Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Xuyên không

Trước khi bắt đầu chương này, chúng ta sẽ cùng nhau ôn lại một chút kiến thức lịch sử Việt Nam thời sơ khai. Ở chương trước, chúng ta đã đề cập đến việc Triệu Đà đánh bại An Dương Vương và lập nên nhà nước Nam Việt.

Lãnh thổ nước Nam Việt, do Triệu Đà cất công xây dựng, ban đầu bao gồm đất Âu Lạc cũ và một phần phía nam Trung Quốc ngày nay. Ban đầu, Nam Việt chỉ là một nhà nước tự xưng, nhưng sau đó đã trở thành nước chư hầu phụ thuộc nhà Hán.

Sau khi Hán Cao Tổ Lưu Bang, người sáng lập nhà Hán, qua đời, Thái hậu Lữ Trĩ - một trong những nhân vật quyền lực và tàn độc nhất trong lịch sử Trung Quốc - bước lên sân khấu chính trị. Lữ Trĩ nổi tiếng với màn trả thù kinh hoàng nhất mọi thời đại, khi bà ra tay hành hạ tình địch Thích phu nhân bằng cách chặt tay, chặt chân, cắt lưỡi, chọc mù mắt và đổ chì vào tai. Sau đó, bà tống Thích phu nhân vào chuồng lợn, biến nạn nhân thành một sinh vật không còn hình hài con người, được gọi bằng cái tên "nhân trư" (người lợn). Câu chuyện này trở thành lời cảnh tỉnh về sự tàn độc và quyền lực tuyệt đối của Lữ Trĩ, và cũng là một trong những lý do khiến con trai bà, Hán Huệ Đế, hoảng sợ đến mức chết yểu ở tuổi 22 sau chỉ 6 năm trị vì.

Dưới thời Lữ Hậu, bà giết hại các công thần trong triều, tiếm quyền con trai và kiểm soát triều đình trong suốt 8 năm với hàng loạt chính sách khắc nghiệt. Một trong số đó là lệnh cấm buôn bán các mặt hàng thiết yếu như sắt và vàng với Nam Việt. Điều này đã khiến Triệu Đà nổi giận, dẫn đến việc giao tranh giữa Nam Việt và nhà Hán dưới quyền cai trị của Lữ Hậu. Kết quả bất ngờ khi Nam Việt, một nước nhỏ binh lực yếu hơn, lại giành chiến thắng. Triệu Đà, trong sự ngạc nhiên của nhiều người, trở thành kẻ thắng cuộc, buộc Lữ Hậu phải tạm thời rút lui, mặc dù bà luôn ghi hận trong lòng.

Mãi đến khi Lữ Hậu qua đời và cháu bà, Hán Văn Đế Lưu Hằng, lên ngôi, thì Triệu Đà và Nam Việt mới chính thức quy thuận và trở thành chư hầu của nhà Hán.

Nước chư hầu Nam Việt kéo dài qua năm đời vua: Vũ, Văn, Minh, Ai và Triệu Dương Vương, cho đến năm 111 TCN, khi nhà nước này chính thức sụp đổ. Từ đó, giai đoạn 1000 năm Bắc thuộc chính thức bắt đầu, mang đến nhiều khổ nạn cho dân tộc Việt.

Giao Chỉ (tên gọi của nước Việt thời bấy giờ) rơi vào vòng cai trị của nhà Hán, với hàng loạt quan thái thú và thứ sử được cử sang kiểm soát. Thông tin về Giao Chỉ trong những năm đầu Bắc thuộc không nhiều, do những biến cố và sự kiện lớn không được ghi chép kỹ lưỡng trong sử sách nhà Hán, và cũng không có nhiều scandal đáng kể để các quan chép sử chú ý.
---
Vài trăm năm trôi qua, Vương Diệu vẫn không ngừng chăm sóc "bé đường" ngọt ngào mang tên Ngọc Liên của chàng, mặc kệ các đời vua Đông Hán đang điều hành đất nước mình theo kiểu gì. Thỉnh thoảng, chàng cũng nghe thấy những lời phàn nàn từ dân chúng về các chính sách cai trị khắc nghiệt và sự bóc lột quá đáng từ những vị thái thú mới đến nhậm chức. Những kẻ ấy thường chỉ quan tâm đến việc vơ vét của cải cho đầy túi riêng trước khi hết nhiệm kỳ về nước, đồng thời đáp ứng đủ số cống phẩm nộp triều đình.

Tuy nhiên, không phải tất cả thái thú đều xấu xa. Trong số đó có hai người nổi bật là Tích Quang và Nhâm Diên, những quan lại đã hết lòng vì dân. Họ không chỉ dạy người dân khai hoang, trồng trọt, mà còn dạy lễ nghĩa, cải thiện đời sống nhân dân. Tuy vậy, nhiệm kỳ của hai ông này không kéo dài lâu, và chỉ sau vài năm, họ đã phải trở về Trung Quốc. Từ đó, vận may dường như không bao giờ mỉm cười với người dân Giao Chỉ nữa. Thay vào đó là sự cai trị tàn bạo của Thái thú Tô Định, và đây cũng chính là lúc mà khởi nghĩa Hai Bà Trưng bắt đầu.

Khi Tô Định cưỡi ngựa tiến vào Giao Chỉ, kiêu căng và nghênh ngang, Vương Diệu cũng bế theo Ngọc Liên, hòa vào đám đông để theo dõi sự xuất hiện của thái thú mới.

Có lẽ sẽ có người thắc mắc, tại sao đã mấy trăm năm trôi qua mà Ngọc Liên vẫn chưa trưởng thành, và phải để Vương Diệu bế ẵm? Chuyện này cũng đã làm khó Vương Diệu trong một thời gian dài. Thông thường, một quốc gia sơ sinh không phải trải qua quá trình phát triển như người thường. Họ không phải học lật, bò, đi hay nói mà sẽ nhanh chóng đạt đến giai đoạn hai tuổi, biết đi đứng và nói năng rõ ràng. Thế nhưng, Ngọc Liên dường như không giống bất kỳ quốc gia sơ sinh nào mà Vương Diệu từng gặp. Nàng chỉ biết ngủ và ăn, suốt mấy trăm năm qua mà chưa hề tỉnh dậy.

Ban đầu, Vương Diệu vô cùng lo lắng, nhưng sau khi thấy cơ thể nàng vẫn phát triển bình thường, chàng dần an tâm hơn. Chàng tự nhủ rằng, có lẽ nàng sinh non, nên cần thời gian hồi phục lâu hơn. Thậm chí, chàng còn từng nghĩ đến chuyện Ngọc Liên có thể là hậu duệ của Thánh Gióng. Bởi về độ "nằm lì" không chịu dậy, nàng quả thực vượt xa tổ tiên huyền thoại của mình.

Dù vậy, Vương Diệu không bao giờ kêu ca, bởi chăm sóc người vợ yêu quý là trách nhiệm thiêng liêng của một người chồng. Chàng đã sống hàng ngàn năm cô đơn, chỉ cần được bế nàng trên tay dù là trong giấc ngủ, chàng cũng cảm thấy mãn nguyện. Vả lại, là người đàn ông yêu vợ, chàng sẽ không than phiền, dù có chăm sóc nàng cả ngàn năm đi nữa.

