Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Let me see your face


Ngày mai là chính thức công diễn lần 3 nên mọi người ai cũng quyết định về sớm nghỉ ngơi để chuẩn bị tốt nhất cho màn trình diễn sắp tới. Tăng Khả Ny vừa sấy tóc xong, ngồi ngẩn ngơ một chút liền quay qua nói với Lưu Lệnh Tư:

- Chị qua phòng Lưu lão sư một chút.

Lưu Lệnh tư cũng không nói gì, đi thu dọn đồ đạc, làm xong mọi việc liền ngồi đợi Tăng Khả Ny trở về. Bởi vì lúc nãy có người nói sau khi trở về thì cùng nhau qua phòng Dụ Ngôn ngâm chân thư giãn một chút. Lưu Lệnh Tư đương nhiên không có gì bất mãn sớm đã quen với việc ai đó cứ rảnh rỗi lại lôi lôi kéo kéo mình sang phòng người kia. Nhưng vấn đề là đã đi lâu như vậy Tăng Khả Ny vẫn chưa có trở về.

Mà Tăng Khả Ny lúc này lại một mình một người ở trong phòng tập, nhảy đi nhảy lại không biết bao nhiêu lần Không Phụng Bồi. Chính là không cho phép bản thân mình ngừng lại dù chỉ một giây vì mỗi lúc như vậy trong đầu đều toàn là hình bóng em ấy vui vẻ nói cười, đùa giỡn với người khác. Cô vốn dĩ là muốn đi tìm Lưu Vũ Hân hỏi một chút cái động tác kia mà cô luôn cảm giác không đúng, mặc dù hai người không chung team nhưng Lưu lão sư vừa tốt bụng lại vừa giỏi nhất định sẽ cho cô nhiều lời khuyên hữu ích. Vốn dĩ hỏi xong ngộ ra liền trở về nhưng là cái tính tò mò đúng hơn là sự tò mò của cô với Dụ Ngôn bởi vì mấy lần trước hỏi thì em ấy cũng chỉ kể mọi người luyện tập ra sao, kể người này người kia rất giỏi. Cô vốn là muốn nghe em ấy kể chuyện của em ấy cơ, bởi vậy liền hỏi một chút về vấn đề tập luyện của team Lion.

Ban đầu là dùng một tâm trạng cực kì hào hứng nghe, nghe người khác khen em ấy trong lòng chính là vô cùng tự hào nhưng vì sao càng nghe lại càng đau lòng. Cái gì mà mọi người chia nhau ra battle, em ấy battle với Lưu lão sư sau đó thì battle với Đới lão sư lại còn nháy mắt, mỉm cười. Hai người lại còn trêu chọc, vuốt má.

"Chị là ngại sao"

"Chị không có"

Tất cả đều được Thượng Quan Hỉ Ái cùng em gái nhỏ Vương Thừa Tuyển ở sẵn trong phòng Lưu lão sư kể hết cho cô nghe. Lưu lão sư ở bên cạnh chỉ cười cười mà cô vốn nghe được một nửa cũng đã không thể nghe tiếp nữa rồi.

Tăng Khả Ny liền vội vã nói phải trở về, trong đầu chỉ quanh đi quẩn lại, tự tưởng tượng ra em ấy ở bên người khác có bao nhiêu vui vẻ.

"Chị là ngại sao"

"Chị không có"

Thực rất muốn trở về phòng trực tiếp nhắm mắt đi ngủ xem như không nghe, không thấy, không nghĩ nhưng mà trái tim cứ như có ai bóp nghẹt, thở không được liền chỉ có thể dùng một biện pháp khác mạnh mẽ ép buộc mình không được suy nghĩ quá nhiều.

Lưu Lệnh Tư ở phòng đợi mãi từ lúc 8h đến hơn 11h vẫn không thấy người chị lớn của mình trở về. "Chắc không phải là lại ham chơi, hay bỏ mặc cô mà đi ngâm chân riêng với người kia chứ". Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là lấy cái áo mặc vô đi qua phòng Dụ Ngôn tìm một chút, nhưng mà phòng hiện tại đóng cửa, cũng không có ánh đèn qua khe cửa rọi ra ngoài, mọi thứ hoàn toàn im lặng. Cô cũng không gõ cửa tiếp tục đi đến phòng Lưu lão sư nhưng tiếp tục một cánh cửa đóng im lìm, không gian đều rất yên tĩnh gần như mọi người đều đã nghỉ ngơi chỉ có mình cô ở đây đi đi lại lại.

