13
Chương 13: Kẻ đồ tể thành phố sương mù E13
Làm nũng thật kìa trời.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp từ tốn nhấc hàng lông mi dài mảnh lên, sắc màu âm u lưu chuyển nhìn sang, kết hợp với khuôn mặt tái nhợt chảy máu một bên tạo thành một vẻ đẹp đẫm máu và yêu dị.
Thế giới trắng đen, Lê Tiệm Xuyên đối diện với ánh mắt đó, chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác lạ kỳ.
Da đầu hắn ngứa ran khi nghe hai tiếng “anh Xuyên”, hắn dời mắt sang Anna.
“Quy tắc của cô…” DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An
Ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên dừng lại một lúc trên bàn tay cầm kéo của cô ta, giọng nói lạnh như băng.
“Đợi đã! Khoan hãy nói!” DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An
Anna hoảng loạn ngăn cản, có tia sáng kỳ dị dâng lên trong mắt cô ta: “Tôi có thể giúp anh! Anh cũng bị Ghost quản chế nên mới đi theo cậu ta, có đúng không? Tôi có thể nói cho anh bí mật của dinh thự này, sau đó để dinh thự giúp chúng ta cùng giết cậu ta! Lẽ nào anh cứ để mặc cậu ta lợi dụng như vậy ư?”
“Cậu ta là một kẻ ác độc và không đáng tin, rồi thì cậu ta cũng sẽ giết anh, dùng hiệu lực quy tắc của anh để tăng cường năng lực đặc biệt của mình…”
Anna nói thật nhanh, nhưng ánh mắt lại tối sầm.
Cô không quá tin tưởng Lê Tiệm Xuyên có thể đoán ra quy tắc của cô, bởi vì điều kiện quy tắc của cô rất phức tạp, lại có chút khó tưởng tượng nổi.
Nhưng cô không dám đánh cuộc. DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An
Một khi quy tắc bị nói toạc ra, người chơi sở hữu quy tắc này sẽ bị trò chơi xóa sổ, trong hiện thực cũng sẽ lập tức tử vong. Vì thế cô đang kéo dài thời gian và đang quan sát.
Cô muốn xác định xem rốt cuộc Lê Tiệm Xuyên hiểu biết bao nhiêu về quy tắc của cô, nếu như Lê Tiệm Xuyên do dự và để lộ dáng vẻ miệng hùm gan sứa, cô sẽ lập tức bắt tay với dinh thự giết chết hai người ngay khi thời gian chân không kết thúc.
Hiển nhiên, nếu Lê Tiệm Xuyên đoán sai, hắn ta sẽ bị xóa sổ trực tiếp, cô không cần phí sức làm gì.
Anna vẫn dùng vẻ mặt chân thành để thuyết phục: “Chúng ta có thể hợp tác, năng lực đặc biệt của tôi đã đến cực hạn nên không thể tiếp tục sử dụng trong màn này, anh không cần đề phòng tôi làm gì. Không có năng lực đặc biệt thì tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường tay trói gà không chặt mà thôi, hơn nữa, tôi có thể nói cho anh một manh mối quan trọng…”
“Cô là cái thá gì.” DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An
Tại những lời nói gây chia rẽ vụng về này, Lê Tiệm Xuyên nhướng đôi mày lạnh như mũi kiếm, dứt khoát cắt đứt hành động tự biên tự diễn của Anna.
Mỗi một màn, mỗi người chơi chỉ có thể xin một lần “Thời gian chân không” rõ ràng vô cùng giá trị. Vì thế hắn không thể lãng phí thời gian chân không của Ninh Chuẩn, tuy rằng hắn không biết vì sao Ninh Chuẩn không tự nói ra.
Lê Tiệm Xuyên có cảm giác lúc cảnh tượng xung quanh biến thành màu trắng đen, luồng sức mạnh thuộc về quy tắc trên người hắn giống như chợt biến mất.
Việc này có nghĩa là ở thời gian chân không, hắn không cần tuân thủ quy tắc “Chỉ được nói dối”.
Hiếm thấy có thể nói chuyện thoải mái, tuy Lê Tiệm Xuyên không phải là người hay nói nhưng vẫn cảm thấy sướng rơn.