Trong đám đông dân chúng đang ngóng nhìn thái thú mới, Tô Định không phải là một người có dung mạo anh tuấn như các soái ca trong truyền thuyết. Trái lại, hắn có gương mặt đáng ghét với đôi mắt xếch và nụ cười khả ố, khiến người ta có cảm giác không lành. Từ ánh mắt đầu tiên, Vương Diệu đã đoán được rằng những kiếp nạn mới sắp ập đến Giao Chỉ. Nhưng chàng cũng cảm thấy may mắn khi tình yêu đời mình vẫn đang ngủ say sưa trong vòng tay của chàng, không bị ảnh hưởng bởi sự xáo trộn xung quanh.

Chàng nhẹ nhàng dùng tay áo dài che mặt Ngọc Liên để nàng không bị những hình ảnh xấu xí của Tô Định quấy nhiễu. Ngọc Liên của chàng chỉ nên nhìn những thứ đẹp đẽ, thanh khiết, những gương mặt như chàng chẳng hạn, không nên để mắt đến những tên hạ lưu như thế.

Sau khi đám lính và thái thú đi khuất, đám đông dần tản đi. Vương Diệu bế Ngọc Liên trở về tiệm thuốc nhỏ của mình ở Cổ Loa.

Mấy trăm năm qua, chàng đã chuyển nhà không ít lần. Một phần vì sự bất thường của Ngọc Liên có thể khiến người ngoài để ý, một phần vì dung mạo của chàng vẫn trẻ trung dù đã qua hàng chục năm. Chính sự bất biến này đã từng khiến chàng và nàng lỡ nhau trong kiếp trước. Nhưng lần này, cả hai đã trở thành quốc gia, họ đã bất tử, có thể sống bên nhau mãi mãi, trừ khi một trong hai quốc gia bị diệt vong.

Vương Diệu tự tin rằng với sức mạnh của mình, chàng sẽ bảo vệ được Ngọc Liên khỏi mọi sóng gió, giữ nàng mãi mãi trong vòng tay.

Vương Diệu ngồi dưới ánh nến mờ, ánh sáng vàng vọt phản chiếu trên khuôn mặt cương nghị nhưng chứa đầy tình cảm. Bên cạnh chàng, Ngọc Liên vẫn ngủ say, khuôn mặt non mịn như bông, khiến mỗi lần nhìn ngắm nàng, chàng lại không kìm lòng được mà muốn chạm vào. Vương Diệu khẽ vuốt ve đôi má mềm mại, làn da mịn màng như sữa, đến mức chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng đủ để cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể nàng. Trong lòng chàng, không ai khác ngoài nàng mới có thể khiến trái tim chàng dịu lại như thế, giữa cuộc đời dài đằng đẵng cô độc.

Vương Diệu khẽ cất giọng, ngâm nga một khúc hát ru cổ, bài hát mà chàng đã từng nghe những người mẹ trên đất Giao Chỉ ru con. Giọng chàng trầm ấm, như hòa quyện với không gian tĩnh lặng, tựa hồ như chính chàng đang ru nàng, nhưng cũng là ru lấy chính trái tim đầy thương nhớ của mình:

Yêu em từ thuở nằm nôi
Nhớ em từ thuở đứng ngồi chưa yên
Thì thôi đã lỡ duyên mình
Cũng đành một kiếp duyên tình truân chuyên.

Sông dài cách trở đò xinh
Để cho bến vắng một mình quạnh hiu
Mưa rơi giăng mắc tương tư.
Ru em mấy thuở hững hờ gió mây.

Xuân về cây lại trổ bông
Hạ đưa hương nắng chín vàng trước sân
Thu về xao xác heo may
Vàng phai một chốc cả thềm lá rơi.

Đông sang ảm đạm một trời ưu tư
Em đi một sớm mai mưa
Gió mang đi hết cả đời yêu em.

À ơi đổi lấy miệng cười
Ru em ru mãi bốn mùa... à ơi...

Từng câu hát vang lên dịu dàng, nhưng lại chất chứa bao nhiêu đau thương, nhớ nhung và hy vọng. Chàng đã chờ đợi nàng, yêu nàng từ thuở ấu thơ, nhưng cũng chịu đựng nỗi xa cách đầy khắc khoải qua hàng thế kỷ. Cuộc đời chàng đã trải qua biết bao mùa xuân hạ thu đông, nhưng mùa nào cũng chỉ có bóng dáng nàng trong tâm trí.

Vương Diệu khẽ thở dài. Mỗi câu hát đều là tâm tư của chàng, là lời muốn gửi đến nàng, nhưng cũng như một lời tự vấn, tự thấu hiểu. Chàng đã trải qua bao lần đau khổ, nhìn thấy nàng nhưng lại không thể chạm tới, phải chăng duyên kiếp này của chàng và nàng mãi mãi là "một kiếp truân chuyên"?

Chàng cúi xuống, thì thầm với nàng, như nói với chính mình:
"Liên, dù nàng có nhớ ta hay không, dù nàng có nhận ra ta hay không, ta vẫn sẽ ở đây, mãi mãi là người che chở cho nàng."

Chỉ có nàng mới có thể khiến trái tim cứng cỏi của Vương Diệu trở nên yếu mềm. Đôi mắt chàng, vốn luôn lạnh lùng và đầy toan tính, giờ đây chỉ còn lại sự dịu dàng vô hạn dành cho nàng. Chàng tiếp tục hát, tiếng hát ru vẫn êm đềm, đều đều, như dòng nước chảy mãi không ngừng, như tình yêu của chàng dành cho nàng - vĩnh viễn không thay đổi, không phai mờ qua tháng năm.

Ru nàng, cũng là ru chính nỗi lòng cô độc của mình.

Hà Nội, năm 2021

Trần Ngọc Liên là một cô gái luôn say mê với lịch sử. Mặc dù chuyên ngành cô theo học không liên quan đến lịch sử, nhưng điều đó không thể dập tắt được ngọn lửa đam mê cháy bỏng trong lòng cô về những sự kiện đã diễn ra trong quá khứ. Cô có thể ngồi hàng giờ trong thư viện, chăm chú tìm hiểu các tư liệu lịch sử, từ những cuộc chiến tranh đến các nền văn minh cổ đại, mà không hề thấy chán.

Gần đây, một người bạn thân của Liên giới thiệu cho cô về bộ manga mang tên Hetalia, nơi các quốc gia được nhân cách hóa thành những con người có cá tính riêng biệt. Bộ manga này kể về những sự kiện lịch sử, những trận chiến nổi tiếng với góc nhìn hài hước, châm biếm, khiến những vấn đề phức tạp trong lịch sử trở nên gần gũi và thú vị hơn. Liên đặc biệt yêu thích những nhân vật đại diện cho các quốc gia lớn như Germany, China, Russia, đến nỗi cô tự nhận họ là "chồng" của mình một cách vui vẻ và không hề ngần ngại. Cô đã xem đi xem lại các tập anime của Hetalia nhiều lần và vẫn chưa thấy chán.

Hôm nay, Liên đang mải mê đọc về một sự kiện mà cô rất thích thú: Cách mạng Mỹ (1765-1783). Đây là một trong những cuộc cách mạng quan trọng nhất trong lịch sử thế giới, đánh dấu sự nổi lên của chủ nghĩa tự do và tư tưởng dân chủ hiện đại. Cuộc cách mạng này bắt đầu tại mười ba thuộc địa của Anh ở Bắc Mỹ, sau khi họ phản đối mạnh mẽ các loại thuế và luật pháp áp đặt từ chính quốc mà không có đại diện tại Quốc hội Anh. Khẩu hiệu nổi tiếng "No taxation without representation" (Không có đại diện, không chịu thuế) đã trở thành tâm điểm của các cuộc biểu tình.

