38
"sao vợ thương anh nhiều thế?"
moon hyeon-joon ngồi xổm trong con hẻm nhỏ quen thuộc. cái hẻm bé tí, ẩm thấp, ít người lui tới này ngay cả chó mèo hoang cũng lười mò mặt vào kiếm chác, vậy mà gần như trở thành căn cứ của hai thằng.
gã gục đầu lên cánh tay, cảm nhận sự ẩm ướt tràn ra từ hốc mắt. chẳng nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu gã trốn vào cái hẻm này, nôn ra hết những phút giây lửa lòng bừng lên như đám cháy âm ỉ giữa rừng.
moon hyeon-joon vẫn luôn ghét cái tính mau nước mắt của bản thân. động tí là khóc động tí là không kiềm chế được cảm xúc, nhưng chưa bao giờ gã nghe lee min-hyung than phiền về chuyện này cả. hoặc cũng có khi là hắn thấy phiền mà hắn ngại than.
khó hiểu thật, sao lại có một thằng đực rựa xa lạ thương mình như ruột thịt thế nhỉ? nó đâu có ý đồ gì với mình?
moon hyeon-joon thử rồi, thử đi thử lại nhiều lần là đằng khác. cùng phận vai gãy như nhau nhưng lee min-hyung kì thị gã, chỉ cần khoảng cách của cả hai bị rút ngắn dưới bảy mươi centimet, lee min-hyung sẽ ngay lập tức xịt cồn sát khuẩn vào mặt moon hyeon-joon để đuổi gã tránh ra.
lee min-hyung liếc xéo moon hyeon-joon một cái, ánh mắt nhanh chóng trở về với quyển truyện tranh thó được của thằng cùng lớp lúc chiều. giọng điệu nghiêm túc.
"tại tao muốn trở thành bác sĩ thú y."
mỗi khi rảnh rỗi lee min-hyung đều dạo web xem qua mấy lần, điều kiện tiên quyết để trở thành bác sĩ thú y hình như là phải yêu thương động vật, đặc biệt là chó.
moon hyeon-joon ngẩng đầu nhìn chằm chằm lee min-hyung, con vợ này lúc nào cũng ăn nói khó nghe thế đấy, chắc là do biết mật ngọt chết ruồi nên mới tiếc với chồng mình mấy câu lời ngon tiếng ngọt đây mà.
"sao mày thương tao nhiều thế?"
lee min-hyung nghiêm túc suy nghĩ, hình như moon hyeon-joon đã hỏi hắn câu này vài lần rồi. cứ lúc nào chui vào cái hẻm này khóc gã đều hỏi, mỗi lần hỏi đều sẽ nhận lại những câu trả lời khác nhau. điểm chung là chẳng câu nào nghiêm túc cả.
tại sao nhỉ?
mùa hè đầu tiên của cấp trung học cơ sở, lee min-hyung gặp moon hyeon-joon tại lớp học thêm tiếng anh.
ấn tượng đầu tiên là thằng khứa này nói tiếng anh nghe đã vãi, nghe kiểu nó đẻ ra ở mỹ rồi bây giờ trở về hàn sống vậy. nhưng đến khi nó cầm cây bút lên và bắt đầu chia động từ, "ngưu lang chức nữ muốn gặp nhau thì lên trời kiếm chỗ nào trống trống chứ bắt cầu ô thước trên trán tao làm gì?" nó làm không đúng cái mẹ gì cả, sai bét nhè ra ấy?
xong lại còn kiểu: "chào bạn, mình tên moon hyeon-joon, mình gay."
ai hỏi? rốt cuộc ai đã hỏi về xu hướng tính dục của nó để nó mở miệng ra giới thiệu nó là gay ngay sau tên vậy? má nó chứ.
thật sự đấy, lúc nghe nó giao tiếp với giáo viên bản xứ, lee min-hyung đã nghĩ đây là một người bạn cùng tiến hoàn hảo dành cho đứa chỉ biết mỗi "hello merry, hello peter" như hắn. nhưng đến khi hắn giao tiếp với nó thì... mẹ ơi, xã hội này phức tạp quá, con trai muốn về nhà với mẹ.
lee min-hyung uống liền một phát nửa chai nước suối, mới có một tiết học thêm thôi mà hắn đi hết cái wow này đến cái wow khác với thằng bạn học mới. nhưng kể đi cũng phải kể lại, ê chẳng có cái mẹ gì để kể lại luôn ấy? trời ơi.
