Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#6: Dã ngoại mùa thu (ft. Momiji)

Thu về, mang theo những tán lá vàng và đỏ trải khắp mọi nẻo đường của thành phố Osaka, tô điểm thêm vẻ đẹp cổ kính của vùng đất cố đô xưa.

Cảnh đẹp như vậy mà chỉ ở nhà thôi thì phí quá, nên bà Shizuka đã rủ mọi người cùng lên núi ngắm cảnh, mà đã đi là phải đi hết cả nhà luôn. Heiji và Kazuha thì tất nhiên là luôn rảnh cuối tuần rồi, chỉ có hai ông bố cảnh sát là phải chật vật lắm mới thu xếp được một ngày chủ nhật cuối tuần.

Mùa thu Osaka, lại còn ở ngọn núi nổi tiếng như núi Rokko thì vào những ngày cuối tuần sẽ rất đông, nhưng lo gì khi đã có bố con nhà Viễn Sơn (*) cơ chứ: Kazuha và bố đã dẫn mọi người đến con đường tản bộ rợp lá vàng và hầu như không có bóng người nào, quá phù hợp cho một chuyến dã ngoại thưởng ngoạn.

"Ngồi ở đây được đấy nhỉ?", bà Shizuka nói khi mọi người bước xuống một ngọn đồi nhỏ. Bọn họ quyết định dừng chân, trải thảm dưới gốc một cây phong đỏ rực. Ngồi từ đây vừa có thể ngắm núi, vừa có thể ngắm thảm lá vàng trải dài đang ánh lên trong nắng.

"Nhìn này Heiji!", Kazuha giơ lên một lá rẻ quạt. "Màu của nó đẹp quá chừng!"

Sau khi sửa soạn chỗ ngồi xong, mỗi người lại tận hưởng khung cảnh thơ mộng theo cách khác nhau: hai đứa nhỏ nằm xuống cỏ và ngắm mấy tán lá trên trời, ông bà Hattori ngồi uống sake, trong khi ông Ginshiro thì đang đi loanh quanh chụp ảnh.

"Thế à?", Heiji cầm lấy cái lá săm soi, nghiêng đầu. "Có khác gì mấy cái lá khác đâu?"

"Nó vẫn còn chút xanh ở viền đây này, đồ ngốc!", Kazuha giật lại, ngồi dậy cất nó vào cặp. "Tớ sẽ dùng nó làm kẹp sách!"

"Rảnh vừa, kiểu gì nó chẳng khô cong"

Kazuha chỉ hứ một tiếng, không buồn đôi co với cậu nữa. Cãi nhau với tên ngốc đó đúng là phí cả cảnh đẹp, cô nghĩ. Cạnh cô, Heiji có vẻ cũng cùng chung suy nghĩ. Hai đứa im lặng, nhắm mắt nằm nghe tiếng lá cây xào xạc.

Tách!

"Đẹp quá này!", ông Ginshiro hào hứng khoe tấm ảnh mà mình vừa chụp được cho ông Heizo. "Trông tụi nó y hệt hồi nhỏ"

"Nhanh nhỉ, 18 năm rồi cơ đấy", ông Heizo nói.

"Ôi chao!", bà Shizuka ngó vào, cười thích thú. "Nhớ gửi cho tôi nhé!"

Heiji và Kazuha ngước nhìn bố mẹ đang tíu tít bên cái máy ảnh, rồi lại quay lại trạng thái tĩnh.

"Bố cậu thích chụp ảnh từ hồi nào đấy?"

"Mới đây thôi", Kazuha trả lời, giọng tinh nghịch. "Cái máy đấy là mẹ cậu tư vấn cho bố tớ mua đó, dựa vào kinh nghiệm Bộ sưu tập lớn khôn của bé Heiji~"

Cậu chậc lưỡi, chợt thấy là lạ vì tiếng trò chuyện của mấy vị phụ huynh thưa dần rồi im lặng hẳn, hỏi nhau Ai thế? rồi Cô bé đó trông quen quen. Heiji mở mắt ra, kinh ngạc trước gương mặt đang hiện diện, ngồi bật dậy.

"MOMIJI!?!?"

Cô gái với mái tóc ngắn màu nâu cúi chào một cách chuẩn chỉnh, người quản gia sau lưng cũng làm theo.

"Chào Heiji", Momiji nở một nụ cười, nhìn sang Kazuha cũng đang bối rối. "Happa-chan, lâu không gặp"

"Gì mà Happa!?", Kazuha cáu kỉnh lớn tiếng, nhưng lại xuôi xuôi khi Heiji vỗ nhẹ vào tay mình. Không cần quan tâm.

"Hai vị kia là bố mẹ của cậu Heiji, thưa Tiểu thư", quản gia Iori đưa tay hướng về phía ông bà Hattori.

