Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#7

Việc tôi đột nhiên tự vấp ngã rồi bị thương là một việc bé tẹo.

Nhưng không hiểu sao trong mắt tất cả mọi người xung quanh tôi, nó giống như là một chuyện gì đấy cực kì to lớn lắm.

Đầu tiên là bố tôi, ngày thường ông vẫn hay đi sớm về khuya, điều này tôi không trách bố được bởi vì công việc ở Sở nhiều chất thành núi. Nhưng từ ngày tôi bị thương, ông vẫn thường hay tan làm về sớm hơn bình thường, chủ yếu là để đón tôi.

Bác Shizuka và bác Heizo thì dường như muốn đón tôi sang ở hẳn nhà hai bác ấy luôn. Mỗi ngày khi tôi và Heiji tan học về nhà, chắc chắn là bác Shizuka sẽ chẳng bao giờ để cho tôi phải xuống bếp, bữa tối hôm nào cũng đều là các món ăn bổ dưỡng.

Eo ơi tôi bị thương tí tẹo thôi, đi lại vẫn bình thường nhưng hình như vì cái lý do này mà tôi bị ép ăn đến mức béo mầm cả lên rồi.

"Vết thương đóng vảy rồi này, đợi ít hôm nữa là có thể lành lặn hẳn rồi."

Heiji đang rửa vết thương cho tôi, tôi ngồi trên giường cậu ta, dẩu môi nhìn vết thương của mình.

"Có để lại sẹo không nhỉ?" - Tôi hỏi.

Heiji cười, cậu ta ngước lên nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời sạch sẽ mỗi lần chạm đến ánh mắt tôi là lại giảo hoạt đến kì lạ: "Bởi vì sợ có sẹo nên mới chăm cậu thế này này! Yên tâm đi, đợi mấy hôm nữa vẩy máu này rơi ra tớ sẽ lại bôi thuốc cho cậu, đảm bảo không để lại sẹo."

Tôi nằm ra giường, chán nản vớ lấy điện thoại bắt đầu lướt lướt. Heiji dọn dẹp hộp thuốc rồi vớ lấy một quyển sách, ngồi xuống mép giường. Cậu ta đánh mắt nhìn tôi, không hiểu vì lí do gì lại quyết xoa đầu tôi một cái mới chịu.

"Làm cái trò gì đó? Rối hết tóc của người ta!" - Tôi oán trách cậu ta, còn Heiji được dịp cười đến xán lạn.

"Dễ thương..."

Tôi tròn mắt nhìn Heiji, cậu ta vừa khen tôi đó hả?

Và Heiji dường như cũng ý thức được lần lỡ miệng vừa rồi của mình, vội vội vàng vàng lật quyển sách ra để cố lờ đi việc này.

"Heiji vừa khen tớ đó hả?" - Tôi ngồi bật dậy, nhất quyết muốn gặng hỏi cậu ta, trong lòng giống như có lửa đốt, nhộn nhạo chẳng yên.

"Dạo gần đây mẹ tớ nuôi cậu béo lên, giờ khuôn mặt cũng tròn ra, dễ thương chứ sao nữa?"

Heiji quá đáng đưa tay nhéo má tôi, cười đến vui vẻ. Tôi đen mặt nhìn cậu ta. Vậy là dạo gần đây tôi béo lên thật sao? Thật không chấp nhận được!

Tôi vì ám ảnh chuyện này mà ngồi thẫn thờ một cục chẳng màng đến nhân tình thế thái, quên cả việc cãi nhau với Heiji. Cậu ta thấy lạ, đóng quyển sách đang cầm trên tay, bắt đầu quay sang hỏi han tôi.

"Sao thế? Lại dỗi gì rồi?"