Nghĩ một chút chỉ còn nơi đó, dù sao nếu không tìm thấy người bản thân cũng không thể yên tâm ngủ, liền quyết định lượn qua phòng tập xem thử. Quả thực có tiếng giày đang ma sát trên sàn.

Tăng Khả Ny nghe thấy có người gõ cửa phản ứng đầu tiên là quay đầu lại, nhìn thấy là Đồng Đồng đến liền giả bộ bày lên bộ mặt ngốc nghếch:

- Em đi tìm chị sao?

Lệnh Tư có chút bất đắc dĩ, ánh mắt không hiểu nhìn người chị lớn, không phải người hào hứng nhất khi được về nghỉ ngơi là chị ấy sao, không phải nói suốt ngày mang giày cao gót tập nhảy chân vốn muốn rời ra luôn rồi, mà giờ đây lại ở đây tập luyện đến mức áo ướt cả mồ hôi.

- Sao chị lại ở đây? Hại em cả buổi đi tìm chị, còn nói gì mà ngâm chân. Mệt em ngồi đợi chị cả buổi.

- Chị xin lỗi, sau khi nghe Lưu lão sư nói liền nghĩ tập luyện thêm một chút, không ngờ tập đến quên thời gian.

- Chân không còn đau nữa?

- Đau a, đau. Đồng Đồng em mau tới đỡ chị.

Tăng Khả Ny nghe Lưu Lệnh Tư hỏi ngay lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương che giấu những cảm xúc phức tạp trong lòng mình, vui vẻ giả bộ làm nũng.

Lưu Lệnh Tư cũng chẳng buồn biểu hiện đáp trả gì chỉ lôi kéo Tăng Khả Ny cùng nhau trở về. Cả một quãng đường vẫn là Tăng Khả Ny huyên náo nói đủ thứ trên trời dưới đất cùng Lưu Lệnh Tư. Vốn dĩ có chút nghi ngờ tâm trạng chị lớn không tốt nhưng hiện tại biểu hiện như vậy chắc là thực sự do mình nghĩ nhiều mà thôi.

Ngày hôm sau công diễn bởi vì bận rộn đủ thứ mà cô và Dụ Ngôn cũng chỉ lướt qua nhau vài lần cũng không có cơ hội nói gì nhiều, cũng thực tốt nếu không cô cũng không biết nên dùng biểu cảm gì đối mặt. Nhưng mà ông trời là đang muốn trêu cô hay sao, mỗi một lần công diễn hay có cơ hội đều là hi vọng có thể ngồi gần em ấy một chút cũng không được, bây giờ chỉ muốn cách xa một chút thì hai team được sắp ngồi cạnh nhau, mà vấn đề ở giữa hai người các cô lại còn là Đới lão sư. Thật biết cách chọc người tâm phiền ý loạn.

Tăng Khả Ny cô cứ như vậy cả buổi, ngồi có phần im lặng hơn mấy lần trước rất nhiều, Đới lão sư với Lục Kha Nhiên lâu lâu lại quay qua nói với cô cái gì, cô cũng chỉ cười, trả lời qua loa vài câu, biểu hiện một chút cảm xúc nên có, sau cùng nghiêm túc xem sân khấu công diễn. Mà Dụ Ngôn ngồi bên kia cũng cảm giác được Tăng Khả Ny tâm trạng không tốt, bởi vì cái người này bình thường nhìn thấy nàng đều sẽ cười tít cả mắt, nháo một vài câu mới chịu thôi, vậy mà hôm nay không hề hướng nàng dù chỉ một lần, kể cả lúc nàng lên diễn hay quay trở lại cũng chỉ nhẹ nhàng thờ ơ mà nói "Cố lên, làm tốt lắm" nhưng chính là cũng không phải hướng một mình nàng nói, là đối với ai cũng nói.

Dụ Ngôn nhẹ nhàng đổi chỗ với Đới Manh, hướng Tăng Khả Ny cười qua vài lần mà người kia đến một cái liếc mắt cũng chưa từng cho nàng, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào màn hình. Dụ Ngôn có chút phức tạp, đây là dạng biểu hiện gì.

