Chương 4: Cậu mặt dày như vậy, không thấy nhục nhã sao???
Kazuha không một chút đắn đo, quyết định dọn đồ đạc và trả phòng, cô nhất quyết không thể sống cùng hắn được.
Nếu cứ tiếp tục ở gần hắn, người chịu thiệt cuối cùng chẳng phải vẫn chính là cô hay sao??? Nghĩ vậy, Kazuha càng quyết tâm hơn, cô dặn lòng không được giống như xưa nữa.
Vẫn đang dọn đồ đạc, bỗng tiếng nhạc chuông điện thoại réo lên, cô không còn cách nào đành đến nhấc máy:
"Alo"
"Kazuha, cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả??? ". Đầu máy bên kia chính là giọng của Sonoko, cô hét lớn khiến cho Kazuha không chịu nổi, đẩy điện thoại ra xa
"Rốt cuộc là có chuyện gì??? "
"Ôi Kazuha, có lẽ nào thời gian sống bên Pháp khổ sở cùng cực khiến đầu óc cậu mụ mị và quên hết mọi chuyện rồi không??? "
À há, ở bên Pháp sống khổ sở lắm hả? Sao đó giờ Kazuha cô lại không biết nhỉ? Cha mẹ Kazuha vừa nghe nói con gái sang Pháp du học liền mua ngay cho cô một căn biệt thự gần trường, tốt nghiệp trường đại học PSL tại Pháp. Chỉ trong 1 năm, cô đã có thể dành được giải nhì cuộc thi thiết kế thời trang ở Paris, sự nghiệp thăng lên như diều gặp gió. Cuộc sống như thế giống cực khổ lắm sao???
"Rốt cuộc là có chuyện gì??? "
"Cậu quên thật sao, hôm nay là ngày chào mừng cậu trở về Nhật mà. Chúng ta đã hẹn nhau 7h tối tại biệt thự nhà tớ mà. Đã 6h50 rồi, cậu vẫn chưa tới là sao hả??? "
"Ahh, đúng rồi, tớ quên mất, tớ đến ngay đây"
Thật là, sao cô lại không nhớ gì hết nhỉ? Cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, mở tủ đồ chọn đại một chiếc áo phông rộng màu xanh lục và quần jeans đơn giản, tóc thì cột đuôi ngựa cho lẹ, thắt thêm dây ruy băng cùng màu là được rồi, cô phối thêm với đôi bata cổ cao màu trắng là ok. Cô vơ đại một chiếc túi xách rồi xuống nhà bắt taxi. Đến khi leo lên xe rồi cô mới có thể thở phào, thong thả cột dây giày rồi tô chút son, chỉnh lại tóc. Đến khi cảm thấy ổn rồi mới gật gù cất gương vào túi.
Sau 10p, đã có thể đến nhà của Sonoko rồi. Cô cảm ơn bác tài rồi nhanh chóng bước vào vội bấm chuông cửa:
...
"Cậu cuối cùng cũng chịu tới rồi đó hả". Sonoko ra mở cửa nói, giọng hơi dỗi và cũng có phần bất lực.
" Thôi mà, tớ lỡ quên, đền bù sau nhé!!!".
"Hừmmm, được rồi, tạm tha cho cậu. Mau vào nhà đi".
Sonoko cùng cô đi vào phòng khách, nơi nà những người bạn trong nhóm của cô đã tập trung đông đủ. Họ cười nói rôm rả và bàn tán đủ thứ chuyện trên đời dưới đất.
" Kazuha đến rồi, cậu trễ 5p đấy nhé". Shiho cầm cốc nước ép cam mỉm cười.
"Hì hì, xin lỗi nhiều mà. Tớ sẽ đền bù sau, được chưa"
Họ ăn uống, trò chuyện và vui chơi cho tới tận khuya. Đến khi Kazuha nhìn đồng hồ - lúc này đã hơn 10 giờ, cô mới vội tạm biệt đám bạn của mình và quay về nhà.
Cho đến khi nằm xuống giường, cô mới chợt giật mình nhận ra là mình đã quên mất một chuyện vô cùng quan trọng. "Chẳng phải mình đang định trả phòng hay sao??? "
Arrhhh, Kazuha vò đầu bứt tai. Có lẽ Sonoko nói đúng, đầu óc cô bây giờ bỗng mụ mị hẳn đi. Cô thật chán bản thân mình, bây giờ đã là 22h30,khuya như vậy làm sao có thể tìm chung cư được chứ, đành vậy. Kazuha khẽ tặc lưỡi, "bây giờ cứ ngủ trước đi đã, ngày mai mình sẽ chuyển sau cũng được, chắc chắn ngày mai mình sẽ chuyển". Nói thế rồi cô ngả mình xuống giường, ngủ một giấc đến tận sáng.
@@@@@@
" Hmm.... "
Ánh nắng mặt trời từ cửa sổ hắt vào. Kazuha khẽ nhíu mày, nhăn mặt mở mắt dậy. Sau vài phút nằm lăn lộn trên giường, cô cũng uể oải ngồi dậy, chậm chạp vệ sinh cá nhân. Sau đó xuống bếp, mở tủ tìm bánh sandwich, phết một ít bơ, kẹp thêm ít cà chua và trứng vừa rán, như vậy là đã xong bữa sáng. Cô đưa chiếc sandwich lên miệng, vừa ăn vừa mở laptop tìm khu chung cư mới. Thật may vì hôm nay không phải đi làm, cô có thể thoải mái đi làm thủ tục. Cô gọi cho Ran, hỏi mình có thể nhờ giữ đồ giúp được không. Sau khi bàn bạc, Kazuha bắt đầu đứng lên xếp quần áo bỏ vào vali.