Tôi nhất quyết không quan tâm đến cậu ta, trong đầu chỉ quay mòng mòng mấy chữ "cân nặng". Dạo đây tôi vì chấn thương nên cũng không tập Aikido, bác Shizuka lại còn phá lệ làm biết bao nhiêu đồ bổ. Tôi ăn không ngồi rồi không vận động, bây giờ đến cả Heiji cũng chê tôi béo. Tôi suy sụp rồi! Thật sự suy sụp!

"Kazuha lại giận tớ đó hả?"

Heiji càng lớn càng cãi nhau với tôi nhiều hơn nhưng cậu ta cũng luôn là người xuống nước làm hoà trước cũng như là an ủi tôi trước. Kệ đi, tên này chuyển biến cứ như thời tiết ấy, sớm nắng chiều mưa tôi không quản được, nhưng tôi vẫn bị cậu ta làm cho ảnh hưởng ít nhiều.

"Từ ngày mai tớ không có ở lại nhà cậu ăn tối nữa đâu. Cậu xem, bác Shizuka chăm tớ béo lên mất rồi! Cả cậu cũng chê tớ nữa."

Nhìn bộ dạng ấm ức của tôi, Heiji thoáng chút bất ngờ. Cậu ta lại bày ra bộ dáng ngon ngọt bắt đầu dỗ dành tôi.

"Béo lên một chút thì có sao? Cậu mới ăn uống đầy đủ được có vài hôm, cũng đâu có béo lắm đâu mà. Chẳng phải ông đây vẫn cõng được cậu đó sao. Ngoan nào! Tớ xin lỗi vì lỡ trêu cậu nhưng cũng đừng có suy nghĩ nhiều quá, tớ vẫn thấy cậu dễ thương."

Được rồi! Tôi đầu hàng! Heiji chỉ cần dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ tôi một lát là tôi lại đầu hàng ngay. Tôi không giận cậu ta quá lâu được, chắc vì tôi cực thích cậu ta, điều này tốt nhưng cũng tệ quá đỗi. Tôi muốn giận Heiji lâu hơn cơ.

Mấy ngày sau, vết thương của tôi lành hẳn. Heiji không biết lấy đâu ra lọ thuốc mỡ, bày đặt bôi vào vết thương của tôi bảo là trị sẹo. Tôi cũng không ngăn cản. Dù sao thì bây giờ tôi cũng đã chạy nhảy lại được như bình thường, vẫn là nên chăm chỉ tập Aikido thôi. Vận động để giảm béo thôi nào!

"Vừa mới trông đáng yêu ít hôm bây giờ lại gầy trở lại... Chán cậu...!" - Heiji ảo não khi nhìn thấy tôi mướt mồ hôi bước ra từ câu lạc bộ Aikido.

Tôi cười đến xán lạn, vỗ vai cậu ta: "Con gái ai thích béo lên đâu chứ! Được rồi! Tan học muốn ăn gì nè?"

Heiji nghịch chiếc nơ buộc tóc trên đầu tôi, đảo mắt suy nghĩ: "Okonomiyaki! Tớ không nghĩ được nhiều món hơn đâu."

"Vậy đợi một lát, tớ đi thay đồng phục rồi sẽ gặp cậu sau nhá! Lần này tớ đãi, coi như là trả ơn cậu mấy ngày tớ bị thương vẫn luôn chăm sóc tớ!"

Vẫn là trên chiếc mô tô quen thuộc, Heiji lại đưa tôi đi đến đủ nơi. Tôi đãi cậu ta ăn okonomiyaki theo như cậu ta muốn, đã thế Heiji còn nhất quyết bắt tôi ăn nhiều, còn mua thêm takoyaki nhét vào miệng tôi nữa.

Sao tôi cứ có cảm giác cậu ta đang muốn vỗ béo tôi trở lại vậy nhỉ?

"Mấy hôm nữa tới lễ hội Aizen, mẹ tớ đang muốn dắt cậu theo kìa."

Heiji hờ hững buông ra một câu thông báo, tôi đang ngồi tựa vào xe cậu ta, nhâm nhi que kem dưa lưới mát lạnh.