Tăng Khả Ny không phải không biết, cô thừa nhận cho dù có tỏ ra không quan tâm thì ánh mắt cô, tâm trí cô vẫn là đặt tại trên người Dụ Ngôn vì một cái nhíu mày, một nụ cười của nàng mà tâm trạng cũng theo đó biến đổi nhưng mà nói cô như bình thường cùng nàng cười, nháo nàng, cô làm không được. Cho dù chỉ là nở một nụ cười vẫn thực sự quá sức mệt mỏi.

Kết thúc công diễn Tăng Khả Ny nhanh chóng thay đồ sau đó nói vài lời với Lệnh Tư liền cáo biệt trở về phòng nói muốn nghỉ ngơi. Khi Dụ Ngôn thay đồ xong trở lại muốn tìm cô nói chuyện thì người đã đi mất rồi.

Dụ Ngôn tìm không ra người chỉ có thể hướng Lưu Lệnh Tư hỏi một chút.

- Chị ấy nói mệt nên trở về nghỉ ngơi sớm.

- Mệt? Không khỏe hay tâm trạng không tốt?

- Em cũng không biết? Có thể là do nhảy trên giày cao gót quá nhiều nên chân đau thôi.

Lưu Lệnh Tư thật sự là không biết, Dụ Ngôn lúc nãy hỏi câu kia có chút hơi lạnh giọng dọa sợ người ta a, suy đoán một chút cũng chỉ nghĩ được lí do vậy. Dù sao bản thân cả buổi cũng chỉ ngồi sau lưng Tăng Khả Ny, thấy chị ấy vẫn quay qua quay lại cùng mọi người nói chuyện hoàn toàn bình thường.

Dụ Ngôn nghe xong có chút nóng lòng muốn trở về, tâm trạng của nàng đều là đặt ở trên người Tăng Khả Ny nhưng hiện tại có rất nhiều người đang quay quanh nàng, khen nàng, nói nàng làm rất rốt, mãi mới thoát ra được liền một mạch đi thật nhanh trở lại kí túc xá.

Dụ Ngôn đến trước phòng Tăng Khả Ny, cửa đóng chặt, không biết nên gõ cửa hay không, sợ đánh thức cô, nhưng nếu cứ vậy mà bước vào thì không hay cho lắm lại không thể đã đến cửa mà trở về. Lưỡng lự một chút liền quyết định gõ cửa, đã tới rồi thì không thể trở về, huống hồ cái thái độ hôm nay của Tăng Khả Ny nhiễu loạn lòng nàng có chút khó chịu.

Trong phòng liền có một giọng lười biếng vang lên, như một con mèo nhỏ không hài lòng vì bị làm phiền nói "Cửa không khóa". Dụ Ngôn theo đó nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, nhíu mày có chút tối, phòng không bật đèn, rèm cửa cũng kéo kín mít, chỉ có một người cái gì cũng dài nằm cuộn tròn trong góc phòng, quay mặt vào tường.

Dụ Ngôn nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh chỗ Tăng Khả Ny, mà Tăng Khả Ny từ lúc có người bước vào tới giờ mắt cũng không mở, nghe tiếng bước chân đến gần người càng co lại, giọng mang theo chút nũng nịu:

- Đừng có làm phiền chị.

Dụ Ngôn cười cái đồ ngốc kia, lại tưởng nàng là Đồng Đồng mà nói chuyện. Cũng mặc cô nói cứ thế tiến đến bên cạnh ngồi xuống, tay chạm nhẹ lên trán Tăng Khả Ny kiểm tra một chút.

Không phải Đồng Đồng, mùi hương này, cảm giác này, không đúng. Tăng Khả Ny giật mình, lập tức hai mắt mở to, xoay mặt lại nhìn chằm chằm người sau lưng. Miệng lắp bắp nói:

- Dụ Ngôn, em, em sao lại ở đây?

Phản ứng có chút thái quá này của Tăng Khả Ny làm nàng không hiểu, cảm giác khó chịu lúc bị lơ cả buổi công diễn hôm nay vừa dịu xuống một chút lại trở lại.

- Chị có thể ra vào phòng em, em lại không thể ra vào phòng chị?

- Không phải, chị là nghĩ em sẽ không về sớm như vậy.

Tăng Khả Ny dịu giọng xuống trả lời, nhưng cả người lại vô thức nép sát góc phòng hơn, mặt cũng thuận thế mà tránh khỏi bàn tay của nàng. Dụ Ngôn cố gắng kiềm nén sự khó chịu đang lan tỏa trong người nàng, dời đi bàn tay nơi trán đặt xuống chân Tăng Khả Ny mà nhẹ nhàng xoa bóp, cố gắng hòa hoãn lại giọng hỏi:

- Chân có đau không?