Hắn không muốn nghe tiếp mấy lời nhảm nhí của Anna nên nói thẳng: “Quy tắc của cô là giết người chơi đổi lấy thời gian tồn tại. Nói cách khác, vào lúc bắt đầu màn chơi này, cô sắp hoặc đã chết.”
Anna sững sờ. DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An
“Không… không thể nào! Quy tắc này vốn không thể bại lộ… làm sao anh lại biết nó!”
Cô thật sự không tin nổi. DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An
Lúc cô nhận được quy tắc này, cô biết ngay người chơi bình thường chắc chắn đoán không ra! Đặc biệt là những người chơi cấp thấp và xấp xỉ với cô.
Sự lý giải của những người chơi cấp thấp này phần lớn chỉ dừng lại ở “có thể” và “không thể”, căn bản sẽ không nghĩ đến điều gì khác.
Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy vẻ ngoan độc và tuyệt vọng không hề che giấu trong đáy mắt của Anna, hắn xác định suy đoán trong lòng mình.
“Quy tắc của cô quả thật rất khó đoán.”
Lê Tiệm Xuyên nói, “Nhưng chắc là cô đã quên mất tôi từng gặp cô ba ngày liên tục. Qua mỗi một ngày, mái tóc xám của cô càng thêm trắng. Trận mưa của ngày hôm nay đã tẩy bớt lớp ngụy trang của cô, lúc này tôi càng khẳng định suy đoán của tôi ___ cô đang già đi. Bởi vì ngoại trừ buổi tối ngày đầu tiên, cô đã không giết được người nào nữa.”
“Sau khi biết cô là người nắm giữ First Blood*, tôi lại thấy khó hiểu. Vào đêm đầu tiên, khi mà mọi người vẫn chưa xác định tình hình chung quanh, tại sao cô lại phải liều lĩnh ra tay giết chết người chơi thứ nhất như vậy.”
*First Blood: giọt máu đầu tiên, trong game có nghĩa là chiến công đầu.
“Khi biết rõ có rất nhiều người đang quan sát người mới, để tránh bị lộ tẩy thân phận thì người chơi lão luyện sẽ không lập tức hành động. Thế nhưng cô lại làm điều ngược lại, từ đó chứng minh cô phải có lý do nào đó. Hơn nữa, trong chiếc xe ngựa của cô ở buổi tối đầu tiên, ngoài trừ mùi tinh dầu và tiếng chuông gió thì còn có mùi xác thối rữa.”
Lê Tiệm Xuyên lạnh lùng nhìn cô ta: “Mùi tinh dầu trong xe ngựa của cô ngày càng nồng, nhưng cũng không che nổi mùi thối rữa trên người cô. Vả lại, ngoại trừ những ngày trời đầy mây, đa số thời gian cô đều di chuyển bằng xe ngựa hoặc là đi trong bóng râm…”
Cơ thể của Anna dần trong suốt, nhưng cô ta vẫn không cam lòng, đôi mắt điên cuồng trừng Lê Tiệm Xuyên: “Không, không thể nào… những manh mối này không đủ để anh đoán ra được! Anh không biết sao? Quy tắc không thể bị đoán sai, ngộ nhỡ anh đoán sai… thì người chết chính là anh!”
Ninh Chuẩn vẫn im lặng chợt mỉm cười. DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An
“Nói cô ngu mà cô vẫn không tin.” DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An
Trái cổ của Ninh Chuẩn chuyển động, giọng nói khản đặc lạnh buốt, “Cô biết tìm người lấy quyển sách bìa đen kia về, thế mà không biết nhìn kỹ lại ư?”
“Ở trang năm mươi bảy của quyển sách có đề cập đến một nghi thức rất thú vị. Một người sắp chết giao dịch với tử thần, dùng điều kiện một ngày giết một người để đổi lấy tư cách sống tiếp. Nhưng một khi ngừng giết chóc, người sẽ trở nên già nua, tỏa ra mùi xác rữa, sợ ánh sáng, đích thị là một con xác sống giẫm nửa bước vào địa ngục…”
Lê Tiệm Xuyên nói tiếp: “Hơn nữa, vừa khéo sao người ghi lại nghi thức tên Ronnie này và người ký tên ở trang tiêu đề là cùng một người vì chữ viết giống hệt nhau. Tôi từng nghe được cái tên này ở đồn cảnh sát, người có tên Ronnie liên quan đến tôn giáo và Luân Đôn có ít nhất sáu người.”