"Mọi năm tớ vẫn cùng đi với bác ấy mà! Nói thật nha! Được đi hội với bác Shizuka là thích nhất luôn đó! Năm nào bác ấy cũng sẽ trang điểm cho tớ thật đẹp!"

Tôi cười tít mắt, còn Heiji không hiểu sao mặt đầy vạch đen. Thú thật thì người ngoài không biết còn tưởng tôi là con gái ruột của bác Shizuka thôi, bởi vì sao, bác ấy có mỗi một đứa con trai là Heiji, cậu ta thì suốt ngày cắm đầu vào mấy vụ án hệt như bố mình, thời gian đâu mà bám lấy mẹ. Thành thử ra bác Shizuka đối với tôi - một đứa nhỏ mà bác chăm bẵm từ bé đến lớn luôn có một sợi dây liên kết vô hình.

Ngày thường vẫn là tôi sẽ thường xuyên bồi bác ấy nói chuyện, cùng bác ấy nấu ăn, cùng đi siêu thị, dạo phố. Thi thoảng Heiji còn phàn nàn về tiền cước điện thoại bởi vì bác Shizuka cứ tám chuyện với tôi mãi không thôi.

Nói dông dài vậy đủ rồi, quay trở về chuyện chính thôi. Heiji nói bác Shizuka muốn cùng tôi đi hội Aizen, tôi lại vui mừng hơn hết.

"Nè nha đừng có quên năm ngoái cậu và mẹ tớ đi hội gặp kẻ móc túi lấy hết ví tiền, điện thoại rồi đó nha!"

Tôi bĩu môi nhìn cậu ta: "Xì! Chuyện ngoài ý muốn mà cậu cứ nhắc hoài chi vậy không biết nữa. Định ngăn cản tớ với mẹ cậu sao? Nằm mơ mà nghĩ tới cái mùa xuân đó đi Heiji."

Phải nói đến bác Heizo còn phải nhượng bộ bác Shizuka mấy phần thì làm sao Heiji ngăn nổi bác ấy đây. Đồng ý là cậu ta không muốn chúng tôi đi đến lễ hội đông người vì nguy hiểm nhưng chẳng lẽ cả đời này không được đi hội sao?

Tôi và bác Shizuka đều là kiểu người thích truyền thống, ưa không khí náo nhiệt và cực kì thích những lễ hội. Làm sao tôi và bác ấy có thể ngậm ngùi ở nhà được chứ?

"Haiz... Một cựu cao thủ Kendo cùng với một nhị đẳng Aikido nhưng lại để bị móc túi. Nghĩ lại thấy chán ghê!"

Tôi ngứa chân đá vào mông Heiji một phát cái tội nói dai, lườm cậu ta một cái: "Có là anh hùng võ công cái thế thì bị móc túi cũng là bị móc túi thôi, so sánh cái kiểu quái gì thật không hiểu nổi!"

Heiji đưa tôi về nhà khi trời đã tối muộn. Chúng tôi đã báo trước với phụ huynh là sẽ ăn tối bên ngoài nên về trễ một chút cũng chẳng sao. Không ngờ là vừa về đến nhà Heiji, tôi lại thấy bác Shizuka đang ngồi ngắm nghía mấy bộ yukata mới vừa mua.

"Oái!!! Đẹp thật đó bác ơi!" - Mắt tôi sáng rỡ khi nhìn thấy mấy bộ yukata kia, chẳng bù cho Heiji chỉ bĩu môi.

"Kazuha về rồi đó hả? Vào đây với bác nào... Xem xem cháu thích bộ nào? Bác cố lựa mấy bộ có màu sắc tươi sáng một chút để mấy hôm nữa cháu mặc đi hội rồi đó!"