Sau những căng thẳng leo thang, Chiến tranh Cách mạng Hoa Kỳ bùng nổ vào năm 1775, và nhanh chóng trở thành cuộc xung đột quân sự lớn. Được Pháp hỗ trợ quân sự và tài chính, cùng với sự yếu kém của quân đội Anh ở địa phương, mười ba thuộc địa đã giành chiến thắng và chính thức tuyên bố độc lập vào năm 1776, qua đó thành lập nên một quốc gia mới - Hợp chúng quốc Hoa Kỳ. Hiệp ước Paris ký kết vào năm 1783 đã chính thức chấm dứt cuộc chiến và công nhận nền độc lập của Hoa Kỳ.

Ngọc Liên mải mê với từng chi tiết về các trận đánh lớn như Trận Saratoga và Trận Yorktown, những diễn biến chính trị phức tạp giữa các quốc gia thời kỳ đó, cùng với sự trỗi dậy của George Washington, người sẽ trở thành tổng thống đầu tiên của Hoa Kỳ. Cô ngẫm nghĩ về sự tương đồng giữa cuộc đấu tranh giành độc lập của nước Mỹ và những cuộc kháng chiến của người Việt trong lịch sử.

Liên vừa đọc, vừa suy ngẫm: "Lịch sử quả là một dòng chảy liên tục của những cuộc đấu tranh vì tự do và công bằng. Dù ở thời điểm nào, những cuộc chiến tranh đều phản ánh khát khao của con người về quyền lợi và sự tự do của mình."

Cô lại lật tiếp trang sách, đắm mình vào thế giới của những quốc gia, những cuộc cách mạng, và những con người đã tạo nên lịch sử.

Sau khi đọc xong tài liệu về Cách mạng Mỹ, Liên lại quyết định xem lại một trong những tập yêu thích nhất của Hetalia: cuộc đối đầu bi thảm giữa Anh Quốc (Arthur Kirkland) và Hoa Kỳ (Alfred F. Jones). Mối quan hệ giữa hai quốc gia này trong manga được khắc họa như một cuộc chiến huynh đệ tương tàn đầy đau đớn và dằn vặt. Dù Anh Quốc đã nuôi nấng Hoa Kỳ từ khi còn là một đứa trẻ, nhưng đến lúc Alfred trưởng thành, anh đã phải cầm súng đứng lên chống lại chính người anh trai của mình để giành độc lập.

Liên nhớ lại cảnh tượng đầy xúc động trong một chiều mưa tầm tã, khi Arthur cùng các binh lính của mình trở về sau trận chiến. Dù lòng tự trọng cao ngút ngàn, anh vẫn không thể che giấu nỗi đau khôn cùng khi người em trai từng gắn bó đã phản bội và đứng lên chống lại mình. Anh Quốc cố gắng bước đi bình tĩnh, kiêu hãnh như thể không có gì lay động được trái tim sắt đá của một "big brother". Nhưng trong lòng Arthur, cơn giông bão còn khốc liệt hơn cả những cơn mưa ngoài trời. Đến khi không còn ai thấy, anh mới cho phép bản thân gục ngã và bật khóc nức nở.

"Cuối cùng, ngay cả một quốc gia cũng biết khóc," Liên tự nhủ. Dù họ là biểu tượng của sức mạnh quốc gia, những nhân vật này vẫn mang trong mình những cảm xúc rất con người - niềm đau đớn, sự tổn thương khi phải đối mặt với cuộc chia ly không thể tránh khỏi. Arthur không khóc vì thất bại quân sự, anh khóc vì trái tim mình đã bị xé nát khi phải đối đầu với người em trai mà anh yêu thương.

Ở phía bên kia, Alfred cũng chẳng khá hơn. Mặc dù anh đã giành được chiến thắng và tự do, cảm giác mất mát và đau khổ vẫn đè nặng trong lòng. Trong buổi lễ mừng chiến thắng, giữa những tiếng reo hò và cờ hoa, Alfred nhận ra rằng dù mình đã giành được độc lập, nhưng tình cảm huynh đệ giữa anh và Arthur đã mãi mãi không còn. Đó là sự trả giá đau đớn của tự do.

Liên vừa xem vừa khóc nức nở. Cô đã thấy đau lòng đến mức vươn tay ra, như thể muốn chạm vào màn hình để lau khô những giọt nước mắt trên khuôn mặt Arthur. "Đừng khóc nữa mà, Arthur... Em ở đây, anh vẫn còn em mà," cô thì thầm, mặc dù biết rõ mình chẳng thể nào làm gì để thay đổi câu chuyện.

Cuộc chiến huynh đệ giữa Anh và Mỹ không chỉ là một mẩu truyện cười đơn thuần trong Hetalia, mà nó phản ánh chân thực nỗi đau và sự mất mát mà các quốc gia đã phải chịu đựng trong những biến cố lịch sử. Hetalia có thể là một bộ truyện vui nhộn, nhưng nó cũng chứa đầy những khoảnh khắc sâu lắng, khiến người đọc phải dừng lại và suy ngẫm về bản chất thực sự của chiến tranh. Dù mang lại tự do và quyền lực, chiến tranh cũng để lại những vết sẹo không bao giờ phai nhạt.

Sau khi lau khô nước mắt, Liên quyết định tìm hiểu về nhân vật Việt Nam trong Hetalia. Sau một hồi tìm kiếm, cô cũng đã tìm ra tạo hình của nhân vật này. Việt Nam được miêu tả là một cô gái 19 tuổi với mái tóc đen dài, buộc gọn sau đầu, mặc áo dài và đội nón lá - những biểu tượng đặc trưng của người phụ nữ Việt Nam. Tuy nhiên, bộ áo dài xanh lá mạ mà nhân vật này mặc lại khiến Liên cảm thấy hơi... quê mùa. "Tại sao không phải là áo dài trắng như các nữ sinh, thanh thuần và tinh khôi?" Liên bực bội tự hỏi. Thậm chí, nước da nâu vàng của Việt Nam trong manga cũng khiến Liên thấy không hài lòng, "Đúng là phân biệt chủng tộc! Tại sao các quốc gia khác đều xinh đẹp, còn Việt Nam của mình thì thế này?"

Tần suất xuất hiện của Việt Nam trong Hetalia cũng cực kỳ ít ỏi, chỉ có đúng một lần trong tập 4 và một tập anime. "Nữ phụ của nữ phụ," Liên cay đắng nhận xét, cảm thấy nhân vật đại diện cho đất nước của mình bị bỏ quên một cách oan uổng. Trong khi các quốc gia khác có mối quan hệ và tương tác phong phú với nhau, thì Việt Nam lại hầu như bị đứng ngoài cuộc, không có nhiều đất diễn và thậm chí không có một câu chuyện tình nào ra hồn với các quốc gia khác.

Dù thế, Liên vẫn không thể ngừng yêu mến Việt Nam trong Hetalia. Dù chỉ xuất hiện thoáng qua, nhân vật này vẫn đại diện cho một quốc gia mạnh mẽ, kiên cường, không ngại đối đầu với những cường quốc lớn trên thế giới.