“Trong sáu người ở nơi này, có một người là giáo phụ của nhà thờ thị trấn DeLand. Thị trấn DeLand cho đến nay chỉ có ba giáo phụ, người thứ nhất chết già, người thứ ba là giáo phụ đương nhiệm, vậy Ronnie chính là người thứ hai. Theo như lời cô nói, người chồng Locke của cô từng làm giáo phụ tại thị trấn DeLand…”
“Nếu như Lorke là Ronnie ghi lại nghi thức, vậy thì rất có thể gã từng chứng kiến nghi thức này. Thế là những chỗ khó hiểu trên người cô và cả những thứ nhỏ nhặt kia lập tức trở nên rõ như mặt trời ban trưa.”
“Cô phải giết người thì mới có thể sống sót, nhưng lại không thể giết NPC, nếu như có thể thì chỉ sợ cô đã giết từ lâu rồi, đồng thời những đặc trưng sau nghi thức cũng sẽ không xuất hiện. Vì thế cách giải thích duy nhất chính là cô phải giết người chơi để nhận thời gian sống sót. Vào bữa tối đầu tiên, lúc mọi người vừa ngồi xuống, cô đã xốc tấm thẻ quy tắc lên xem. Cô biết cô cần phải giết người, cho nên mới không tiếc mạo hiểm nguy cơ bị lộ tẩy, tiến hành ám chỉ dẫn dắt người chơi mới và bày ra bẫy.”
“Cô quá vội vàng. Sự vội vàng này rất bất thường, và thứ duy nhất trong trò chơi có thể cưỡng chế người chơi phải làm theo và không thể vi phạm chỉ có mỗi quy tắc.”
Lê Tiệm Xuyên nói. DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An
Ánh mắt của Anna dại ra. DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An
Quá vội vàng. DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An
Cô lại nghe được câu đánh giá này một lần nữa, cuối cùng đã hiểu ra vì sao lần trước Ninh Chuẩn lại nói với cô ba từ này. Sợ rằng lúc cô giết chết người chơi mới thì bọn họ cũng đã hoài nghi cô rồi.
Quyển sách kia… Không phải cô không muốn xem lại, chỉ là sau khi Locke lấy sách về, bìa sách đã dính chất độc của Ninh Chuẩn. Cho dù Ninh Chuẩn nói không sao nhưng ai tin cho được? Cô không có can đảm chạm vào quyển sách kia.
Sau đó, cô tự mình đến gặp Ninh Chuẩn, quyển sách lại trở về trong tay hai người như chuyện hiển nhiên.
Ngoại trừ buổi tối đầu tiên hấp tấp lật xem thì cô không còn cơ hội nào để đọc lại cẩn thận.
Về những động tác rất nhỏ kia, rõ ràng cô đã rất chú ý, thế mà vẫn bị phát hiện…
Có thể nói nếu như không chạm trán Lê Tiệm Xuyên có năm giác quan phi nhân loại và Ninh Chuẩn yêu quái, thì có lẽ Anna sẽ trở thành người chơi qua màn thành công và thuận lợi giết còn lại ba người.
Nhưng bất hạnh thay, đồng đen cô đây cuối cùng vẫn không thể trở thành vương giả hạ phàm.
Cả người Anna dần dần trong suốt, cho đến lúc biết mất, Lê Tiệm Xuyên bỗng cảm giác được có một luồng sức mạnh kỳ dị rút ra khỏi cơ thể Anna rồi trút xuống người mình.
“L killed Cat.” (L giết Cat) DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An
“Follow the law!” (Tuân thủ quy tắc!)
Cả người Lê Tiệm Xuyên chấn động, ấy mà đã hoạt động lại được.
Thời gian chân không vẫn chưa kết thúc, Ninh Chuẩn cũng không vội hủy bỏ thời gian chân không của mình.