Tôi tròn mắt, là lựa cho tôi sao? Hạnh phúc quá chừng! Tôi quăng cái tên thám tử da đen kia ra sau đầu, quấn lấy bác Shizuka như hai mẹ con. Nhìn mấy bộ yukata xinh đẹp làm sao, tôi thực sự háo hức, rất mong đến ngày đi hội.

Heiji ngồi xuống cạnh tôi, uể oải chống cằm nhìn tôi và mẹ cậu ta đang ríu ra ríu rít nói không ngừng.

"Bộ màu xanh lá này ạ! Bác thấy sao?" - Tôi cầm bộ yukata màu xanh lá ướm lên người rồi rạng rỡ nhìn bác Shizuka.

Bác ấy cười đến vui vẻ, cong cong đôi mắt nhìn tôi: "Kazuha xinh xắn như thế tất nhiên là mặc bộ nào cũng đẹp rồi. Mẹ nói có đúng không hả Heiji?"

Tên nào đấy đang chán nản ngồi một góc liền bị chiếu tướng, giật mình giống như vừa mới tỉnh mộng. Không hiểu sao lúc đấy Heiji nhìn tôi, mặt cậu ta lại đỏ  lựng như trái cà chín.

Tôi chọn màu xanh lá cũng có lý do hết đó chứ! Vì Heiji thích màu xanh lá mà. Hơn nữa tôi thấy mặc màu đấy cũng đẹp, thế nên cứ thế lấy bộ này thôi.

"Bộ nào cũng như nhau mà. Đúng là con gái thật phiền phức!" - Cậu ta bĩu môi.

Bác Shizuka vẫn cười, nhưng bầu không khí không hiểu sao lại lạnh đi vài phần: "Vậy sao? Không biết là ngày nào con cũng dính tới hai đồ phiền phức này không biết có mệt không?"

Heiji vội vội vàng vàng xua tay nhìn bác Shizuka rồi cười giả lả: "Đâu có! Đâu có mệt đâu chứ mẹ! Hì! Con nói đùa tí thôi mà..."

Xem như cậu ta biết sợ. Tôi dẩu môi ra trêu Heiji còn bác Shizuka thì lại xem xem mấy bộ yukata khác.

Tôi giúp bác Shizuka chuẩn bị bữa tối khi bố tôi và bác Heizo vừa đi làm về. Heiji không giúp gì được nên nằm bò ngoài bàn ăn đọc sách, thi thoảng tôi lại trêu cậu ta.

"Heiji có vẻ như vẫn sợ hai bác cháu mình đi hội gặp chuyện xui xẻo như năm ngoái nên suốt từ chiều giờ mặt cứ như bánh bao nhúng nước thế đó ạ!" - Tôi thì thầm với bác Shizuka, khẽ liếc cậu ta.

"Thế sao? Thằng bé chẳng nói gì với bác. Nhưng mà thôi cứ kệ nó đi, thằng oắt đấy còn sợ nhiều thứ hơn nữa cơ nhưng nó chẳng nói đó thôi..."

Tôi tròn mắt ngơ ngác. Heiji còn sợ gì nữa sao? Nhưng mà rốt cuộc là sợ cái gì đến nỗi không dám nói? Tôi hỏi bác Shizuka nhưng bác ấy chỉ mỉm cười thần bí, chẳng nói gì. Định bụng gặng hỏi cái tên Heiji kia nhưng sau đấy lại quên béng mất, thế là chuyện này cứ vậy trôi vào dĩ vãng luôn.

Mãi đến rất lâu sau này khi chúng tôi đã bên nhau, bác Shizuka mới nói cho tôi biết rằng chuyện ở lễ hội năm trước có không ít chàng trai muốn tán tỉnh tôi đã bị Heiji biết được. Cậu ta không muốn tôi đi hội chính là vì sợ tôi bị người ta giành mất.

Cậu chàng thám tử trung học tiếng tăm lẫy lừng, can đảm, gan dạ hơn người mà có bấy nhiêu chuyện đấy thôi cũng không dám thừa nhận. Đáng yêu thật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com