Dẫu bộ manga mang tính hài hước, nhưng có một tình tiết khiến Liên phẫn nộ vô cùng: nhân vật Việt Nam trong truyện chỉ xuất hiện rất ít và còn bị miêu tả một cách đơn giản, không mấy nổi bật so với những nhân vật khác.

"Quốc gia của ta có bề dày lịch sử, một quốc gia mạnh mẽ mà lại bị coi nhẹ như vậy sao?" Liên tức giận đến mức nàng thề sẽ viết một câu chuyện fanfic khiến nhân vật Việt Nam phải trở thành trung tâm của vũ trụ. Nàng bắt đầu viết về nhân vật Ngọc Liên - đại diện của Việt Nam trong thế giới của Hetalia. Nàng sáng tạo ra những tình huống, những mối quan hệ phức tạp đầy gay cấn, tất cả đều dựa trên kiến thức lịch sử phong phú mà nàng đã dày công tìm hiểu. Truyện của nàng nhanh chóng thu hút được nhiều người theo dõi, và nàng đã trở thành một tác giả nổi tiếng trong cộng đồng fanfic.

Nhưng rồi, giữa đêm, nàng gục xuống bàn vì kiệt sức, mắt nặng trĩu, rơi vào một giấc ngủ sâu. Khi mở mắt ra, Liên giật mình vì không thấy mình nằm trong bệnh viện như đã nghĩ. Không gian cổ xưa hiện ra trước mắt, mọi thứ xung quanh từ đồ đạc đến trang trí đều đậm chất xa xưa. Liên cảm thấy mình như rơi vào một thế giới khác, một nơi chẳng hề quen thuộc nhưng cũng chẳng hề xa lạ.

"Đây là đâu? Không phải mình đang ở nhà sao?" Liên ngơ ngác nhìn quanh, đầu óc vẫn chưa thoát khỏi sự mơ hồ. Đôi mắt nàng dừng lại ở người đàn ông đang ngồi ngay trước mặt. Người đàn ông tuấn tú với mái tóc dài buộc hờ, khuôn mặt như tạc, làn da trắng nõn không tì vết.

"Trời ơi, cực phẩm thật! Anh này chắc chưa tham gia showbiz đâu nhỉ, không thì mình phải nhận làm bầu sô ngay mới được," Liên thầm nghĩ.

Dù lần đầu gặp, nhưng khuôn mặt của người đàn ông này lại khiến Liên cảm thấy vô cùng quen thuộc. Nàng chăm chú nhìn kỹ, lướt qua từng đường nét gương mặt của anh ta, cố nhớ lại xem mình đã gặp ở đâu. Bất giác, nàng khe khẽ ngâm nga:

"Gặp được ánh mắt của chàng như ánh sao trên trời.
Phải chăng ta đã từng gặp nhau lúc trước?
Lưu luyến ngóng chờ thời khắc trôi thật chậm,
Gặp lại vẫn như là mới quen..."

Bài hát vang lên trong không gian tĩnh lặng. Nàng hát theo quán tính, nhưng điều làm nàng ngạc nhiên hơn cả là giọng của mình. Giọng nói trẻ con, non nớt của nàng khiến nàng hoang mang. "Giọng mình sao thế này? Mình đâu phải là trẻ con mà giọng lại non nớt đến vậy!" Liên tự hỏi, mắt vẫn nhìn vào người đàn ông đối diện.

Bỗng nhiên, người đàn ông mở mắt, nhìn nàng bằng ánh mắt xúc động, lệ rơi nơi khóe mắt. Chàng nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, thì thầm, "Liên, nàng đã trở lại rồi. Ta đã chờ đợi ngày này rất lâu."

Liên trợn tròn mắt. "Anh đẹp trai này khóc vì nghe mình hát sao? Mình hát hay đến vậy sao trời?" Nàng bối rối đến nỗi không biết phải làm gì.

"Anh... anh à, tôi biết anh đang xúc động, nhưng chúng ta vừa mới gặp nhau, nam nữ thụ thụ bất thân mà! Anh có thể buông tôi ra trước được không?" Nàng ngập ngừng, cố gắng thoát khỏi vòng tay của người đàn ông lạ.

Người đàn ông dường như nhận ra mình hơi quá đà, liền thả nàng ra, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nàng. "Nàng vẫn còn nhỏ, ta không nên dùng lực mạnh. Nàng không bị thương chứ?"

Liên bối rối, "Tôi không sao. Chúng ta... đã gặp nhau rồi sao? Sao tôi không nhớ gì cả?"

Chàng khựng lại, vẻ mặt tràn đầy nỗi buồn, "Nàng thật sự không nhớ gì sao? Chuyện trước đây... nàng đã quên sạch rồi sao?"

Liên cắn môi, trong lòng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. "Tôi... tôi chỉ cảm thấy anh rất quen thuộc, nhưng không nhớ nổi. Có lẽ tôi đã bỏ lỡ điều gì quan trọng?"

Vương Diệu thở dài, ánh mắt đượm buồn, "Thời gian chậm trôi, ai đã quên quá khứ, trái tim buồn đau vẫn luôn đậm sâu. Lời bài hát nàng vừa hát ra chính là miêu tả chúng ta bây giờ. Kiếp trước, ta và nàng đã bỏ lỡ nhau. Giờ được tương phùng, nàng lại không nhớ gì. Nhưng không sao, ta sẽ cùng nàng xây dựng lại từ đầu, gây dựng lại những ký ức tốt đẹp ở kiếp này."

Liên cảm thấy ngỡ ngàng trước lời chàng nói, "Chúng ta... thật sự đã từng thân thiết đến thế sao?"

Vương Diệu nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm, đáp lại, "Đúng vậy, nàng là thê tử chưa cưới vào cửa của ta."

Câu nói của chàng khiến nàng càng thêm kinh ngạc. "Thật sao? Nhưng sao ta không nhớ gì về việc mình từng có một vị hôn phu đẹp trai như chàng nhỉ?" Liên không giấu nổi sự ngưỡng mộ, mắt lấp lánh khi nhìn Vương Diệu.

Chàng đỏ mặt khi nghe lời khen của nàng. "Ta là Vương Diệu. Tên Vương có nghĩa là vua, và Diệu mang ý nghĩa chiếu sáng khắp thiên hạ. Ta được sinh ra để mang ánh sáng nhân đức cho dân chúng."

Nghe đến đây, Liên cảm thấy cái tên Vương Diệu thật quen thuộc, nhưng vẫn không thể nhớ ra cụ thể từ đâu. "Sao mình nghe tên này quen thế nhỉ?"

Nhưng trước khi nàng có thể suy nghĩ thêm, cơn buồn ngủ đột ngột kéo đến, nàng nhanh chóng thiếp đi trong vòng tay của Vương Diệu, trong lòng tràn đầy sự bối rối và bất ngờ về những gì đang xảy ra.

Trong giấc mơ, Ngọc Liên thấy mình đứng trong một không gian trắng xóa, trải dài vô tận, không có điểm dừng. Bất chợt, một giọng nói lạ vang lên từ hư không:

"Chào mừng ký chủ đến với thế giới Hetalia. Tôi là Hệ thống nuôi dưỡng quốc gia, kể từ giờ sẽ đi theo và phục vụ ký chủ. Nếu có bất kỳ thắc mắc nào, xin ký chủ hãy đặt câu hỏi."