Cô đưa mắt theo hướng chỉ tay, nhận ra bà Shizuka - Cựu Nữ hoàng karuta và cũng là người cô có dịp gặp mặt vào năm ngoái. "Vậy là cháu đã có duyên gặp cô từ lâu, mẹ chồng tương lai"

"Ồ, Heiji?", lần này thì đến bà Shizuka cũng bối rối, nhưng tay thì đã đang cầm máy quay phim rồi. Linh cảm mách bà là sắp có chuyện thú vị. "Chuyện gì vậy?"

"Chúng ta đúng là có duyên nhỉ", Momiji ngước nhìn tán cây trên đầu. "Tình cờ đi ngắm cảnh cùng một chỗ, và Heiji cũng nghỉ ngơi dưới gốc cây phong đỏ (**) nữa"

Một khoảng lặng kéo dài gượng gạo: Momiji vẫn mỉm cười, Heiji và Kazuha thì không biết là mặt họ đang có biểu cảm gì nữa; tên quản gia Iori vẫn âm thầm một-cách-bí-hiểm sau lưng cô gái lá đỏ, 3 người lớn còn lại cũng đang chăm chú theo dõi.

"Heiji có muốn sang chung vui với lớp tớ không?", cô dời mắt khỏi tán lá đỏ rực trên đầu. "Happa-chan cứ giao cậu ấy cho tớ, Iori đã..."

"Vớ vẩn! Sao mà giao cho cậu được! Tớ cũng..."

"À, Happa-chan thì..."

"Này này!", Heiji kéo Kazuha đứng dậy cùng mình. "Đừng có gọi Happa này Happa nọ nữa, người ta tên là Kazuha cơ mà!"

Bà Shizuka đang chăm chú quay phim thì chợt phấn khích huých huých chồng, chỉ vào màn hình. Ông không hiểu, bà phóng to ra, quay rõ bàn tay Heiji và Kazuha đang nắm chặt.

"Chắc lâu không gặp nên cậu không biết, nhưng mà...", Kazuha nói, tim đập thình thịch, trao đổi ánh mắt với Heiji.

Hai đứa dứt khoát đưa bàn tay đang đan chặt vào nhau lên trước mặt Momiji.

"TỤI NÀY HẸN HÒ RỒI NHÉ!!!!!", Heiji và Kazuha dõng dạc hô lên.

Momiji chớp mắt ngạc nhiên, nhìn hai gương mặt đang đỏ bừng như rải lá phong trên mặt.

"Bao lâu rồi?"

"Một năm"

"Iori?", Momiji liếc tên quản gia.

"Tiểu thư, xin thứ lỗi", anh ta bối rối, rõ ràng lúc ở Ginza cậu ta đã muộn cơ mà? Lần đầu Kazuha thấy anh ta có biểu cảm như vậy. "Chắc tôi đã nhầm lẫn..."

Momiji vội vàng cúi người xin lui, cùng Iori bước đi thật nhanh.

"Chắc là ổn rồi đấy nhỉ?", Kazuha hỏi nhỏ.

"Ờ"

Đằng sau có tiếng vỗ tay khe khẽ, hai đứa quay lại, là của ông Heizo. Bà Shizuka cầm máy quay, còn ông Ginshiro vừa bấm máy ảnh chụp Tách một cái.

Lại một khoảng lặng.

"Heiji", ông Ginshiro cuối cùng cũng lên tiếng, đều giọng. "Mắng con gái bác thì coi chừng đấy"

"D... dạ", Heiji ấp úng ngượng ngùng. Hai đứa vội thả tay nhau ra.

"Anh giữ máy cho cẩn thận còn chụp ảnh cưới chúng nó nhé Toyama", ông Heizo nói.

"Gì vậy hả bố!?", Heiji mặt đỏ như trái cà chua.

"Thôi nào, giờ hai đứa muốn đổi cây không?", bà Shizuka chỉ sang phía cây rẻ quạt.

Đổi chứ, phải đổi thôi. Heiji và Kazuha nhanh tay nhanh chân dọn dẹp đồ rồi cùng mọi người chuyển sang ngồi ở cái cây bên cạnh, gương mặt vẫn đỏ bừng và tránh ánh mắt nhau.

"Nhưng mà này", bà Shizuka lên tiếng sau khi họ đã ổn định. "Con không quen cô bé nào tên Gingko (***) đấy chứ?"

"MẸ THÔI ĐI!!!!!"

***

Mọi người nhớ vote cho tui có động lực nha UwU

(*) Toyama (遠山) đọc Hán Việt là Viễn Sơn

(**) Momiji là Hồng Diệp, lá đỏ ý

(***) Gingko: lá rẻ quạt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com