"bạn ơi, tuy mình gay nhưng mình tình cảm lắm. bạn làm bạn thân của mình nha?"
biết rồi biết gay rồi khổ quá, đừng nhấn mạnh chuyện đó nữa được không? nếu nhắn tin với tao thì mày có capslock chữ gay lên không hả thằng chó?
"làm bạn với mày thì tao được gì?"
moon hyeon-joon tròn xoe mắt, chỉ tay vào mặt lee min-hyung, miệng cười lớn.
"ô! tao còn tưởng mày là kiểu học sinh ngoan cơ đấy! mày không chơi với tao tao đi đồn mày kì thị lgbt."
con vợ này đe dọa kiểu những năm 1970 đấy à? mày thử đi khắp trường đồn lee min-hyung lớp 7b kì thị đồng tính xem? dcm vai tao cũng gãy mày ơi?
nhưng cuối cùng thì sao? lee min-hyung vẫn làm bạn với moon hyeon-joon, lại còn là bạn thân mới ác.
lee min-hyung thừa nhận bản thân là một đứa giàu tình thương, đặc biệt với chó. suốt cả tuần ở lớp học thêm, nhìn thấy moon hyeon-joon chỉ lủi thủi một mình hắn đã nghĩ vì cái mồm hay giới thiệu mình gay của nó nên bị bạn bè kì thị. thì trẻ con mà, đứa hiểu đứa không, đâu phải đứa nào cũng hiểu hoặc trong cộng đồng để hiểu cho nó. thế cho nên, hôm đấy lee min-hyung đã chủ động đem cơm trưa đến cùng ăn với moon hyeon-joon.
hắn thấy mắt nó sáng lên, thoáng hiện tia vui mừng trong đó. giống con chó thiệt. lee min-hyung cẩn thận dò hỏi xem tại sao nó cứ lủi thủi một mình, có phải không đứa nào thèm chơi cùng không thì nó bảo: "đâu có, tao không thèm chơi với tụi nó đấy chứ. tao đánh giá mày cao hơn."
à, xin lỗi. tao lại nghĩ tốt cho người xấu rồi, thằng chó.
thế là số phận đưa đẩy, lee min-hyung cố chạy trời cũng không khỏi nắng. đành bị trói lại bên cạnh con chó dại moon hyeon-joon, đeo mác bạn thân cho nó vui.
nhưng mà, làm bạn với moon hyeon-joon một thời gian, hắn phát hiện ra con chó dại này điên điên khùng khùng đều có nguyên nhân cả. gia đình nó phức tạp ác, là cái kiểu nhà đông con, nhiều thế hệ xong có cả nhà từ đường rặc phong cách hanok ấy? danh gia vọng tộc hay gì?
moon hyeon-joon hay kể với lee min-hyung về chuyện ông nội nó khó khăn ra sao với mẹ nó vì mẹ nó có thai trước khi cưới, họ hàng nó thích tọc mạch và ác mồm như thế nào, anh em họ thì chẳng thân thiết gì lại còn hay kèn cựa ganh đua. nó kể, dường như trong cái đại gia đình đấy, những người duy nhất thương nó là ông bà cố và mẹ.
còn bố thì sao? nó cũng chẳng biết, có lẽ bố thương nhưng bố không thắng nổi ông nội, bố cứ im lặng mỗi khi ông chê trách mẹ, im lặng mỗi khi chị em bạn dâu lôi mẹ ra làm đề tài bàn tán giữa mâm cỗ, im lặng nốt mỗi khi có bất cứ người nào lôi nó ra làm ví dụ về việc "không biết dạy con".
lee min-hyung nghe nhiều lắm, làm bạn chẳng bao lâu nhưng moon hyeon-joon thiếu điều kể lại cả cuộc đời nó cho hắn, thiếu mỗi bước photocopy giấy khai sinh ra đưa cho hắn giữ làm kỷ niệm. nhưng lần đầu tiên lee min-hyung được chứng kiến sự phức tạp đó là vào một buổi tối sau khi cả hai vừa trở về từ cuộc thi bắn cung cấp thành phố.
ông nội nó tát nó ngay trước cổng nhà, chỉ trích nó vì đã tham gia vào một hoạt động vô bổ thay vì cố gắng học tập để thi vào một trường đại học tốt suốt nửa tiếng đồng hồ.
