7
em là ánh dương, còn tôi là bóng tối...
em rực rỡ, còn tôi u ám...
nhưng em ơi, tôi yêu em...
em đứng dưới ánh nắng, nhưng trái tim em hướng về tà túy...
em là con người, nhưng em yêu một con quỷ...
em yêu anh...
...
zenitsu mở bừng mắt, mồ hôi tuôn ra như mưa, thấm ướt áo bệnh nhân. cậu bần thần nhìn trần bệnh xá.
a... kết thúc rồi... muzan đã chết rồi... tất cả chỉ là mơ... cả ông và anh kaigaku đều đi rồi...
"anh tỉnh rồi đấy hả?"
zenitsu nhìn sang bên cạnh: "aoi..."
"tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi." aoi ngân ngấn nước mắt. từ khi quen cô bé đến giờ, cậu ít khi thấy cô yếu đuối như vậy: "anh inosuke cũng đã tỉnh rồi, chỉ còn anh và anh tanjirou. các anh làm chúng tôi lo quá chừng. bây giờ thì còn anh tanjirou nữa."
"bọn anh đã ngủ bao lâu rồi?"
"anh inosuke thì sáu ngày, anh chín ngày. mọi người ai cũng bị thương nặng, cô chủ mất rồi, chị kanao phải gánh vác trọng trách kế thừa điệp phủ..."
zenitsu lẩm bẩm: "đã chín ngày rồi sao? đã qua ngày hồi sát* rồi..." cậu giở chăn bước xuống giường.
"anh zenitsu, anh định làm gì, để tôi làm giúp cho, anh ngồi xuống đi, thương tích của anh chưa khỏi hẳn đâu."
zenitsu ngoan ngoãn ngồi xuống: "lúc trước anh có cất một bộ đồng phục của sát quỷ đoàn với một tấm kimono nam ở trong ngực áo và có đeo một thanh kiếm ở sau lưng. lúc mọi người tìm thấy anh có thấy chúng đâu không?"
"à, có. bộ đồng phục và tấm áo kimono đen ấy rách quá trời, nhưng vì anh giữ lại nên chúng tôi nghĩ nó quan trọng, chẳng dám làm gì cả. còn thanh kiếm là đồ tốt. của kiếm sĩ nào sao?"
zenitsu cười buồn: "của một kiếm sĩ vô cùng mạnh mẽ." -- nhưng lại là đồ độc ác khi nói yên anh vào khoảnh khắc anh chém đầu anh ấy, mang theo tình yêu kéo dài chưa tới năm phút của bọn anh mà tan biến.
aoi thấy zenitsu buồn thì cũng không hỏi nhiều: "được rồi, anh ngồi đi, tôi đi lấy chúng cho anh."
kỉ vật của kaigaku được cất trong một hộp gỗ cẩn thận, tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ.
"cảm ơn em." zenitsu cầm lấy hộp gỗ.
"không có gì, anh nghỉ ngơi đi, tôi phải đi dọn dẹp lại phủ, muốn làm gì cứ gọi tôi."
"được rồi."
zenitsu ôm hộp gỗ vào lòng, kéo chăn nằm xuống giường, dự tính rời khỏi điệp phủ, về thăm ông một chuyến.
đêm hôm đó, zenitsu để lại một phong thư rồi rời đi.
lúc zenitsu về đến nhà, đã là sáng sớm hôm sau, không nghỉ ngơi, cậu đi ngay đến mộ phần của ông jigorou ở mảnh vườn sau nhà.
"ông ơi, chúng con đã đánh bại kibutsuji muzan rồi. chính tay con đã giết anh kaigaku..."
"ông ơi, anh kaigaku nói anh ấy yêu con, con cũng yêu anh ấy nữa, ông có chấp nhận chúng con không...?"
"ông ơi, hôm nay con đưa anh ấy về đây với ông..."
zenitsu trở lại nhà tìm một cái xẻng để đào huyệt.
"lúc trước cũng là con chôn cất ông, bây giờ cũng là con chôn cất anh kaigaku. hai người lại đi trước con một bước rồi."
thân xác kaigaku đã tan biến, cậu chỉ có thể chôn mộ kỉ vật cho anh.
"anh kaigaku, anh sau này nhớ phải nghe lời ông đấy. em chỉ chôn đồng phục và kimono cho anh thôi, kiếm của anh em sẽ giữ bên mình."
"ông, anh kaigaku, thế giới này đẹp lắm, em muốn sống tiếp để cảm nhận cuộc đời, vẫn còn những con quỷ chưa tiêu diệt hết, em vẫn còn sứ mệnh bên mình, em sẽ đi tìm anh và ông sau, chờ em nhé."
zenitsu ở lại nhà hai ngày sau đó mới trở về điệp phủ.
"aoi, anh về rồi đây."
zenitsu đi vào sân trong, thấy aoi đang phơi đồ thì mỉm cười lên tiếng.
aoi sửng sốt quay lại, thấy cậu thì òa lên khóc: "cái tên chết tiệt này, anh tự nhiên bỏ đi đâu thế hả! không nói một lời, đi ngay trong đêm, anh có biết chúng tôi đã lo lắng như thế nào không?"