Thu dọn xong đồ đạc, cô bắt đầu đi trả phòng, cũng không mất quá nhiều thời gian. Cô gọi cho Kaito, kêu cậu chở mình đến nhà Ran, nhờ giữ hộ đồ đạc như đã hẹn trước rồi mới đến khu chung cư mới mà mình đã ngắm trúng. Kaito đang ngủ đã phải thòi đầu dậy, xách xe đi làm tài xế cho bà chị, vẻ mặt cau có không vui chút nào.
@@Chung cư Aquarius@@
Kazuha bước vào đại sảnh, "Chung cư này cũng lộng lẫy quá đi!! "- cô thầm cảm thán. Sàn nhà hoàn toàn được lợp bằng thủy tinh, Kazuha có cảm giác như mình đang đi trên mặt nước vậy. Tường được sơn màu lam nhạt, được vẽ thêm những hoa văn tuyệt diệu khiến cho không gian như đang ở đại dương. Một nơi tuyệt vời như vậy, chắc chắn giá cả cũng không hề rẻ chút nào. Nhưng Kazuha không quan tâm đến vấn đề tiền bạc cho lắm, cô bước tới quầy lễ tân làm thủ tục. Đến cả nhân viên ở đây cũng vô cùng thân thiện, sau khi đã hỏi thăm và tham quan phòng, Kazuha quyết định sẽ đến đây.
" Vâng, chị cho em xin thông tin ạ"_cô nhân viên nhìn Kazuha mỉm cười.
" Tôi là Kazuha Toyama"
"Chị Toyama ạ...."
Sắc mặt cô nhân viên hơi biến sắc, đôi mắt cô hiện lên sự e ngại rõ rệt. Cô ngập ngừng:
" Xin lỗi chị, chị thông cảm ạ, chúng tôi không được phép ký hợp đồng mua bán với chị ạ... "
"Cô nói gì vậy...???" _Kazuha thoáng ngạc nhiên, chuyện gì nữa đây
Bỗng lúc này điện thoại Kazuha rung lên - là Ran gọi, cô không ngần ngại liền nghe máy:
"Kazuha, cậu đã đắc tội với Hattori đúng không??? "
"Ran... Cậu nói gì vậy??? "
"Shinichi nói với tớ, Hattori vừa ra lệnh xuống cấm bất cứ mọi khách sạn, căn hộ, chung cư hay nhà trọ nào ký hợp đồng mua bán với cậu kìa. Cậu không biết nhà Hattori kinh doanh một chuỗi khách sạn và chung cư trong cả nước sao? Nhà có uy thế như vậy, có ai dám không nghe lệnh chứ?"
"Cậu nói.... Heiji.... "
"Kazuha.... "
Tút... Tút.... Tút
Kazuha tức giận ngắt máy, quay người rời khỏi đại sảnh. Heiji, cậu quá quắt lắm rồi...
Chạy một mạch đến công ty tập đoàn HT, Kazuha ngay lập tức liền xông đến phòng giám đốc. Xung quanh, đám nhân viên nhìn cô xì xào bàn tán...
RẦM
Chẳng cần gõ cửa, cô hiên ngang bước đến bàn làm việc của Heiji. Vẻ mặt của cậu ta nhìn giống như đã biết mọi chuyện, có lẽ vì vậy nên trông khá thờ ơ
"Hattori Heiji, rốt cuộc là muốn gì??? Tại sao lại làm vậy với tôi. Rõ ràng là tôi chưa từng đụng chạm gì đến cậu lẫn vị hôn thê bé bỏng yêu dấu của cậu... "
".... "
"Tại sao lại trả phòng? "_Heiji vẫn đang bận kí vào đống sổ sách trên bàn, miệng hỏi cô
"Không phải cậu chính là người biết rõ nhất hay sao? Tôi không muốn phải làm hàng xóm của cậu... "
Heiji khẽ đưa mắt nhìn cô. Cậu ta đứng dậy, một tay nắm lấy cánh tay của cô, kéo mạnh. Trong chốc lát, nửa thân trên của cô bị cậu ta đè sát lên bàn làm việc...
"Nhưng tôi không muốn rời xa cậu". Heiji đưa miệng vào sát tai Kazuha, giọng cậu trầm xuống, thì thầm
Kazuha run người, cô cảm thấy như có một luồng điện chạy qua sống lưng mình. Cô hất tay thật mạnh, dễ dàng thoát khỏi bàn tay của Heiji....
CHÁT
Trên má Heiji in đậm năm dấu ngón tay đỏ hỏn, cậu giật mình, theo quán tính liền đưa tay lên che lấy mặt
" Đồ vô sỉ! ". Kazuha nói lớn
" Tôi không ngờ cậu lại có thể mặt dày đến thế. Làm chuyện như vậy, cậu không tự thấy nhục nhã hay sao??? Cậu nên nhớ, tôi không còn như xưa nữa, chuyện của chúng ta vốn cũng đã kết thúc từ lâu, hãy dành thời gian để chăm sóc cho cô người yêu bé bỏng của cậu đi... "
Kazuha tức giận bước ra khỏi cửa. Cô thở gấp, nhanh chóng rời khỏi công ty. Cô bảo Kaito chạy thật nhanh, cố gắng thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
Toyama Kaito không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra với bà chị của cậu. Cậu rồ ga phóng nhanh về phía trước, ánh mắt chợt trở nên xa xăm....
Không cần biết Heiji Hattori có còn yêu chị mình hay không, cũng không cần nể tình anh em giữa hai cậu. Kaito chỉ cần biết, dám đụng đến bà chị sinh đôi của cậu, cậu nhất quyết không tha thứ, cho dù có là ai đi chăng nữa....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com