ờm... ông ơi, ý là nó mới lớp tám? là do ông nó kì vọng cao hay do bố mẹ lee min-hyung đánh giá thấp con trai mình vậy? mục tiêu của lee min-hyung bây giờ chỉ mới là trường cấp ba lấy điểm đầu vào cao nhất quận thôi ấy?
mà thằng này có học dốt quái đâu, sau khi thân thì hắn mới phát hiện ra moon hyeon-joon học giỏi vãi, nhưng trừ writing ra, nó dốt phần đó.
moon hyeon-joon cúi mặt suốt nửa tiếng đồng hồ, lee min-hyung vẫn đứng cách đó không xa. cảm giác bị ông nội tát và chì chiết suốt nửa tiếng là như thế nào nhỉ? lee min-hyung tự hỏi, hắn không hiểu được vì hắn chưa trải qua bao giờ. nhưng chắc là đau lắm, mặt thì chắc chắn là đau rồi, không biết trong lòng nó có đau không.
người hài hước tim đầy vết xước à?
xước thôi thì vẫn gắng gượng được, nhưng vỡ rồi làm sao nó sống tiếp đây? lee min-hyung đã đánh giá quá thấp khả năng kiếm chuyện của ông trời, cũng đánh giá có chút cao cái số phận chó mực của moon hyeon-joon.
hắn thề, chưa bao giờ hắn muốn ôm một thằng con trai vào lòng đến vậy (mặc dù hắn cũng gay).
moon hyeon-joon chết lặng trước linh cữu của mẹ nó, rõ ràng đêm qua mẹ nó vẫn còn gọi với theo, giọng lạc cả đi khi nó bỏ ra khỏi nhà sau trận cãi vã mà ông nội lôi chuyện xu hướng tính dục của nó ra miệt thị. giờ thì cái giọng run run ấy nằm lại trong áo quan, không còn ai gọi với theo nó nữa.
ông bà cố mất lâu rồi, giờ đến cả mẹ cũng không ở bên nó nữa.
"mày ơi... tại tao... "
tay moon hyeon-joon run lên bần bật, bám chặt lấy vạt áo hắn, cả cơ thể gần như ngã khụy. lee min-hyung nhìn xuống, nhưng chẳng nhìn thấy gì trong đôi mắt của nó nữa. nước mắt dâng lên như những cơn sóng lớn, cuốn trôi sạch mọi hy vọng trong cuối cùng trong nó.
mẹ chết rồi thì còn hy vọng gì nữa?
moon hyeon-joon nói rằng tất cả đều là lỗi của nó, nếu đêm đó nó không bỏ đi mẹ sẽ không vì đi tìm nó mà bị tai nạn. nếu đêm đó nó chịu nghe điện thoại của mẹ thì có lẽ mẹ sẽ không chết. nếu đêm đó nó nghe lời lee min-hyung về nhà thì có lẽ mọi chuyện đã khác, hoặc nếu không khác, nó cũng sẽ không phải là người cuối cùng biết tin mẹ nó đã chết.
nó ôm hết lỗi về mình trong khi đó chỉ là một sự cố chẳng ai mong muốn, nó thậm chí còn chẳng kịp nhìn mặt mẹ lần cuối nhưng nó luôn nghĩ kiếp này nó xứng đáng phải gánh chịu nỗi đau lớn nhất đời người, mất mẹ đã là nỗi đau lớn nhất đời người rồi hyeon-joon ơi?
"tao giết người duy nhất thương tao rồi, tao không xứng đáng được hạnh phúc nữa."
nó nói thế vào lúc động quan, giọng nó nhỏ xíu nhưng lee min-hyung vẫn có thể nghe thấy. hắn đáp lại, với một mức âm lượng tương tự: "tao chưa chết, câm họng giùm đi."
lee min-hyung đã thương lấy moon hyeon-joon như thế, giữa người với người, giữa chủ với chó, muốn nghĩ là kiểu tình thương nào cũng được. chỉ đơn giản là hắn không thể bỏ mặc nó một mình nữa, moon hyeon-joon chỉ còn hắn là chỗ có thể yên tâm tựa lưng vào thôi.
thế là, tất cả những câu hỏi "sao mày thương tao nhiều thế?" sau này đều không có câu trả lời rõ ràng, nhưng trong lòng lee min-hyung hiểu rõ bản thân vì sao lại thương nó.
cuộc đời nó, giống như cõng trên lưng một quả cầu tuyết vậy. nếu bỏ được quả cầu xuống thì không sao, còn nếu cố chấp nhưng không gắng gượng nổi, nó sẽ cùng với quả cầu tuyết không thể kiểm soát được nữa, cứ thế lăn đi, càng lăn càng lớn. rồi sẽ đến một ngày, đâm sầm vào một chỗ nào đó, tan nát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com