"được rồi, anh xin lỗi mà, anh thật sự có việc phải làm mà, chẳng phải anh đã để lại thư rồi sao."
"thư từ cái gì! vết thương của anh chưa có khỏi! bây giờ anh lết xác về bệnh xá ngay cho tôi! anh tanjirou cũng đang chờ anh đấy!"
"tanjirou cũng tỉnh lại rồi?"
"tỉnh rồi! anh đi ngay!"
"được rồi, anh đi, em đừng hét nữa, khản tiếng bây giờ." zenitsu quay người đi vào phủ.
cậu gặp tanjrou trên hành lang.
"tanjirou, cậu tỉnh rồi đấy hả, sao lại đi lại thế kia, để aoi thấy lại bị sạc cho một trận bây giờ."
"zenitsu! cuối cùng cậu cũng về, làm chúng tớ lo quá! tớ chỉ đi lại hoạt động cho cơ thể đỡ uể oải thôi, không sao đâu."
"lo lắng cái gì chứ, tớ chỉ có việc về thăm nhà thôi, bây giờ đã ổn rồi."
"vậy sao... nhưng zenitsu... người đi cùng cậu là ai thế?" tanjirou hỏi.
"hả?" zenitsu khó hiểu: "ai cơ?"
"một thanh niên cao lớn, tóc đen, mặc đồng phục sát quỷ đoàn, bên ngoài khoác kimono đen, cổ đeo một khối đá xanh ngọc."
zenitsu sững sờ. người tanjirou vừa miêu tả không phải kaigaku sao? nhưng mà... đi cùng cậu?
"anh ta đang nói gì đó." tanjirou nói tiếp.
"gì cơ?"
"anh ta nói... zenitsu, anh yêu em, kaigaku yêu em."
zenitsu, kaigaku yêu em...
"tên anh ta là kaigaku sao?"
"đúng... tên anh ấy là kaigaku. anh ấy đứng bên cạnh tớ? anh ấy đâu rồi?"
"anh ta nở nụ cười, nói anh yêu em, nhưng anh phải cùng ông đi trước, anh và ông sẽ chờ em. rồi... anh ta tan biến..." lúc này tanjirou mới muộn màng nhận ra sự khác lạ về thanh niên tên kaigaku này.
"vậy sao... đi trước sao... tớ không thể nhìn thấy anh ấy, tanjirou, cảm ơn cậu. cậu là một người làm nên kì tích đấy." zenitsu mỉm cười lướt qua tanjirou.
tanjirou nhìn bóng lưng cô quạnh của cậu, nói với khoảng không bên cạnh: "anh kyoujurou, người tên kaigaku đó cũng giống anh sao?"
một viêm trụ rengoku kyoujurou không ai nhìn thấy** đứng bên cạnh tanjirou mỉm cười: "đúng vậy. bọn anh bám víu ở lại thế giới này là để nhìn những người quan trọng của mình được hạnh phúc. và khi thấy được điều mình muốn thấy rồi, bọn anh phải rời đi. tanjirou của anh, anh cũng sắp phải đi rồi."
"nhưng cả em và zenitsu đều không cảm giác được hạnh phúc trọn vẹn. em ngửi được mùi đau buồn."
"rồi sẽ ổn thôi. con người hạnh phúc khi được ở bên những người mình yêu quý, phải không nào? chúng ta sẽ gặp nhau ở một thế giới khác yên bình hơn, chỉ là sớm hay muộn thôi."
phải, chúng ta sẽ hội ngộ ở một thế giới khác yên bình hơn, lúc đó hãy giữ trên môi nụ cười, và cùng nắm tay bước tiếp, nhé.
zenitsu, kaigaku yêu em.
anh kaigaku, em yêu anh.
hẹn gặp lại. đến lúc đó không được buông tay đâu đấy.
° • ° • °
* ngày hồi sát: ngày người chết trở về thăm người thân (là ngày thứ bảy sau khi người đó chết.).
** đây là một câu chuyện khác mình chưa đăng, về cặp rengoku kyoujurou x kamado tanjirou. trong đó tanjirou có thể nhìn thấy linh hồn của kyoujurou sau khi anh đã chết.
end
° • ° • °
Lời bạt:
Kết thúc《 | kaigaku x zenitsu |nếu 》rồi! Cảm ơn mọi người đã đọc câu chuyện này của mình!
Thật sự thì mình chẳng biết đây là HE, OE, BE hay SE nữa. Có vẻ thiên về OE nhiều hơn, vì kaigaku và zenitsu đã hẹn gặp nhau ở một thế giới khác rồi, trong tương lai có thể họ sẽ được hạnh phúc trọn vẹn, và có lẽ là HE? Ha ha.
Mình đang dự định sẽ viết một truyện khác về hai người họ, là phần sau của truyện này, họ sẽ gặp nhau ở một thế giới yên bình hơn, là kiếp sau của họ chăng? Hừmmm...
Dù sao cũng sẽ có phần tiếp!
Và xin gửi lời xin lỗi đến các bạn đang đọc《 | douma x akaza |ghét 》của mình, sau lần lọc truyện lần trước không hiểu tại sao bản thảo của mình lại bay màu hết và mình đang soạn lại bản thảo, mong mọi người thông cảm ;-;.
Thân ái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com