- Không, không có.

Tăng Khả Ny yếu ớt trả lời, một lần nữa co hai chân càng sát người, ánh mắt liên tục trốn tránh ánh nhìn của nàng. Một chút hành động nhỏ nhặt này đừng tưởng nàng không phát hiện được cộng thêm cả ngày hôm này, càng làm nàng hiểu rõ cô là đang trốn tránh nàng.

- Tăng Khả Ny, chị đây là rốt cuộc muốn gì? Em vì sao trở lại sớm, vì sao ở đây, chẳng lẽ chị không biết. Ngược lại là em phải hỏi chị, chị đang làm cái gì?

Dụ Ngôn thực sự nổi giận, nàng kiềm chế không được nữa mà lớn tiếng chất vấn. Tăng Khả Ny lại càng trốn tránh, càng không ngừng cuộn tròn bản thân như muốn thu nhỏ mình lại không cho ai thấy, trong miệng ậm ừ lại không thể phát ra bất cứ câu nói hoàn chỉnh nào.

Dụ Ngôn im lặng thu hết vào trong mắt, trong lòng, không nói thêm một lời nào, đứng dậy trở về phòng, tâm ý của nàng bị người nào đó không chút do dự từ chối, không chút kiêng dè tát một cái thực mạnh vào trái tim nàng. Thật đau.

Mà Tăng Khả Ny lại chỉ biết trơ mắt nhìn Dụ Ngôn rời đi. Mãi một lúc mới dựng người mình ngồi dậy, hai tay ôm lấy đầu gối, ánh mắt mơ màng nhìn cánh cửa vừa được đóng lại, gục đầu lên đầu gối.

"Giận rồi, chị làm em giận rồi, xin lỗi, chị không có cố ý, chị thực sự không muốn như vậy. Dụ Ngôn, xin lỗi, chị xin lỗi. Chị không thể hướng em nói trong lòng chị là ghen tị, ghen tị em với mọi người đều là dịu dàng như vậy, ghen tị em với mọi người đều vui vẻ như vậy. Là chị không đúng, ích kỉ muốn em đối với chị đặc biệt một chút. Tình cảm này của chị có chút phân không rõ giới hạn, có chút hèn mọn, có phải không? Đã nói phải vui vẻ ở bên cạnh nhau, chị lại làm em nổi giận. Tình cảm này của chị vốn chỉ nên một mình chịu tổn thương, vậy mà không cẩn thận khống chế không được lại khiến em khó chịu. Sau này sẽ không như vậy nữa, sau này sẽ chỉ khiến em mỗi ngày đều cười vui vẻ. Nguyện ý dùng tất cả những gì chị có đổi lấy những ngày tháng vui vẻ của em. Dụ Ngôn chỉ cần em cười, chị có thể, đều sẽ làm thật tốt."

Trong miệng không ngừng lẩm bẩm lặp đi lặp lại những lời như vậy mãi cho đến khi ngoài kia vang lên tiếng huyên náo, mọi người trở về rồi. Lúc này Tăng Khả Ny mới lần nữa ngẩng đầu lên, lúc đứng dậy có thể nhìn thấy rõ hai đầu gối ướt đẫm, cũng chẳng bận tâm hướng thẳng về giường, leo lên, kéo chăn trùm đầu lại giả bộ như một người đang ngủ say.

Lưu Lệnh Tư bước vào phòng nhìn thấy chị lớn cả người nằm trên giường, nhẹ nhàng không muốn đánh thức chị ấy, để chị ấy nghỉ ngơi sạc lại năng lượng.

"Dụ Ngôn cho chị một chút thời gian, chỉ một chút thôi, chị lại có thể là Tăng Khả Ny ở bên cạnh em, vui vẻ, làm nũng, nháo em, mặc em lớn tiếng vẫn sẽ cười, mặc em nói gì cũng sẽ ngốc nghếch, im lặng làm theo. Điều chỉnh tâm trạng tốt rồi liền có thể làm một hảo bằng hữu ở bên cạnh em. Ngày mai, ngày mai sẽ tìm em làm nũng, hống em hết giận. Có được không? Dụ Ngôn."



                -----------------------------------------------------------------------------


Giận wattpad quá nhiều, cái fic viết từ lúc tình tiết tragik còn nóng đến giờ nguội lạnh mới có thể vào đăng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com