Ngọc Liên đứng chôn chân, cố gắng nắm bắt những gì đang diễn ra. "Hệ thống? Ngươi giống như hệ thống trong game đúng không?"

Giọng nói máy móc ấy đáp lại ngay lập tức, âm điệu đều đều nhưng không hề lạnh lùng: "Về cơ chế hoạt động thì tương tự, nhưng tôi không chỉ đơn giản là một công cụ. Tôi có nhiệm vụ hỗ trợ ký chủ làm quen với thế giới mới, phát động các nhiệm vụ và tất nhiên, nếu hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có phần quà siêu to khổng lồ chờ đón. Tôi cũng sẽ kiêm luôn Google của thế giới này, giải đáp mọi thắc mắc mà ký chủ có. Nói cách khác, tôi là bàn tay vàng giúp nhân vật chính - tức là ký chủ - tiến đến thành công."

Liên nhướng mày, cảm giác nửa mê nửa tỉnh. "Vậy ngươi nói xem, vì sao ta lại xuyên vào cơ thể này? Thế giới Hetalia này là gì? Nhiệm vụ chính của ta là gì?"

"Để trả lời câu hỏi đầu tiên, ký chủ cần tự mình khám phá," hệ thống đáp lời, giọng điệu vẫn máy móc và không chút dao động. "Còn về thế giới Hetalia này, nó không chỉ là một câu chuyện hài hước như ký chủ biết. Thực ra, đây là một vũ trụ song song với thế giới mà cô đang sống. Điểm khác biệt lớn nhất là, ở đây các quốc gia không chỉ tồn tại dưới dạng địa lý mà còn xuất hiện dưới hình dạng con người - một khái niệm gọi là country human."

Liên ngạc nhiên: "Vậy chẳng phải thế giới này giống y hệt bộ manga Hetalia sao?"

Giọng nói từ hệ thống có vẻ nhẹ nhàng hơn, như muốn dẫn dắt Liên hiểu rõ hơn: "Giống, nhưng cũng không hoàn toàn giống. Manga Hetalia mà cô đọc chỉ là một phiên bản nhẹ nhàng, hài hước, dễ tiếp cận, nơi các quốc gia như Russia, Germany, America được miêu tả bằng những tình huống châm biếm và không có chiến tranh thực sự. Nhưng thế giới mà cô đang ở đây khác xa. Đây là hiện thực tàn khốc, nơi các quốc gia phải đối mặt với chiến tranh, nạn đói, dịch bệnh, xâm lăng... Họ không chỉ đơn thuần là các nhân vật hoạt hình."

Ngọc Liên cảm thấy lo lắng khi nghe điều đó, giọng nàng trở nên run rẩy: "Vậy... thế giới này đã bị chiến tranh tàn phá sao?"

Hệ thống tiếp tục giải thích với giọng điệu lạnh lùng: "Đúng vậy. Độc giả yêu thích Hetalia có thể cười đùa trước những cảnh tượng dễ thương và hài hước, nhưng thực tế là các quốc gia trong thế giới này đã phải đối mặt với nhiều bi kịch hơn thế. Nhiều quốc gia từ nhỏ đã bị coi là khác biệt, bị loài người xa lánh hoặc thậm chí bị hành hạ. Ví dụ như Italy trong manga, cậu ta được nuôi dạy trong môi trường nghiêm khắc với roi vọt, điều này khiến cậu trở nên yếu đuối và sợ hãi trước bạo lực. Chính sự giáo dục sai lệch đã khiến một quốc gia như cậu không bao giờ muốn phản kháng."

Liên gật đầu đồng cảm, hình ảnh Feliciano cầm cờ trắng đầu hàng hiện lên trong tâm trí nàng. "Vậy những quốc gia này đã bị ảnh hưởng nặng nề đến mức nào?"

Hệ thống không để nàng chờ đợi lâu: "Rất nhiều. Khi Thế chiến thứ hai nổ ra, thế giới chia thành hai phe lớn: phe Phát xít và phe Đồng Minh. Tuy nhiên, trong thế giới này, chiến tranh không bao giờ kết thúc. Loài người bị diệt vong trong cuộc chiến tàn khốc đó, chỉ còn các quốc gia đứng vững, nhưng họ cũng chẳng thể sống yên bình. Một số quốc gia trở nên hung hãn và khát máu, như Russia, Germany. Trong khi đó, những quốc gia yếu đuối như Italy chỉ biết run sợ và chờ đợi bị 'ăn thịt' bởi những kẻ mạnh hơn."

Liên rùng mình, hình dung ra một thế giới đẫm máu và đau khổ. "Vậy nhiệm vụ của ta là gì? Ta phải làm gì để thay đổi thế giới này?"

Hệ thống trả lời ngay: "Nhiệm vụ của cô là nuôi dưỡng các quốc gia, giúp họ cảm nhận được tình yêu thương, sự quan tâm mà họ chưa từng có. Cô sẽ phải chăm sóc, giáo dục họ để họ trở thành những quốc gia hiền lành, có ích cho thế giới. Cô sẽ là người cứu cả thế giới này."

Liên cảm thấy gánh nặng đè nặng lên vai, nhưng vẫn không thể không phản ứng: "Vậy tại sao một nhiệm vụ to lớn như thế lại rơi xuống đầu tôi? Đây có công bằng không? Ngươi nói ta cứu cả thế giới sao? Ngươi đùa đấy à?"

Hệ thống trả lời với giọng điệu chắc nịch: "Cô là người được chọn. Ký chủ có kiến thức lịch sử phong phú và khả năng thấu hiểu tâm lý trẻ em. Điều này khiến cô trở thành ứng cử viên hoàn hảo. Cô hãy tự hào vì mình là người có cơ hội thay đổi thế giới này."

Liên phì cười, nhưng trong lòng không thể ngừng hoang mang: "Ta có phải siêu nhân đâu mà cứu cả thế giới được? Đúng là lũ hệ thống các ngươi toàn làm người ta khổ sở mà!"

"Xin ký chủ lưu ý," giọng hệ thống trở nên nghiêm túc, "nếu tiếp tục mắng tôi, phần quà tân thủ của cô sẽ bị khấu trừ."

Ngọc Liên trợn mắt, rồi thở dài. "Thôi được rồi, vậy phần quà tân thủ của ta là gì?"

Hệ thống đáp, giọng điệu hùng hồn như đang quảng cáo: "Phần quà tân thủ bao gồm một vật phẩm đặc biệt giúp ký chủ có khả năng tương tác với các quốc gia nhanh hơn và dễ dàng hơn, giúp họ cảm nhận sự tin tưởng và tình cảm của cô. Đó là bước đầu để ký chủ hoàn thành nhiệm vụ."

Liên hít một hơi sâu, tự nhủ rằng đây sẽ không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Nhưng dù sao, nàng cũng không thể quay lại thế giới cũ được nữa. Nàng đành phải đương đầu với thử thách này.

"Dù sao đi nữa, không thể chùn bước. Ta sẽ thử xem mình có thể làm được gì với đám quốc gia này," Liên thầm nghĩ.

Nàng nhìn lên bầu trời trắng vô tận, quyết tâm rằng dù thế nào đi nữa, nàng sẽ cố gắng cứu thế giới này khỏi sự tàn lụi.