Anna như bị một bàn tay vô hình xóa đi, hoàn toàn biến mất, cây kéo dính máu đột nhiên rơi xuống đất, Ninh Chuẩn vẫn bị giam cầm tại chỗ, khẽ nâng mắt nhìn Lê Tiệm Xuyên đang đi tới.
“Tôi cũng biết quy tắc của cậu.” DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An
Hắn chậm rãi cúi đầu, ngửi được mùi máu tươi nồng nặc, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh, “Không sợ tôi nói ra à?”
Ninh Chuẩn có chút quyến luyến cạ cạ vào lòng bàn tay hắn, con mắt không bị thương nhìn hắn chằm chằm: “Vậy anh phải tranh thủ nói ra quy tắc của tôi trong bữa tối Pandora hoặc là trong ‘Thời gian chân không’, còn thời điểm khác thì không tính. Hơn nữa, mỗi người mỗi ngày chỉ có một cơ hội thôi.”
Bàn tay của Lê Tiệm Xuyên chạm vào vết máu trên mặt và làn da mịn màng mềm mại của Ninh Chuẩn.
Hắn bình tĩnh nhìn Ninh Chuẩn. DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An
Thế giới chậm rãi khôi phục màu sắc rực rỡ.
Ninh Chuẩn giơ tay ôm lấy cổ Lê Tiệm Xuyên: “Mắt đau quá…”
Làm nũng thật kìa trời. DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An
Lê Tiệm Xuyên ghét bỏ nhíu mày, nhưng tay lại giữ lấy cái eo mảnh khảnh, cởi áo khoác choàng tới, ôm vững người cuộn tròn vào trong lòng.
Chẳng thèm để ý đến George và Feena đang mơ màng, Lê Tiệm Xuyên đá văng cửa sổ bị đóng đinh, trực tiếp nhảy xuống từ gác xép.
“Á, trời ơi!” DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An
Geogre kêu lên. DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An
Ông ta chạy đến bên cửa sổ, nhìn thấy độ cao của lầu bốn, năm, ấy mà Lê Tiệm Xuyên lại dễ dàng rơi xuống như trèo cầu thang, sau đó trực tiếp kéo tới một con ngựa, chạy ra khỏi dinh thự.
Bão tố đã dừng từ lúc nào, ánh nắng chiếu sáng phía chân trời, mùi cỏ xanh thơm mát sau mưa tràn ngập trong không khí.
Dinh thự Gilbert được bao phủ trong ánh sáng cam ấm áp, không còn vẻ âm trầm quỷ dị.
Phòng khám bệnh tư của thị trấn DeLand.
Mắt của Ninh Chuẩn được xử lý đơn giản và bọc băng gạc rất dày.
Cậu ta nằm trên giường bệnh, mệt mỏi nhắm mắt, thấp giọng nói: “Không cần xử lý làm gì, chỉ cần không chết thì hừng đông sẽ tốt lại thôi. Tôi từng gặp bị thương nặng hơn thế này, sống đến khi đó là được.”
Lê Tiệm Xuyên ngồi ở ghế bên cạnh ngậm điếu xì gà lấy được từ bác sĩ, liếc mắt nhìn Ninh Chuẩn.
Ninh Chuẩn: “Anh dùng ván cửa nâng tôi bơi qua sông, cả người ướt nhem hết rồi kìa, có cần đi đổi quần áo khác không? Trời vẫn còn sớm, chúng ta phải về trước bữa tối.”
Lê Tiệm Xuyên nhìn Ninh Chuẩn không nhúc nhích.
Mắt đào hoa mệt mỏi chớp chớp, Ninh Chuẩn trở người, đối diện với Lê Tiệm Xuyên, nhẹ giọng nói: “Tôi biết anh muốn hỏi cái gì, nhưng những gì người chơi trò hộp ma biết được mãi mãi chỉ là một góc núi băng. Lần này tôi để anh nói ra quy tắc của Anna, chắc là anh đã cảm nhận được sức mạnh của quy tắc rồi nhỉ?”
“Quy tắc, là thứ rất khó giải thích.” DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An
Ninh Chuẩn chớp con mắt còn lại.
