấy cái ôm của cậu, lời nói nhẹ nhàng như gió bay: "Tôi xin lỗi, nhưng tôi nghĩ, cậu hẳn là đã hiểu rõ câu trả lời của tôi rồi...."

Rui bàng hoàng nhìn cô, từ đôi con ngươi màu hổ phách rơi ra một giọt nước mắt...

Chỉ một giọt, đúng vậy, Rui Hanazawa - chàng trai nổi tiếng lạnh lùng, con trai cưng cao ngạo của người đứng đầu tập đoàn nổi tiếng, giàu có thứ 9 trên thế giới nay lại rơi nước mắt chỉ vì một cô gái hơn mình một tuổi...

"Rui, tôi chỉ xem cậu như một người em trai...". Kazuha cúi gằm mặt xuống đất, nhắm chặt mắt lại khó khăn nói ra sự thật...."Nhưng cũng hoàn toàn không phải như thế, cậu luôn chăm sóc cho tôi, thậm chí nhiều lúc tôi lại tưởng cậu mới chính là anh trai, còn tôi là đứa em gái nhỏ..."

"ĐỦ RỒI". Rui hét lên khiến Kazuha lẫn nhiều người xung quanh giật mình. Các bác sĩ nhanh chóng bước đến nhắc nhở cậu, trong bệnh viện không nên ồn ào...

"Kazuha, chị biết rõ rằng tôi chưa bao giờ xem chị như một người chị gái mà". Rui cười chua chát, cậu chưa bao giờ đau buồn và mệt mỏi như lúc này. "Tại sao?? Tôi tốt với chị đến như thế, tôi thích chị hơn bất cứ ai. Còn Heiji?? Người chỉ luôn gây ra đau khổ cho chị, nhưng chị lúc nào cũng chọn anh ta...."

"Rui, đừng so sánh như vậy, Heiji không xứng đáng để so sánh với cậu đâu". Kazuha nắm lấy đôi tay của cậu, dùng tay mình vuốt ve mu bàn tay của cậu: "Rui biết không, tôi đã từng nghĩ đến chuyện quen cậu, nhưng tôi không thể..."

"...."

"...Bởi vì tôi không muốn cậu tổn thương, tôi không muốn trêu đùa với tình cảm của cậu".

"...."

"...Tôi cũng đã từng nghĩ, chỉ cần chúng ta gặp nhau sớm hơn, tôi nhất định sẽ yêu cậu...vô điều kiện...".

"...."

"Tôi rất thích Rui, tôi nói thật đấy. Nhưng cũng chỉ là thích mà thôi, không phải là yêu, tình cảm không sâu đậm, một ngày nào đó cậu cũng sẽ chán tôi, cũng sẽ ngừng thích tôi, tiếp tục tìm đến người con gái phù hợp với mình ở tương lai...."

Rui vẫn cứ đứng đó nghe cô nói, hai tay đút vào túi quần, trông có vẻ bình thản. Nhưng không ai biết được, đôi tay của cậu bị cuộn lại, chặt đến mức nổi rõ cả gân xanh...

"Tôi chỉ mong chúng ta có thể là bạn tốt. Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ tìm cậu, sẽ yêu cậu". Kazuha nở một nụ cười ngọt ngào, vuốt má cậu: "Rui của tôi, chúng ta mãi là bạn tốt nhé..."

Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt cô, cố gắng thuyết phục bản thân rằng cô chỉ đang nói dối mà thôi, rõ ràng cô vẫn có tình cảm với cậu, không phải sao??? Đã có tình cảm với nhau thì làm sao có thể dễ dàng buông bỏ cơ chứ...

Nhưng cậu bỏ cuộc, đôi mắt kiên định đó cho thấy, những gì cô nói hoàn toàn là sự thật...

"Ừ". Cậu gật đầu, khóe miệng lại mỉm cười tự giễu.

"Tốt lắm, bây giờ thì cậu có muốn xuống căn tin ăn sáng với tôi không??". Kazuha như trút được nỗi ưu phiền trong lòng mình, cô nhí nhảnh tươi cười: "Tôi sẽ bao mà".

"Không cần đâu, tôi sẽ về Anh ngay bây giờ, không muốn tốn tiền vé máy bay đâu bà chị à". Rui châm chọc cô bằng giọng điệu như trước kia. "Mau xuống đó với hắn ta đi, hắn chờ lâu quá lại nghĩ linh tinh thì khổ, không cần tiễn tôi đâu".

"Được, Rui đi cẩn thận nhé". Kazuha ôm cậu thật chặt như một lời tạm biệt. "Nhớ giữ gìn sức khỏe".

Thấy bóng dáng cô gái nhỏ nhắn đã đi khuất, Rui mới ngồi sụp xuống sàn, những giọt nước mắt đã cố kiềm nén lần lượt rơi lã chã....

"Kazuha Toyama, tôi chưa từng có ý định ngừng thích em..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com