Ngọc Liên lại suy nghĩ về tương lai: "Nếu sau khi ta đã hoàn thành nhiệm vụ ta có thể trở về thế giới của mình không?"

Hệ thống đáp, giọng không đổi: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể lựa chọn rời đi hoặc ở lại thế giới này. Mọi quyết định đều thuộc về cô."

Ngọc Liên khẽ nhíu mày, trong lòng vẫn còn nhiều nghi hoặc: "Ta muốn biết lý do tại sao ta lại là Việt Nam?"

Hệ thống dường như đã đoán trước được câu hỏi này: "Trong số các quốc gia nữ, cô là một trong những người lớn tuổi nhất, chỉ đứng sau Vương Diệu, tức China. Nếu cô nhập vào các quốc gia khác, có lẽ bọn họ đã trưởng thành rồi và không cần sự nuôi dưỡng. Điều này khiến cô phù hợp để đảm nhiệm vai trò nuôi dưỡng các quốc gia nhỏ hơn. Hơn nữa, cô là người Việt Nam, việc xuyên vào thân thể Việt Nam giúp cô dễ dàng thích nghi và không bị phát hiện là người từ thế giới khác đến. Cuối cùng, với tần suất xuất hiện ít trong Hetalia, việc rời đi sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ không gây ảnh hưởng lớn đến thế giới này."

Liên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác thích thú bỗng dâng lên: "Thì ra là thế, không ngờ ngươi tâm lý vậy. Xuyên vào nhân vật mà ta yêu thích nhất, ta thực sự rất cảm kích."

Hệ thống tỏ ra hài hước hơn: "Cô biết thế là tốt. Dù là nhân vật phụ trong manga, nhưng thân phận của cô không hề tầm thường đâu. Thân thế cô là 'con rồng cháu tiên' hàng thật giá thật đấy."

Liên bật cười: "Dân tộc tôi ai chả xưng là con rồng cháu tiên, đều gọi nhau một tiếng đồng bào cả."

"Thân phận của cô cao hơn họ một bậc. Cô là con gái ruột của Âu Cơ và Lạc Long Quân, hai vị thủy tổ của nước Nam. Những người dân khác chỉ là con cháu nhiều đời của họ thôi."

Ngọc Liên há hốc miệng, cảm giác như vừa nhận được một thông tin vô cùng kinh khủng: "Con cháu các cụ cả (5C) à? Thân phận cũng oách thật. Thế ta có được thừa hưởng sức mạnh siêu việt nào từ hai vị phụ mẫu này không?"

"Âu Cơ thuộc dòng dõi Thần Nông, bà am hiểu về cây cỏ, nông nghiệp. Cô kế thừa khả năng của bà, có thể thúc đẩy sự phát triển của thực vật hoặc biến ra các loại hoa trái mà mình muốn. Còn Lạc Long Quân thuộc dòng dõi Thần Long, cô có thể kế thừa khả năng điều khiển nước, gọi mưa hô gió. Hai khả năng này không phải kĩ năng chiến đấu, nhưng sẽ hỗ trợ cô rất nhiều nếu biết cách sử dụng."

Liên ngạc nhiên: "Vậy các quốc gia khác thì sao? Họ có thần thông như ta không?"

"Không. Các quốc gia khác không phải thần thánh. Ngoài sự bất tử và bất lão, họ không khác gì con người bình thường. Cô là người 'may mắn' khi có phụ mẫu là những nhân vật vĩ đại. Vì vậy hãy biết trân trọng, đừng tự mãn quá."

Ngọc Liên bật cười: "Ta biết rồi, biết rồi. Cảm ơn ngươi đã cho ta bàn tay vàng."

"Không có gì. Giờ cô hãy chuẩn bị tiếp nhận gói quà tân thủ của mình."

Liên giơ tay nhận lấy, trước mặt nàng xuất hiện ba món đồ: một chiếc quạt, một chiếc gương, và một chiếc túi. Ngọc Liên nhìn chúng, cảm giác thất vọng thoáng hiện lên.

"Hệ thống, quà tân thủ chỉ có từng này thôi à?"

Giọng hệ thống đầy vẻ hả hê: "Nếu cô không thích thì tôi thu lại nhé."

Liên lập tức giật lấy, không chút do dự: "Không đời nào! Đã cho thì không có chuyện lấy lại đâu!"

Hệ thống châm chọc: "Cái tính chiếm hữu của cô thật đáng sợ. Tôi tự hỏi xem kẻ nào sẽ xui xẻo rơi vào tay cô."

"Người đó phải ba đời tích phúc mới gặp được ta ấy chứ!" Liên hếch mũi, vẻ tự đắc. "Giờ thì mau giới thiệu từng món cho ta đi!"

Hệ thống đáp lại bằng giọng điệu nghiêm túc hơn: "Được rồi. Món đầu tiên là Kim Ngân Cửu Liên Phiến. Đây là vũ khí phòng ngự và tấn công. Chiếc quạt này có thể biến hóa theo ý chủ nhân, thu nhỏ lại như một chiếc kim châm hoặc lớn bằng chiếc quạt thường. Rất tiện dụng trong nhiều trường hợp, từ phòng ngự đến tấn công."

Ngọc Liên gật gù: "Không tệ."

"Món thứ hai là Thấu Thị Kính. Thông qua chiếc gương này, cô có thể quan sát hành động của các quốc gia khác. Trong trường hợp khẩn cấp, chỉ cần chạm nhẹ vào mặt gương, cô sẽ lập tức được dịch chuyển đến chỗ họ."

Liên mỉm cười: "Nghe như cánh cửa thần kỳ của Doraemon nhỉ? Có điều là phải có điều kiện mới mở được."

Hệ thống tiếp tục: "Món cuối cùng là Túi Càn Khôn. Đây là bảo vật của tiên gia. Không gian bên trong túi rất rộng, có thể chứa nhiều vật dụng. Cô có thể đi khắp nơi mà không phải mang vác đồ đạc nặng nhọc."

Ngọc Liên phấn khích hẳn lên: "Quả thật là đồ tốt!"

"Nhưng nhớ nhé, khi tỉnh lại cô phải tích huyết nhận chủ cho cả ba món đồ này. Nếu không thì bản hệ thống không chịu trách nhiệm nếu chúng bị mất."

Ngọc Liên híp mắt cười: "Ta sẽ nhớ kỹ. Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở."

Cuộc trò chuyện trong giấc mơ dần mờ nhạt, không gian trắng xóa xung quanh nàng cũng bắt đầu tan biến. Ngọc Liên cảm giác như có một luồng sáng nhạt bao trùm lấy mình, và ngay khi nàng chuẩn bị hỏi thêm vài câu về thế giới này, cơ thể nàng cảm thấy nặng trĩu, mí mắt nàng bắt đầu rũ xuống một cách không cưỡng lại được.

"Cô hãy nhớ kỹ, con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng. Hãy tận dụng những gì cô có và tìm cách giúp đỡ các quốc gia. Đó chính là sứ mệnh của cô."

Tiếng của hệ thống vang lên lần cuối trước khi Ngọc Liên chìm vào giấc ngủ thật sự. Khi tỉnh lại, nàng sẽ phải đối diện với thực tế mới, với vai trò của mình trong một thế giới hoàn toàn khác biệt, không còn là cô gái đam mê lịch sử trong thư viện, mà là người có sứ mệnh quan trọng đối với cả thế giới Hetalia này.