“Nói đơn giản thì mỗi người chơi sẽ nhận được một quy tắc cần tuân theo vào lúc mở màn, vi phạm thì có thể bị lộ tẩy và sẽ bị xóa sổ. Nếu anh đoán được quy tắc của người khác, anh sẽ nhận được sức mạnh quy tắc của người đó. Nếu sau cùng anh thuận lợi qua màn thì quy tắc trong màn này của anh sẽ tiến hóa thành một loại năng lực đặc biệt, và sức mạnh quy tắc của những người bị anh tóm được trong màn này có thể giúp tăng cường năng lực đặc biệt của anh.”
“Có điều, mỗi người chơi chỉ có một năng lực đặc biệt.”
Ninh Chuẩn giải thích: “Nếu như quy tắc trong màn chơi đầu tiên của anh biến thành năng lực đặc biệt, vậy thì trong màn thứ hai, anh có thể sử dụng năng lực này với điều kiện tiên quyết là không vi phạm quy tắc mới trong màn thứ hai. Đợi khi vượt qua màn thứ hai, anh sẽ gặp hai lựa chọn. Một là tiếp tục bảo lưu năng lực đặc biệt trong màn đầu tiên và tăng cường nó bằng sức mạnh của quy tắc thứ hai. Hai, nếu anh cảm thấy năng lực đặc biệt tiến hóa từ quy tắc trong màn thứ hai sẽ xuất sắc hơn, vì thế bỏ qua năng lực ban đầu, lựa chọn bảo lưu năng lực trong màn thứ hai.”
“Có người vì không muốn người chơi khác đoán được năng lực của mình, mỗi khi kết thúc màn sẽ chọn một năng lực mới, lựa chọn này rõ ràng rất tốt. Nhưng cũng có người giữ lại năng lực cũ, chỉ chọn tiến hóa mà không chọn năng lực mới. Lợi ích của lựa chọn này đó là năng lực có thể tăng cường liên tục.”
“Một năng lực bình thường sau khi trải qua nhiều lần tăng cường, có thể sẽ khiến kẻ khác đau đầu đấy.”
Ninh Chuẩn nói xong, thấy có hơi khô miệng.
Thế là lè lưỡi liếm môi, dùng chân đạp Lê Tiệm Xuyên: “Nước.”
Giải thích của Ninh Chuẩn không khác lắm với suy đoán của Lê Tiệm Xuyên.
Hắn không còn thắc mắc gì với chuyện lần này, vì thế đứng dậy rót nước đút cho Ninh Chuẩn.
Ninh Chuẩn liền cầm tay Lê Tiệm Xuyên uống nước, đầu lưỡi càn rỡ lướt qua ngón tay cầm ly của Lê Tiệm Xuyên, răng nanh nhọn cạ nhẹ ở phía trên.
Lê Tiệm Xuyên run tay, suýt nữa té ngã.
“Anh nè, chân anh nhạy cảm thế.”
Ninh Chuẩn nhấc mí mắt, suồng sã liếm thêm hai lần trên ngón tay đó, cánh môi ướt mềm bọc quanh đầu ngón tay, nút ra một tiếng nước nhẹ.
Lê Tiệm Xuyên nghe âm thanh này, trong đầu không kìm được nhớ tới mấy câu sách cấm Ninh Chuẩn từng thì thầm bên tai mình.
Hắn hết nhịn nổi, xụ mặt dùng ngón tay nhấn mạnh lên đôi môi tái nhợt của Ninh Chuẩn.
Mãi đến khi cánh môi bị hắn nhấn tới tràn đầy sắc đỏ, ánh nước trong suốt giữa răng có hơi mất kiểm soát tràn ra thì hắn mới rút tay về, lãnh đạm nhướng mày, kéo hai chân Ninh Chuẩn tới rồi đặt vào phần bụng ấm nóng của mình.
Đặt xong, hắn và Ninh Chuẩn đều hết hồn.
Ninh Chuẩn đạp bụng của hắn, mắt đào hoa cong cong.
Lê Tiệm Xuyên lại hận không thể tát cho mình một cái ___ Đây chẳng phải là đê tiện ư!
Hết chương 13
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com