Chặng đường phía trước còn dài, và Ngọc Liên biết rằng nàng không thể né tránh được nữa. Nhưng dù có thế nào, nàng cũng sẽ không từ bỏ. Một chương mới trong cuộc đời nàng chính thức bắt đầu.

Ngọc Liên mở mắt tỉnh dậy, vẫn không thể tin nổi những gì xảy ra trước đó là thật cho đến khi nhìn thấy ba món đồ xuất hiện trên đầu giường. Nàng ngạc nhiên lẩm bẩm:

"Mình cứ ngỡ là một giấc mơ, không ngờ lại là thật."

Nàng cầm chiếc kim châm khẽ đâm vào ngón tay để nhỏ giọt máu lên ba món đồ. Ngón tay nàng rỉ máu, nhưng điều khiến nàng bất ngờ hơn cả là ba món đồ đột nhiên biến mất ngay sau khi dính máu. Ngọc Liên hốt hoảng gọi ngay hệ thống.

"Hệ thống! Tại sao ta nhỏ máu lên chúng rồi lại thấy chúng biến mất thế kia?"

Giọng hệ thống máy móc vang lên điềm tĩnh:

"Quên chưa nói với cô, đồ vật này có thể xuất hiện theo ý muốn của chủ nhân. Chỉ cần cô nghĩ đến món đồ đó, nó sẽ tự động hiện ra."

"Ngươi phải nói sớm chứ! Sớm chút nữa ta rụng tim vì tưởng mất đồ."

Ngọc Liên thử nghĩ đến chiếc gương, lập tức nó xuất hiện trong tay nàng. Chiếc gương cầm tay có vẻ ngoài vô cùng tinh tế, mặt sau được chạm khắc hoa văn hoa lá cầu kỳ. Nhưng điều khiến nàng hài lòng nhất là mặt gương tráng thủy tinh hiện đại, không phải gương đồng lờ mờ khó soi.

"May mắn cuối cùng cũng thoát khỏi cái cảnh phải căng mắt soi gương mờ," nàng nghĩ thầm, rồi hỏi hệ thống, "Muốn dùng để theo dõi người khác thì phải làm thế nào?"

"Chỉ cần nhẩm tên quốc gia cô muốn theo dõi."

Ngọc Liên thầm nghĩ, "Vương Diệu."

Mặt kính gương chuyển từ mờ đục sang trong suốt, hiện lên hình ảnh của Vương Diệu đang ngồi đảo thuốc. Một vài sợi tóc rơi xuống gò má chàng, và trong cái nóng oi bức, chàng đã cởi bỏ chiếc áo hán phục đỏ thường ngày, chỉ còn lại áo trung y mỏng manh, cổ áo rộng mở, lộ ra phần ngực và vai trần trắng trẻo. Mồ hôi chảy dọc theo làn da săn chắc, ướt đẫm cả lớp áo bên trong.

Ngọc Liên mở to mắt, nước dãi gần như sắp chảy ra. Nàng lẩm bẩm, "Cảnh đẹp, thật sự quá xuân sắc... trái tim nhỏ bé của ta sao chịu nổi..."

Giọng hệ thống vang lên lạnh lùng:

"Bớt mê trai đi. Cô mới có hai tuổi, còn lâu mới thịt được Vương Diệu."

Ngọc Liên lộ vẻ thất vọng, "Vậy bao giờ cơ thể này mới trưởng thành?"

"Hơn 1.500 năm nữa cô mới trở thành thiếu nữ mười lăm tuổi. Còn muốn theo đúng đủ tuổi 18 theo luật hiện đại, thì phải đợi thêm 300 năm nữa."

"1800 năm nữa sao? Phải sống bên cạnh Vương Diệu mà không thể làm ăn gì... Ông trời ơi, người giết ta đi cho rồi."

Hệ thống đáp khô khan:

"..."

Ngọc Liên thở dài, "Ta sẽ tìm người khác để bù đắp cho tâm hồn thiếu thốn của ta mới được. Artur Kirkland, Ivan Braginski, Ludwig Beilschmidt..."

Gương vẫn không hiện lên hình ảnh nào. Nàng cau mày hỏi:

"Sao lại không thấy gì?"

"Có hai trường hợp: hoặc những quốc gia đó đã chết, hoặc họ chưa từng tồn tại. Cô nghĩ xem, trường hợp nào phù hợp hơn?"

"Chắc chắn là trường hợp hai! Họ không thể nào chết tập thể như vậy được."

Hệ thống tiếp tục giải thích:

"Nếu họ đã tồn tại, cô đã phải trèo đèo lội suối bế họ về chăn rồi. Cô mê trai đến lú lẫn hết cả, quên mất mọi thứ. Hiện tại, trên thế giới này chỉ có cô, Vương Diệu và một số quốc gia cổ đại khác ở châu Phi và châu Âu. Phải đợi thêm vài trăm đến vài nghìn năm nữa, các quốc gia nàng yêu thích mới ra đời. Trong thời gian đó, cô nên làm quen với thế giới và chuẩn bị cho nhiệm vụ."

Ngọc Liên thở dài thất vọng, nàng biết mình không thể làm gì khác ngoài chờ đợi. Nhưng ít nhất nàng đã phát hiện được khả năng của mình với những món đồ mà hệ thống ban cho.

Nhìn vào chiếc gương và nhớ về hình ảnh Vương Diệu, nàng khẽ nở nụ cười. Mặc dù nàng không thể làm được gì trong một thời gian dài, nhưng có thể nhìn chàng mỗi ngày cũng đủ khiến nàng cảm thấy vui vẻ.

Một hành trình mới đã bắt đầu, và nàng sẽ phải làm quen với nó.

Ngọc Liên biết rằng mình thừa hưởng sức mạnh từ Âu Cơ và Lạc Long Quân, nhưng khi mới bắt đầu sử dụng, mọi thứ không hề đơn giản như nàng tưởng tượng. Buổi sáng, nàng bước ra vườn sau nhà, nơi có vài bụi cây dại và một con suối nhỏ chảy qua. Ngọc Liên hít sâu, nhắm mắt, tập trung năng lượng vào tay. Nàng muốn thử điều khiển dòng nước từ con suối. Nàng mơ hồ cảm nhận được sự chuyển động trong lòng bàn tay, nhưng đột nhiên, một dòng nước lớn ào lên làm ướt sũng quần áo.

"Mình đã không kiểm soát tốt rồi..." Nàng tự nhủ, cảm thấy mặt đỏ lên vì xấu hổ.

Sau đó, nàng chuyển sang thử năng lực của Âu Cơ bằng cách thúc đẩy sự phát triển của một cây hoa dại nhỏ. Nàng đặt tay lên gốc cây, cảm nhận năng lượng chảy qua cơ thể. Nhưng thay vì chỉ kích thích một chút để cây lớn dần, nàng lại lỡ dùng quá nhiều lực, và trong nháy mắt, bụi hoa dại bỗng biến thành một cái cây khổng lồ, che khuất cả tầm nhìn. Ngọc Liên ngã ngửa ra phía sau, mắt mở to vì bất ngờ.

"Ôi trời, mình còn phải học nhiều lắm!"

Nhờ kiên nhẫn luyện tập mỗi ngày và sự chỉ dẫn từ hệ thống, dần dần Ngọc Liên học được cách kiểm soát sức mạnh của mình tốt hơn. Nàng không còn làm tràn nước hay biến bụi cây nhỏ thành rừng cây nữa. Thay vào đó, nàng có thể tạo ra những dòng suối nhỏ uốn lượn quanh làng, giúp nông dân tưới tiêu một cách hiệu quả. Còn khả năng thúc đẩy thực vật, nàng dùng để giúp cây trồng phát triển mạnh mẽ, mang đến những mùa màng bội thu. Người dân trong làng rất vui mừng và kính trọng nàng, coi nàng như một vị thần nhỏ luôn mang lại sự bình an.

Mỗi buổi sáng, sau khi luyện tập, Ngọc Liên thường đi dạo quanh làng để làm quen với mọi người. Dù cơ thể nàng chỉ là một đứa trẻ, nhưng cái nhìn sắc sảo và thông minh của nàng khiến ai cũng ấn tượng. Một hôm, nàng tình cờ đi qua nhà một bác nông dân đang đau đầu vì ruộng lúa bị sâu bệnh. Nhìn thấy những vết cắn trên lá lúa, Ngọc Liên nhanh chóng nhận ra đây là bệnh do côn trùng gây ra.

"Bác có thử dùng lá thuốc để xua đuổi côn trùng chưa?" Nàng hỏi nhẹ nhàng.

Bác nông dân ngạc nhiên, không ngờ một cô bé nhỏ tuổi lại biết về chuyện này. "Chưa, bác không biết dùng loại lá nào để trị."

Ngọc Liên nở nụ cười. "Để cháu giúp bác."

Nàng vào rừng, hái một vài loại lá có tác dụng đuổi côn trùng, sau đó chỉ dẫn bác cách pha nước lá và phun lên cây lúa. Không lâu sau, những đám sâu bệnh bắt đầu giảm đi, và ruộng lúa của bác lại xanh tốt trở lại.

Những lần khác, Ngọc Liên giúp các bác nông dân trồng trọt bằng cách sử dụng phép thuật thúc đẩy cây cối phát triển nhanh chóng, đảm bảo mùa màng bội thu. Dần dần, người dân làng không chỉ xem nàng như một cô bé thông minh mà còn là một vị thần nhỏ, mang lại may mắn và bình an.

Khi Ngọc Liên phát hiện túi càn khôn, nàng ban đầu chỉ nghĩ rằng nó là một chiếc túi bình thường dùng để đựng vật dụng cá nhân. Nhưng khi thử đưa tay vào túi, nàng ngạc nhiên phát hiện không gian bên trong lớn hơn rất nhiều so với kích thước bên ngoài. Nàng có thể lưu trữ cả hàng tấn thảo dược, lương thực mà không cần lo lắng về việc túi trở nên nặng hay cồng kềnh.

Nhận ra tiềm năng của túi càn khôn, Ngọc Liên bắt đầu thu thập tài nguyên từ các vùng đất xung quanh. Nàng đi qua những ngọn núi, vào các khu rừng để hái thảo dược và lưu trữ trong túi. Nàng cũng cất giữ lương thực dự phòng để sử dụng trong trường hợp hạn hán hay lũ lụt.

"Có túi càn khôn này, ta không cần lo chuyện thiếu lương thực hay thuốc men nữa," nàng tự nhủ, cảm thấy an tâm khi có thể giúp đỡ người dân bất cứ khi nào họ cần.

Trong thời gian này, Vương Diệu vẫn bận rộn với công việc của mình, nhưng mỗi khi trở về nhà, chàng luôn dành thời gian trò chuyện và chơi đùa cùng Ngọc Liên. Một hôm, khi thấy Ngọc Liên đang chăm chỉ luyện phép thuật ngoài sân, Vương Diệu bước lại gần, đưa tay xoa nhẹ đầu nàng.

"Liên à, nàng chăm chỉ lắm. Nhưng nhớ đừng ép mình quá, cứ từ từ mà tiến," chàng khẽ nói, giọng dịu dàng.

Ngọc Liên ngước nhìn lên, đôi mắt trong trẻo nhưng sáng ngời. "Chàng nghĩ ta sẽ trở thành một quốc gia mạnh mẽ như chàng không?"

Vương Diệu bật cười, nhìn nàng đầy trìu mến. "Nàng đã có sẵn sự kiên cường và thông minh. Chỉ cần thời gian, nàng sẽ mạnh mẽ hơn cả ta."

Những lời của Vương Diệu khiến Ngọc Liên cảm thấy ấm lòng và càng thêm quyết tâm hoàn thiện bản thân. Chàng không chỉ là người bảo vệ, mà còn là nguồn động lực to lớn trong cuộc sống mới của nàng.

Một ngày nọ, khi đi dạo quanh làng, Ngọc Liên cảm thấy một luồng năng lượng lạ lùng từ mặt đất. Nàng dừng lại, lắng nghe trái tim mình. Có điều gì đó không ổn. Nàng nhắm mắt, tập trung vào dòng chảy năng lượng từ mặt đất và nhận ra rằng, vài ngày tới sẽ có một cơn bão lớn đổ bộ vào làng. Nàng lập tức báo với người dân để chuẩn bị đối phó với tai họa.

"Chuẩn bị đi, bão lớn sắp đến!" Nàng hô lên, và mọi người nhanh chóng nghe theo chỉ dẫn của nàng.

Cơn bão thực sự đổ bộ, nhưng nhờ sự cảnh báo kịp thời của Ngọc Liên, không có thiệt hại lớn nào xảy ra. Người dân trong làng càng thêm tin tưởng và biết ơn nàng.

"Từ khi có cô bé Ngọc Liên, làng ta chưa gặp phải tai họa nào lớn," một cụ già cảm thán. "Cô bé thật sự là bảo vật của làng."

Hệ thống liên tục giao cho Ngọc Liên các nhiệm vụ phụ để kiểm tra kỹ năng của nàng. Một lần, hệ thống giao nhiệm vụ cứu giúp một gia đình bị cướp tấn công. Nàng nhanh chóng sử dụng chiếc quạt Kim Ngân Cửu Liên Phiến, biến nó thành một chiếc kim nhỏ, rồi lén lút đi theo bọn cướp. Khi đến nơi, nàng kích hoạt phép thuật, dùng chiếc quạt tạo ra một cơn gió lớn đẩy bọn cướp ra xa. Gia đình đó được cứu thoát, và nàng hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.

Sau một thời gian làm quen với sức mạnh và cuộc sống ở thế giới mới, hệ thống nhắc nhở Ngọc Liên về nhiệm vụ lớn của nàng - nuôi dưỡng và chăm sóc các quốc gia. Dù hiện tại chỉ có mình nàng và Vương Diệu, nhưng nàng biết rằng các quốc gia khác sẽ sớm xuất hiện. Ngọc Liên bắt đầu lên kế hoạch, tự chuẩn bị tinh thần và học hỏi thêm nhiều kỹ năng quản lý, với hy vọng rằng khi các quốc gia trẻ ra đời, nàng sẽ có thể chăm sóc và bảo vệ họ một cách tốt nhất.

Kết thúc, Ngọc Liên đã bắt đầu làm quen với thế giới mới và chuẩn bị cho những thách thức lớn hơn trong tương lai.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com